Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Giới Tương Lai

Tiểu thuyết gốc · 3926 chữ

Năm 3444.

Bên trong một căn phòng nhỏ hẹp, bốn phía là những màn hình máy tính rất lớn xếp chằng chịt cạnh nhau, ánh sáng xanh đỏ chớp tắt liên hồi. Trên mặt bàn ngay chính giữa là ba cái bàn phím cùng những gói thuốc rỗng ruột, ngoài ra còn có rất nhiều vỏ lon nước vứt tứ tung.

Một lão già khoác chăn lông ngồi chồm hổm trên ghế, gương mặt nhăn nheo, mái tóc dài bạc trắng xõa lung tung cười khặc khặc như giật kinh phong, nụ cười quái dị vang vọng không gian nghe rất biến thái.

“Hahaha, thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi! Cuối cùng ta đã tìm ra lỗ hổng của trò chơi. Bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi. Hahaha!”

Lão già cười đến chảy cả nước mắt, nếp nhăn trên gương mặt già nua kẹp vào nhau, hàm răng giả như muốn văng ra ngoài.

Đột nhiên, từ sau lưng lão vang lên tiếng gõ cửa.

Lão già lau nước mắt, kìm nén cảm xúc rồi lên tiếng: “Vào đi!”

Một thanh niên cao lớn đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một mâm kim loại để sẵn những món ăn và cả một ít những viên thuốc đủ màu sắc. Chàng trai nhíu mày tỏ vẻ chán ghét bởi mùi thuốc lá nồng nặc thốc vào mũi nhưng vẫn nói: “Ông nội! Đến giờ ăn và uống thuốc rồi ạ! Con đã bảo ông hút ít thuốc thôi mà sao ông không nghe con.”

“Nhóc! Nói ít thôi, ông cũng bảo con tìm cho ông một đứa cháu dâu mà con có thèm nghe đâu. Đồ ăn cứ để đó, không có chuyện gì thì phắn đi!”

Chàng trai lấy tay đẩy rác rưởi xuống mặt đất, tìm chỗ trống rồi đặt mâm kim loại lên mặt bàn. Sau đó anh ta bước đến một góc, ngồi xổm xuống ấn vào nút đỏ trên đầu một người máy dọn rác cỡ nhỏ.

“Ting! Khởi động, bắt đầu chế độ vệ sinh.” - đôi mắt của người máy hình bầu dục sáng lên, nó bắt đầu sử dụng hai cánh tay để nhặt hết rác trên mặt đất, tống vào cái bao vải sau lưng, chẳng mấy chốc nó đã gom hết đống rác được chàng trai đẩy xuống.

“Ông nội! Con đã sinh cho ông ba đứa cháu rồi, thời đại bây giờ có ai cần cháu dâu nữa đâu. Ông đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện đó mãi.”

Chàng trai tỏ vẻ hơi khó chịu.

Ông lão hừ lạnh, quay người nhìn cháu mình rồi nói: “Mụ nội, ông mày nói mà mày có thèm nghe đâu. Ông đã nói rồi mấy đứa bé đó không phải là sản phẩm của mày, bọn chúng sẽ chẳng có linh hồn gì đâu.”

“Cháu mặc kệ! Ông muốn cưới thì tự đi mà cưới, chẳng phải bố cháu cũng sinh ra cháu như vậy sao? Thụ tinh nhân tạo chẳng có gì là sai cả.”

Câu chuyện của hai ông cháu lại rơi vào ngõ cụt, hai người trừng mắt nhìn nhau, trong không gian chỉ có tiếng “xè xè” từ bánh xe của người máy.

Lát sau đó, ông lão mới nói: “Thôi tùy cháu, việc ta giao cho cháu đã làm tới đâu rồi?”

“Thưa ông! Cháu đã mua một kênh phát sóng lậu theo ý của ông, bảo đảm không có bất cứ ai xâm nhập được. Mà cháu nói này, ông muốn tìm thứ đó để làm gì vậy? Nếu ông thích trở thành idol livestream thì ông cứ nói cháu, cháu thuê cả ekip về cho ông chơi cũng được.”

Lão già lắc đầu, nói: “Cháu thì biết cái gì, cứ chờ mà xem đi. À, ta muốn một bộ thân thể mới, cháu mau sắp xếp cho ta.”

