Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạnh Gia Tao Ngộ

Tiểu thuyết gốc · 2606 chữ

Vô Tận Chiến Tranh

Chương 1: Mạnh Gia Tao Ngộ

Vũ trụ bao la nhưng đâu là tận cùng và thậm trí nó vẫn còn đang tiếp tục rộng lớn thêm nhưng động lực nào có thể giúp nó ngày càng mở rộng như vậy!

Qua vô số năm tháng tìm hiểu và nghiên cứu của một gia tộc, những con người thống trị cả một phiến vũ trụ rộng lớn với tài nguyên bao la phong phú, các lớp anh tài đản sinh vô số có thể nói khí vận của gia tộc này vô cùng thâm hậu gần như là vô hạn thế nhưng chỉ để tìm hiểu ra bí mật của vũ trụ bọn họ cũng đã đánh mất toàn bộ khí vận đó ở phiến vụ trụ mà bọn họ chính là thiên là đạo.

Mạnh gia quảng trường lúc này tập trung vô số những tộc nhân đang đứng nghiêm trang, sắc mặt ai cũng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén bên trong còn có quyết ý không thể dập tắt mà bất cứ ai đang có mặt ở trong quảng trường này nếu tùy tiện bỏ ra bất cứ địa phương nào cũng đều là rồng, phượng trong loài người vì thế mà cả khung cảnh hùng tráng đó khi người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không liên tưởng đến đây là một gia tộc khí vận đã đi tới điểm cuối mà hẳn là phong quang vô hạn mới đúng.

Lúc này phía bên trên quảng trường một chiến đài to lớn đứng đó hơn một trăm thân ảnh trong đó trước nhất là mười lão giả có nam có nữ, ai nấy tóc đã bạc trắng thân khoác y phục mang tiêu chí Mạnh gia.

Mà phía dưới, những anh tài kiệt xuất của Mạnh gia chứng kiến những người này, sắc mặt đều trở nên sùng kính vì bọn họ chính là thập đại lão tổ của Mạnh gia, những người sáng lập ra truyền thuyết khiến tất cả sinh linh của phiến vũ trụ này phải ngưỡng vọng.

Còn về những người phía sau mười lão giả kia chính là gia chủ đương nghiệm của Mạnh gia cũng cao tầng và những thiên kiêu hàng đầu của Mạnh gia cũng là những người kiệt xuất nhất phiến vũ trụ này.

Chỉ là lúc này, người thanh thiếu niên thiếu nữ ngày thường luôn luôn kiêu ngạo cũng lạnh lùng ngất trời ngày đều đang cúi đầu, ai nấy đều là sắc mặt khó coi thậm trí trong đó có vài người nắm tay xiết chặt đến rướm máu, ánh mắt đỏ ngầu chán nổi đầy gân xanh.

Mà nhìn thấy tình cảnh này, vị lão giả đứng trước hết nhíu mày quát:

“Ngẩn đầu lên cho lão phu, Mạnh gia không có kẻ cúi đầu!”

Tiếng quát mắng như lôi đình nổ vang, truyền lan khắp một vùng khiến sinh linh khiếp sợ, mà vừa nghe thấy tiếng quát này cả đám thanh thiếu niên, thiếu nữ phía dưới đều không tự chủ mà thẳng tắp cái eo, ưỡn ngực thẳng lưng, ánh mắt càng trở nên kiên định.

Còn về phần các thiên kiêu phía trên càng là có người không thể nhẫn nhịn nữa lập tức bước ra nói:

“Khởi bẩm lão tổ, Mạnh Cuồng xin được ở lại trợ chiến, quyết tử cùng gia tộc”

Đám thiên kiêu nghe thế cũng không do dự mà bước lên tuy không nói một lời nhưng ý định đã rõ chỉ là có một thiếu niên đứng đó vẫn bất động, không nói lấy một lời chỉ là cả thân hình đang không ngừng run rẩy chứng tỏ nội tâm đang không hề bình tĩnh chút nào.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này, vị lão tổ vừa quát mắt râu tóc dựng ngược hết cả lên, trợn mắt quát:

“Phản, phản rồi, lời đệ nhất lão tổ nói trước đó các ngươi quên hết rồi sao”

Cả đám thiên kiêu nghe thế thì không biết làm thế nào thì lại một âm thanh có phần hiền hòa hơn vang lên:

“Tứ đệ không cần quát bọn nhỏ, haizz”

Vị lão giả đứng trước nhất lúc này cũng mở lời, mà người này không ai khác chính là đệ nhất lão tổ Mạnh gia, chỉ thấy ông đưa ánh mắt có chút không nỡ về phía tộc nhân Mạnh gia phía dưới, sau đó nhìn về mấy thanh thiếu niên, thiếu nữ ở phía trên.