Khóe môi chàng trai giãn ra, nở một nụ cười vui vẻ và đáp: “Vâng! Rốt cuộc ông cũng chịu đổi thân thể rồi sao? Cháu đã bảo rồi, cái bộ dạng lọm khọm của ông hiện tại quả thật rất khó coi đấy.”

“Xùy! Cút đi! Dám chọc ông mày nữa ông xiên cho bây giờ. Ta vẫn thích bộ dạng này nhất, cháu cứ nhìn mấy thằng bạn ta xem, sống cả trăm năm rồi mà vẫn ưa thích giả vờ làm thanh niên trẻ tuổi, thật đáng ghê tởm!”

“Vâng! Cháu cút đây, cháu mà ở đây nữa sẽ không nhịn được mà đấm ông mất. Ông có nhớ rõ là cháu đã bao nhiêu tuổi rồi không đấy?”

“Cút! Thằng cháu già 232 tuổi! Mày cứ làm như mày còn trẻ lắm đấy! Mau chóng phắn đi làm việc, ba hôm nữa ông mày cần cơ thể mới, ráng kiếm bộ nào ngon trai vào đấy nhé. À! Quên nữa, ta muốn có một tài khoản để tham gia Vô Tận Chiến.”

“Ông ơi! Cháu xin ông đấy! Đừng có chơi cái trò đó nữa, lần trước ông đốt của cháu một nửa gia sản vào đó rồi còn gì.”

Nghe đến đây, gương mặt ông lão đỏ lên có chút mất tự nhiên. Sau đó, ông ta gào lên để che giấu vẻ ngại ngùng.

“Cút! CMN! Tiền của mày không phải tiền của ông à? Léo nhéo nữa tao thiến bây giờ.”

“Cháu lại thay cái mới, chả cần…”

“Cút!”

Chàng trai tối mặt tối mũi chạy đi, trong óc anh ta không nhịn được thắc mắc ông nội lại muốn làm trò gì.

“Thôi kệ! Dù sao ông vui thì được rồi, nửa gia sản thì nửa gia sản.”

Lẩm nhẩm mấy tiếng, chàng trai lần nữa quay lại công ty và làm đúng theo những gì ông lão đã giao phó. Nói gì thì nói ông lão vẫn là người thân duy nhất của chàng trai, anh ta dù hay đấu khẩu với ông lão nhưng tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt.

…..

Ba ngày sau đó.

Thiên Long mở mắt ra, cảm nhận không gian xung quanh một chút rồi đẩy cửa khoang chuyển sinh bước ra ngoài. Hắn gỡ từng chút dây nhợ lủng lẳng trên cơ thể rồi trần truồng bước về phía tấm gương lớn ở phía đối diện.

Sờ mó trên cơ thể một chút, hắn cảm thán nói: “Thằng cháu quả là có tâm, cố gắng phỏng theo gương mặt mình hồi còn trẻ, và cả…”

Nói đến đây Thiên Long hơi dừng lại, cúi xuống nhìn thằng em lực lưỡng đang ngẩng đầu một cách hùng dũng, thứ đó phải hai tấc là ít.

“... cả cái đồ chơi này nữa, chả nhẽ nó muốn cho ta đi cưới vợ mới thật sao? Đúng là cháu ngoan…”

Thiên Long nói rồi bước vào phòng tắm sát bên cạnh để vệ sinh thân thể, tẩy rửa hoàn toàn những chất dịch nhớp nháp trong quá trình chuyển sinh.

Sau khi hoàn thành tất cả, Thiên Long khoác bộ đồ màu đen đã được chuẩn bị sẵn rồi di chuyển sang căn phòng kế tiếp.

Nơi này là một căn phòng rất lớn, chính giữa đặt một khoang kim loại hình dạng từa tựa con nhộng cao khoảng hai mét, bên cạnh có thêm những đồ dùng sinh hoạt như ti vi, tủ lạnh, giường nhỏ, ngoài ra còn có thêm một người máy mặc trang phục hầu gái chờ sẵn để phục vụ.

Thiên Long hài lòng gật đầu rồi bước thẳng về phía khoang kim loại. Sau một vài thao tác đơn giản, cửa khoang được mở ra, Thiên Long đứng vào bên trong.