Ánh mắt vị lão giả này rất chậm, như đang cố ghi nhớ từng khuôn mặt này thật kỹ vậy, cuối cùng ánh mắt ông dựng lại ở thanh niên ở phía sau cùng, người mà nãy giờ không hề di chuyển sau đó nở nụ cười hài lòng nói:

“Mạnh Thiên! Ta giao bọn nhỏ cho con”

Nói xong lão giả xoay người tiếp tục chờ đợi, mà người được lão giả gọi tên là Mạnh Thiên nghe thấy thế thì chấn động thân hình một cái, sau đó hít sâu một hơi thể hiện ra tố chất thủ lĩnh của mình quát:

“Toàn bộ lui lại cho ta”

Các thanh thiếu niên, thiếu nữ thiên kiêu nghe thế thì sắc mặt tái nhợt mà người tên Mạnh Cuồng kia thì tính tình nóng này không nhìn được mà nói:

“Nhưng mà…”

“Ta nói lui lại”

Chưa nói hết lời Mạnh Cuồng đã bị Mạnh Thiên quát cho á khẩu chỉ có thể cúi đầu nhưng hiển nhiên vẫn cố chấp không tuân, thân hình vẫn bất động như núi.

Mạnh Thiên thấy thế thì nhíu mày tiếp tục nói:

“Thế nào mệnh lệnh gia chủ các ngươi bỏ ngoài tai hết cả rồi sao, quên hết tổ huấn rồi sao!”

Cả đám thiên kiêu lần này sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, mà Mạnh Cuồng thì sắc mặt càng là tím lại, nhưng cuối cùng cả đám lần này lại ngoan ngoãn lui về đứng phía sau lưng Mạnh Thiên.

Mà vị đệ nhất lão tổ Mạnh gia thấy được tình cảnh thì hài lòng mỉm cười, lúc này ông mới tay ngưng ấn quyết huyền ảo, ngay lập tức thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, sấm chớp nổ giăng khắp trời, cảnh tượng quả là như ngày tận thế.

Chỉ thấy trên tay ông một cái hộp màu đen đã xuất hiện, khí tức năm tháng bám trên đó cho người ta thấy đây là một vật đã có từ thời rất lâu về trước.

Mà chính là chiếc hộp này, một thứ đồ cổ không rõ lai lịch trong mắt thế nhân chính là nguyên nhân khiến cho Manh gia, một gia tộc hùng mạnh nhất của phiến vũ trụ này rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Mạnh Thiên nhìn thấy chiếc hộp này cũng là sắc mặt trịnh trọng không giám có chút buông lỏng nào, chỉ thấy đệ nhất lão tổ phất nhẹ tay, chiếc hộp chính thức bay về phía về của Mạnh Thiên kèm giọng nói của đệ nhất lão tổ.

“Hy vọng của Mạnh Gia giao cho con, đừng khiến chúng ta thất vọng”

Mạnh Thiên nghe thấy lời này, ánh mắt trở nên lăng lệ hét lớn:

“Mạnh Thiên ta thề nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng”

Mà đám thiên kiêu phía sau hắn cũng hết lớn:

“Nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng”

Đệ nhất lão tổ nghe vậy thì cười ha hả quát:

“Tốt! Tốt! Tốt”

“Để chúng ta đưa các ngươi đi một đoạn”

Nghe thấy câu này toàn bộ tộc nhân phía dưới cũng hét lớn:

“Cũng tiễn gia chủ cùng các vị huynh đệ tỉ muội”

Dứt lời, toàn bộ tộc nhân của Mạnh Gia đồng loạt tay kết pháp quyết, kể cả thập đại lão tổ cũng không ngoại lệ ngoại trừ các thiên kiêu phía trên đài.

Chỉ thấy phía trên thiên không Mạnh gia lúc này, một toàn trận pháp cực kì huyền ảo xuất hiện, những trận văn trên đó không ngừng biến ảo liên tục vô cùng khó lường.

Đúng lúc đó phía chân trời dị biến nổi lên, vô số chiến thuyền phá không mà đến, chiếc nào chiến nấy to lớn vô cùng uy thế tỏa ra khiếp người, mà ngay lập tức một luồng sáng phát ra từ chiến thuyền đứng trước nhất, uy lực của nó quả thực có thể nói là hủy thiên diệt địa, kèm theo tiếng giống giận của một người:

“Lưu lại cho bổn tọa”

Mạnh gia lão tổ nhìn thấy cảnh này cũng không hề sợ hãi, chỉ thấy ông tiếp tục nói:

“Không cần để tâm bọn chúng, tiếp tục kích hoạt trận pháp”

Toàn bộ tộc nhân nghe thấy thế thì cũng không tiếp tục chú ý mà toàn bộ tập chung tinh lực vào việc thúc dụng trận pháp phía trên.

Mà khi luồng sáng đem theo sức mạnh kinh hoàng kia áp sát Mạnh gia tổ địa, tức thời có bốn hư ảnh lập tức hiện diện đem theo tiếng rống vô cùng phẫn nộ:

“Ngao ngao ngao ngao”

“Gáy gáy gáy gáy”

“Gào Gào Gào Gào”

“Gừ rào rừ Rào”

Hư ảnh Thanh Long – Bạch Hổ - Chu Tước – Huyền Vũ hiện hóa phía trên Mạnh Gia tổ địa trực tiếp đón đỡ lấy một kịch trực diện của chiến thuyền của đối phương:

‘ẦM, ầm ầm’

Không gian nổ nát như những tấm kính thủy tinh, vô số không gian loạn lưu được hình thành, toàn bộ sinh linh khu vực đó tất cả hủy diệt không còn sót lại chút gì cho thấy uy lực của cú va chạm vừa rồi lớn khủng bố tới mức nào.

Thế nhưng tứ đại thần thú hư ảnh vẫn lừng lừng ở đó không hề có chút nhượng bộ hay thất thế nào, vẫn oai vệ thủ vững lấy tộc nhân Mạnh gia phía trước.

“Hừ! Dám ngăn cản đại sự của ta chết”

Âm thanh vừa dứt, một bàn tay cực lớn ẩn chứ khí tức còn mạnh mẽ hơn luồng sáng khi nãy không biết bao nhiêu lần đấm thẳng vào hư ảnh tứ đại thần thú.

“Ầm”

Âm thanh nổ nát lại một lần nữa vang lên, những vết nữa không gian vừa mới khôi phục lại đôi chút lại vỡ nát thêm một lần nữa, và kết quả cũng không còn đơn giản như lần va chạm lúc nãy nữa.

Chỉ thấy có hai tiếng rống không cam lòng vang lên, hư ảnh bạch hổ và chu tước thét dài một tiếng rồi tiêu tán trong không gian, chỉ còn lại có hai tôn thần thú là huyền vũ và thanh long.

Hiển nhiên có khả năng phòng ngự mạnh mẽ đến từ bộ giáp khiến bọn chúng có thể trụ qua đợt công kích vừa rồi, còn bạch hổ và chu tước tuy cũng là thần thú nhưng chúng thiên về khả năng tấn công hơn nên khi trúng một đòn khủng bố như vậy đã trực tiếp bị phá hủy, nhưng dù thanh long cùng huyền vũ trụ qua một đòn kia nhưng hư ảnh cũng đã mờ đi không ít.

Mà đòn công kích kia không phá được lớp phòng ngự bảo hộ Mạnh gia có vẻ như đã khiến cho tên cầm đầu nổi giận, lần này lại là một cú đấm đỏ ngầu như máu lại giáng xuống tổ địa Mạnh gia.

Nhưng tất cả đã muộn, tứ đại thần thú hư sau khi chống lại được hai lần công kích đã tạo đủ cơ hội cho Mạnh gia kịch hoạt thành công trận pháp, nó bắt đầu tiếp nhận lấy từng thiên kiêu Mạnh gia.