Mấy tiếng rầm rĩ vang lên, cửa khoang lần nữa đóng lại. Trên đầu hắn xuất hiện một cái mũ bảo hiểm trùm kín mặt, tay chân được gắn thêm những thiết bị kỳ lạ như vòng tay và có những ống thủy tinh nối liền với mặt trong của khoang.

Khoang con nhộng chuyển động, từ đứng biến thành dạng nằm, bên trong ống thủy tinh xuất hiện những chất dịch màu xanh lá.

“Ting! Kết nối hoàn tất! Sau đây người chơi sẽ tiến vào thế giới Vô Tận Chiến… tiến độ 10%... 20%...”

Trước mắt nhoáng lên một cái, đến khi Thiên Long lấy lại tầm nhìn thì hắn đã xuất hiện ở một không gian khác.

Vũ trụ hư vô, bốn phía đều là những hành tinh và các ngôi sao mang ánh sáng lấp lánh và mờ ảo, đủ thứ màu sắc hòa trộn lẫn nhau khiến không gian trông rất rực rỡ và huyền ảo. Dù chẳng phải lần đầu trải nghiệm cảnh tượng này nhưng Thiên Long vẫn không nhịn được cảm thấy bồi hồi.

Một bóng hình to lớn xuất hiện, kích thước to đến không hợp thói thường, gương mặt nhăn nheo với cái đầu hói, nửa thân dưới khoác theo tấm áo choàng màu đen.

Tên đó là Thần - nghe đồn hắn chính là kẻ đã nghiên cứu và chế tạo ra thế giới Vô Tận Chiến.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như vọng từ xa xăm: “Chào mừng người chơi Thiên Long đến với Vô Tận Chiến. Nếu như ngươi lần đầu đến đây thì ta sẽ giải thích cho ngươi về những quy tắc. Nếu như không thì ngươi có thể bỏ qua bước này và có thể lựa chọn một thế giới để khởi đầu.

Vô Tận Chiến - trò chơi được khai sinh từ ba trăm năm trước. Đúng như cái tên của nó, trò chơi này không hề có điểm giới hạn hoặc chí ít hiện tại người chơi vẫn chưa có ai chạm đến điểm cuối.

Ngay từ khi khởi đầu, đã có chín thế giới bao la rộng lớn cho tân thủ tha hồ lựa chọn.

Muốn chơi kiểu tiên hiệp, hãy chọn Tiên Hiệp Chiến Địa.

Muốn chơi kiểu ma pháp thì chọn Kỳ Ảo Chiến Địa.

Muốn chơi công nghệ, súng ống thì có Công Nghệ Chiến Địa dành cho bạn.

Tựu chung lại, Vô Tận Chiến là một trò chơi tập hợp toàn bộ những tinh hoa của các trò chơi từng xuất hiện trong lịch sử. Chỉ có thứ bạn không nghĩ ra chứ không có gì mà Vô Tận Chiến không có.

Ngay từ khi ra mắt đến hiện tại thì Vô Tận Chiến là trò chơi duy nhất, đỉnh nhất của toàn bộ nhân loại trong khắp dải Ngân Hà. Nó hoàn toàn đè bẹp những trò chơi nhập vai khác, từng bước trở thành thế giới thứ hai của loài người.

Thiên Long dĩ nhiên đã chơi, chơi rất nhiều lần là đằng khác.

Vô Tận Chiến có một điểm khá khó chịu là bất cứ ai thì cũng chỉ có một sinh mạng duy nhất. Nếu chẳng may chết đi thì cũng chỉ có thể làm lại từ đầu.

Thiên Long tham gia trò chơi từ hồi nó mới ra mắt, chí ít thì hắn cũng đã chết gần một trăm mạng, nếu đổi thành tiền thì đó sẽ là một con số khiến bất cứ ai phải chùn chân. Đó cũng là điểm hấp dẫn, đồng thời cũng chính là phương pháp kiếm tiền chính của Vô Tận Chiến.

Dù sao, Thiên Long đến đây lần thứ một trăm lẻ một cũng không phải để ôn lại những ký ức khốn nạn năm xưa, cũng không phải để nghe Thần lảm nhảm giới thiệu.

Hắn nói: “Thần! Tôi muốn cùng ông làm một cuộc giao dịch. Tôi biết được ông vẫn có nhận thức như một con người chứ không phải là trí tuệ nhân tạo.”

Thần ngẩn ra một chút, hai con ngươi to lớn đỏ rực xoay tròn, nhìn trông chẳng khác gì hai vầng mặt trời.

“Thú vị đấy! Thế ngươi muốn giao dịch kiểu gì? Ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên phát hiện ra ta có trí thông minh thật sự. Nếu câu trả lời của ngươi không khiến ta hài lòng, ta sẽ xóa ký ức và sửa đổi một chút trong não ngươi.”

Thiên Long mỉm cười, điều này đúng như hắn dự đoán. Vô Tận Chiến là trò chơi bất cứ ai cũng không thể can thiệp vào ngay cả nhà phát hành, nó giống như một thế giới thật sự, có thể hoàn thiện và phát triển theo thời gian. Ngẫm kỹ lại thì tên Thần trước mặt chính có lẽ là lỗ hổng duy nhất.

“Đơn giản thôi! Nếu tôi đoán không sai ông chính là Nguyễn Văn Phong, nhà khoa học nổi tiếng nhất thế kỷ 25. Sau khi chết đi, ông đã dùng não mình nhập vào trò chơi và từ từ hoàn thiện nó từ trong bóng tối. Mãi đến năm 3144, trò chơi Vô Tận Chiến mới được hoàn thành. Nếu chính xác như vậy thì ông chắc chắn có thể liên kết với nguồn thông tin từ bên ngoài, tôi nghĩ ông có thể kết nối với toàn bộ hệ thống đám mây liên vũ trụ do chính ông phát minh ra. Bên ngoài càng phát triển, càng tiên tiến bao nhiêu thì bên trong Vô Tận Chiến có thể nâng cao bấy nhiêu. Tôi nói như vậy đúng chứ?”

Thần - hay Nguyễn Văn Phong gật đầu, nói: “Hoàn toàn chính xác! Song ngươi cũng không phải người đầu tiên nói với ta điều này. Trong vũ trụ này kẻ thông minh tuyệt đỉnh cũng chẳng thiếu, có lẽ ta hơi kém trong việc xóa sạch dấu vết. Mà thế thì đã sao? Ta cũng có thể can thiệp vào não bộ của nhà ngươi. Nếu câu trả lời tiếp theo ngươi không khiến ta hài lòng thì chắc ngươi cũng biết hậu quả.”

Thiên Long chẳng thèm để tâm đến lời hăm dọa của Thần, hắn nói tiếp: “Nếu như vậy, ông có biết phát minh giao hợp tâm thức của ông đã để lại hậu quả gì hay không? Cái tôi muốn giao dịch chính là sửa lại sai lầm đó của ông.”

“Ngươi nói sao? Ta thì có sai lầm gì?”

Đột nhiên, Thần gầm lên, vẻ mặt đầy giận dữ.

Không gian xung quanh vặn vẹo, những tiếng nổ bôm bốp vang lên bởi những ngôi sao phát nổ. Một cá tính ngạo nghễ như Thần không thể dung được sự sỉ nhục, ông ta đã muốn bóp chết con kiến ngay trước mặt.

Thiên Long mặc kệ cơ thể chấn động, hắn như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa bão táp, chẳng biết sẽ lật úp lúc nào. Hắn hét lớn:

“Khốn nạn! Bố mày nói cho mày biết, do cái phát minh ngu ngốc của mày mà giờ phút này bao nhiêu con người không thèm giao hợp với nhau nữa. Bao nhiêu con người mất đi trải nghiệm lý thú của chuyện giao hoan xác thịt, tất cả những điều đó còn không phải do mày? Mẹ kiếp! Mày giỏi thì căng mắt ra mà xem, cái trò thụ tinh nhân tạo mặc dù sinh ra được những thế hệ kế tiếp nhưng có đứa nào trông giống người hay không? Mẹ nó! Mày cứ tự mà xem, loài người đã bị mày biến thành giống gì.”

Thần giận sôi lên, xung động bóp chết người đã hiện lên trong tâm trí. Trong Vô Tận Chiến thì Thần chính là chúa tể, dù muốn giết ai cũng chỉ cần vẫy cái tay là được.