“Hỗn trướng”

Tên thủ lĩnh thấy thế thì rít lên dữ tợn, kế hoạch tấn công Mạnh gia của hắn đã chuẩn bị một thời gian rất lâu, vì vật kia quả thực vô cùng quan trọng đối với hắn nhưng ai ngờ lại sắp bị lật thuyền trong mương.

Vì thế mà tên này không ngừng gia trì thêm uy lực cho chiến kỹ của hắn, có vẻ như tên này muốn nhất kích hủy diệt luôn cả Mạnh gia, còn lo về vật kia bị hư hại ư, đây là điều không thể nào.

Nhưng Manh gia không hề đứng nhìn tai họa cứ thế mà cam chịu, chỉ thấy thập đại lão tổ đồng loại xuất kích tung ra tuyệt kỹ áp đáy hòm của mình giúp cho vài vị thiên kiêu cuối cùng của Mạnh gia tranh thủ chút thời gian rời đi.

“Ầm”

Lại một lần nữa không gian ngàn vạn dặm băng liệt, tổ địa Mạnh gia giờ cũng chỉ còn lại một cái quảng trường là còn giữ được, còn lại những kiến trúc khác đều đã hóa thành hư vô ngay cả hai tôn thần thú là thanh long và huyền vũ cũng đã tiêu tán trong thiên địa.

Mà đâu chỉ có hai tôn thần thú, những tộc nhân của Mạnh gia cũng đã ngã xuống, uy lực của chiêu thức kia là quá lớn so với sức chịu đựng của thân thể bọn họ, chỉ trong tức khắc toàn bộ tộc nhân gồm ngàn vạn người nay chỉ còn lại hai người, và một cái trận pháp lơ lửng trên không.

Mà hai con người cuối cùng của Mạnh gia ở phiến vũ trụ này không ai khác chính là Mạnh Thiên cùng đệ nhất lão tổ, chỉ thấy Mạnh Thiên ánh mắt toàn bộ chuyển thành một màu đỏ như máu, bên trong có hai hàng huyết lệ chảy xuống, vì hắn thấy rõ toàn bộ tộc nhân của mình, huynh đệ của mình gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đưa ánh mắt căm thù nhìn về phía phương xa, nhớ rõ từng chi tiết, từng hình ảnh, từng âm thanh, rồi lại đưa ánh mắt đau lòng nhìn về phía đệ nhất lão tổ miệng Mạnh Thiên mấp máy và run rẩy, nhưng chẳng thế nói là một từ, toàn bộ cơ nhục trên cơ thể run rẩy dữ dội, nhìn vào vô cùng dữ tợn.

Nhưng toàn bộ cảnh tượng này diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn chỉ khoảng một hơi thở mà thôi, Mạnh Thiên chỉ kịp nhìn thấy nụ cười hòa ái của đệ nhất lão tổ lần cuối cùng thì năng lượng do trận pháp do toàn bộ lực lượng của Mạnh gia huy động đã kéo hắn vào phía trong rời đi phiến vũ trụ này, tìm đến một nơi khắc để tiếp tục nuôi chí báo thú rửa hận.

Mạnh Thiên vừa biến mất cự trảo to lớn đã đáng xuống, hủy diệt đi nốt trận pháp và cả Mạnh gia lão tổ cũng chính thức xóa tên Mạnh gia ra khỏi phiến vũ trụ nơi mà bọn họ đã từng làm kẻ thống trị, đế chế Mạnh gia chính thức khép lại ở nơi đây.

“Khốn khiếp, khống khiếp”

Âm thanh phẫn nộ phát ra trong hư không, hiển nhiên tên thủ lĩnh của đám người đã thất bại, chỉ vì hắn không thể kịp thời ra tay vậy mà kế hoạch suốt bao nhiêu năm của hắn đã thất bại, một kế hoạch tiêu tốn vô số nhân lực cùng vật lực tưởng trừng biến số đã bằng không ai ngờ lại quả thực đã xảy ra chuyện lật thuyền trong mương mà chẳng ai ngờ đến.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến Tranh sáng tác bởi yy11429480
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11429480
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.