Tuy rằng như vậy nhưng ánh mắt của con kiến khiến ông ta rất khó chịu, người tài giỏi như ông luôn muốn khuất phục kẻ khác bằng lý lẽ chứ không phải bằng bạo lực.

Thần kìm nén cảm xúc rồi lên tiếng: “Mày đừng nói điêu, từ khi phát minh của tao xuất hiện thì những việc ác không còn tồn tại nữa. Hiếp dâm, loạn luân, quấy rối tình dục hoàn toàn không có, ai cũng có thể tự thỏa mãn cảm giác nhục dục của chính mình. Việc đó thì có gì là sai?”

Thiên Long ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Thần với vẻ quyết liệt, hắn hỏi một câu mấu chốt nhất: “Thế… ngài khoa học gia tài giỏi đây, ngài đã quan hệ lần nào chưa?”

Thần đột nhiên nghẹn lời, cái miệng to lớn co lại, chẳng biết phải trả lời thế nào.

“Thế đó, vì mày mà tất cả nhân loại hiện tại đều núp trong nhà thủ dâm. Không có bất cứ một ai thèm ra đường để tìm người khác giới, chẳng có một đứa nào biết đến sự thú vị của việc theo đuổi và yêu một ai đó. Mày đã khiến loài người mất hoàn toàn cảm xúc thật sự, nguyện ý làm tình với những cỗ máy mà mày tạo ra. Nếu nói việc ác không còn tồn tại không hề đúng bởi vì mày chính là đứa ác nhất.”

“Mày có hiểu được cảm giác thật sự của việc quan hệ không? Mày có hiểu được ý nghĩa của hoan lạc không? Mày liệu có từng cân nhắc đến việc đối với một vài người điều đó từng thiêng liêng đến mức nào chưa? Mày chỉ đơn giản là dùng cặp mắt ghê tởm nhìn về vấn đề tình dục và rồi lạnh lùng đoạt đi tất cả cảm giác đó của loài người. Nếu nhân loại có thật sự biến mất trong dòng thời gian, mày chính là đứa đầu sỏ.”

“Đừng nghĩ tao nói sai, mày có thể tự bản thân điều tra số liệu thống kê. Con người hiện tại có tuổi thọ 500 năm, nhưng mày cứ kiểm tra thử đi, 500 năm qua số lượng trẻ con được sinh ra là bao nhiêu? Số người kết hôn và sống chung để xây dựng gia đình là bao nhiêu? Mẹ kiếp! Muốn đẻ con thì vứt tinh trùng và trứng vào máy? Phát minh của mày thật khiến tao phải kinh tởm.”

Thần im lặng không nói, mắt vẫn trợn trừng nhưng bên trong đầu đã bắt đầu tìm kiếm thêm thông tin. Thần muốn phản bác lại con kiến này rồi sẽ tiễn Thiên Long lên Tây Thiên báo cáo.

Tuy nhiên, lời Thiên Long nói hoàn toàn đúng.

Không xem thì thôi chứ xem xong Thần cũng giật mình không nhẹ. Chiếu theo tình hình thế này, việc nhân loại diệt vong là hoàn toàn có thể xảy ra. Năm trăm năm qua, số lượng trẻ em được sinh ra quả thật như muối bỏ bể.

“Sao nào? Mày tin lời tao rồi chứ? Thế thì đơn giản, tao đến đây để giúp mày sửa chữa sai lầm, cùng với đó thì mày phải giúp tao có được sức mạnh trong thế giới của mày.”

Không phản bác được, Thần không thể nói lại được một câu nào. Chỉ số thông minh của Nguyễn Văn Phong rất cao, nháy mắt ông đã bình tĩnh trở lại và nhận ra tình hình đang tồi tệ đến mức nào.

“Mày nói thật khó nghe, không tôn trọng tao được một chút? Dù gì…”

Thần chưa nói hết câu thì Thiên Long đã cắt lời, hắn hét: “Mẹ mày! Tính theo tuổi thọ thì tao với mày cùng một thời đại. Bố mày đã cho mày tôn trọng mà mày còn không biết điều à? Dám giận tao? Dám thể hiện sức mạnh với tao? Mày có biết bố mày là ai không?”

Thiên Long chửi rất sướng miệng, có cảm giác như trở lại thời còn trẻ trâu, ngoài ra chửi một danh nhân xối máu chó kiểu này tương đối có cảm giác thành tựu.

Thần giận tím mặt, nếu không phải đang đuối lý thì ông ta đã bóp chết tươi thằng này. Ông ta rít qua kẽ răng: “Thế mày là ai?”

“Tao chính là con bố tao, có thế cũng hỏi. À, ngoài ra tao chính là kẻ cứu rỗi danh tiếng của mày. Thế mày cảm thấy cuộc giao dịch này thế nào?”

“Tao thật sự muốn giết mày.”

“Ừ giết lẹ lẹ đi, tao cũng chán lắm rồi. Cái cuộc sống thối tha do mày tạo ra, tao muốn đi chơi gái cũng không thể tìm được. Sau đó thì thôi cứ ngồi đây giương mắt nhìn nhân loại diệt vong đi. Tao nghĩ cũng chẳng lâu đâu, có gì tao chờ mày dưới Địa Ngục.”

“Đệch! Má…” Thần không nhịn được buông lời chửi thề, bao nhiêu hàm dưỡng cả trăm năm nay đều mất tích. Từ khi có được nhận thức đến hiện tại, chưa có bất cứ ai nói với ông ta những lời đê tiện như thằng này.

Cân nhắc một lúc, giằng xé thêm lúc nữa, Thần mới bình tĩnh mở miệng: “Thôi được rồi, tao thừa nhận đó là lỗi của tao. Thế mày muốn tao giúp mày như thế nào?”

Thiên Long nở nụ cười tươi như hoa, khoe hàm răng trắng sáng.

Mục đích đã hoàn thành.

“Kế hoạch của tao là thế này… Tao muốn mày ủng hộ tao vô điều kiện…”

“Không được! Nếu làm như vậy trò chơi sẽ mất cân bằng, tao chỉ có thể…”

“Keo kiệt! Thêm một chút quyền lợi đi…”

“Không được! Chỉ đến đó thôi…”

…..

Sau một khoảng thời gian cò kè mặc cả rất lâu, Thần cũng mất hết kiên nhẫn phất tay với vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Thiên Long như một con diều đứt dây bay đi, rơi ngẫu nhiên xuống một thế giới trong dải ngân hà mà không hề có quyền lựa chọn.

Chờ đến khi Thiên Long lấy lại được nhận thức thì phát hiện bản thân xuất hiện tại một ngôi làng nhỏ có vẻ thanh bình. Bốn phía là những tòa nhà được xây dựng bằng đá cùng với mái ngói màu đỏ. Hắn đang đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, kế bên là một cây cổ thụ cao lớn tán lá dày đặc, phía trên còn có cả mấy con chim sẻ cất tiếng hót véo von.

“Kỳ Ảo Chiến Địa? Thôn Tân Thủ? Lại tới chỗ này?”

Chỉ trong vài giây Thiên Long đã nhận ra bản thân mình đang ở đâu, hắn liền mở bảng thông tin của mình ra để xem xét.

Một màn sáng hiện ra trước mặt, bên trên chỉ có ba dòng ngắn ngủi.

“Tên: Thiên Long (đẳng cấp 0) - Kỹ năng: Giao Thức Cảm Xúc - Điểm chiến lực: 10.”

Thiên Long điểm tay vào “Giao Thức Cảm Xúc”, một đám chữ chi chít hiện lên trước mặt, bên trên là toàn bộ chú giải về kỹ năng đặc biệt này. Đây cũng chính là thứ duy nhất mà Thần đã đồng ý tặng cho Thiên Long, nếu nói theo cách ngắn gọn thì tác dụng chính của nó là sẽ giúp cho khán giả trải nghiệm được 100% cảm giác của diễn viên khi xem một bộ phim hoặc hình ảnh nào đó.

“Tên khốn nạn! Đòi ngựa chạy nhanh mà lại vắt cổ chày ra nước. May mắn là bố mày đã lường trước được sự việc.”

Đóng lại bảng thông tin ngắn cũn, Thiên Long chọn một phương hướng tiến lên.

Lần này, hắn ta nhất định sẽ đè bẹp kẻ địch.

“Tiêu Nhất Lang! Khuynh Vũ! Phong Vân! Bố mày trở lại rồi đây! Khặc khặc khặc!”

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.