Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Nhất Lang

Tiểu thuyết gốc · 4066 chữ

Chương 34: Tiêu Nhất Lang.

Thiên Không Tù Lung tầng thứ nhất.

Hiện tại toàn bộ trận pháp của nơi này đều đã bị Cửu Sát phá giải, rất nhiều tù nhân đã có thể nạy song sắt thoát ra. Bọn họ dưới sự dẫn đầu của Nhất Kiếm Phá Ma lặng lẽ chờ đợi hành động tiếp theo, đám người này dù vẫn chưa lấy lại được sức mạnh nhưng thắng ở số lượng khủng bố, áng chừng hơn ngàn người.

Lẽ dĩ nhiên không phải toàn bộ đều là người của Mãnh Nhân Bang mà gần một nửa là người chơi thông thường như Vô Liêm Sỉ, cấp không cao nhưng tinh thần hóng hớt thì luôn tràn đầy, bọn họ phần thì muốn vượt ngục, phần thì muốn đi theo để coi phim trực tiếp.

Lúc đầu khi họ thoát ra thì khá bát nháo, liền muốn chạy xuống tầng tiếp theo nhưng bị Nhất Kiếm Phá Ma cùng với Lãng Vân cản lại, dù thế nào thì bọn họ vẫn có đẳng cấp cao nhất ở nơi này, đôi khi vuốt mặt cũng cần nể mũi, hơn nữa Nhất Kiếm Phá Ma bảo có cách giúp cho đám người chơi lấy lại thực lực nên bọn họ đành nghe theo.

Nhà tù ẩm ướt đứng dày đặc người, bên ngoài thi thoảng lại vang lên tiếng nổ đùng đoàng ầm ĩ. Nhất Kiếm Phá Ma xoa xoa tay, hôm nay gã đặc biệt hưng phấn, ánh mắt không nhịn được quan sát chung quanh chờ đợi Yến Linh xông vào.

Nhất Kiếm Phá Ma không phải hưng phấn bởi sắp sửa góp tay vượt ngục mà nhiều hơn là sắp được nhìn thấy Yến Linh ở khoảng cách gần. Từ cái hồi gã chứng kiến cô nàng dưới thân Thiên Long thì bất giác đã biến thành simp chúa, lòng hâm mộ cứ gọi là vô bờ bến.

Đột nhiên, một tiếng ầm cực lớn vang lên, ánh sáng lọt vào nhà ngục tăm tối.

Ánh nhìn của Nhất Kiếm Phá Ma hướng về bên trái, ngay lập tức đã thấy một tên người chim với cặp cánh bạc vọt vào, mấy giây sau thì gã đã nhìn thấy người gã thầm thương trộm nhớ.

Yến Linh cưỡi trên lưng Phi Long màu lam, trang phục trên thân cực kỳ mát mẻ, chỉ là những mảnh giáp kim loại che đi chỗ kín, để lộ da thịt trắng sáng, mái tóc ngắn trên đầu cực cá tính, khuôn mặt xinh đẹp không cần bàn cãi. Sau lưng Yến Linh đeo một cây đại kiếm hình rồng cũng màu xanh, trông vừa mạnh mẽ lại vừa bá khí.

Thấy Yến Linh đáp xuống, Nhất Kiếm Phá Ma ba chân bốn cẳng lao đến, phần nhiều là muốn thể hiện tình cảm với thần tượng.

“Sao? Tụi mày còn chưa chịu xuất hiện? Chờ tao mời?” Gã người chim có vẻ rất mạnh mẽ thốt nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp dày đặc sát khí khiến Nhất Kiếm Phá Ma dừng lại, trong óc xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.

Tên đó đang nói ai? Còn ai nữa hay sao?

“Hahaha! Không hổ là đoàn trưởng của Chim Sắt, anh phát hiện từ khi nào?” một giọng nói yểu điệu vang lên, nghe vào tai có vẻ chủ nhân giọng nói cố gắng tỏ ra dễ thương.

Tiếng nói vừa dứt thì dưới bụng Song Túc Phi Long xuất hiện một luồng khói đen cực kỳ lớn, nó xông ra khỏi con rồng rồi bắt đầu phân tách thành mười mấy luồng khói khác nhau đứng song song, mấy hơi thở sau những bóng người hiện ra bên trong sương khói mờ ảo.

Người dẫn đầu không ngờ lại là một cô gái giấu mình trong áo giáp màu đen, Nhất Kiếm Phá Ma cảm thấy cô nàng mũm mĩm này có vẻ rất quen.

Những người còn lại đều không hiển lộ tên song tất cả đều là đàn ông, độ tuổi nào cũng có, khuôn mặt bọn chúng trông đặc biệt hung dữ, có mấy tên còn chột mắt.

“Ái chà, cứ tưởng là ai. Hóa ra là tiểu thư của Hoàng Kim Tử Vong. Cô mò vào đây làm gì?” Yến Linh chưa chờ Chim Ưng trả lời đã lên tiếng, tuy vẫn cười rất tươi song ánh mắt của cô ta đã híp lại, có vẻ Yến Linh vẫn chưa quên việc đám thổ phỉ cử người ám sát Thiên Long. Ngoài ra cô cũng cảm thấy chấn động bởi không biết cái lũ này đã bám vào cơ thể Phi Long từ lúc nào.

Vũ Thị Vân nhìn Yến Linh, trong lòng thầm than bởi vẻ đẹp của đối phương, cô tự nhiên có chút cảm giác tự ti. Thế nhưng cô bé đành dằn lòng, nói thẳng: “Tôi cần tìm Thiên Long, tôi cần anh ấy giúp đỡ.”

“Chậc, chậc.” - Yến Linh tặc lưỡi, nói một cách mỉa mai: “Giúp cái gì? Có chuyện gì mà cha cô không làm được hả? Hơn nữa, cô còn biết xấu hổ hay không?”

Vũ Thị Vân hơi chột dạ, cô bé cắn môi trừng mắt. Chuyện cha cô treo thưởng cái đầu của Thiên Long dĩ nhiên cô bé cũng biết, thế nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Lần đó, sau khi trải qua chuyện cá nước thân mật với Thiên Long thì trong đầu cô xuất hiện một phương pháp tu luyện có tên là Cửu m Thần Công. Dựa vào ngộ tính cao tuyệt mà Vân lĩnh ngộ rất nhanh, cô bé dần nhận ra thứ Thiên Long trao cho bản thân có sức mạnh thế nào.

Lúc ấy Vũ Thị Vân rất vui mừng chạy đi tìm cha, cô muốn dạy cho ông già mình bản lĩnh mới, cô cũng muốn chứng tỏ bản thân với lão cha mập mạp.

Người tính thì không bằng trời tính, Vũ Thị Vân dĩ nhiên không thể ngờ nổi thứ “phương pháp tu luyện” ấy không thích hợp với cha cô.

Ngược lại nó còn khiến ông ta dở sống dở chết, từ một người đàn ông dũng mãnh bỗng chốc hóa thành kẻ yếu đuối, ông ngã xuống đất hô cha gọi mẹ. Trong cơ thể ông ấy như xuất hiện hàng chục con rắn tàn phá khắp nơi, những mạch máu căng phồng, xương cốt kêu rạo rạo, máu đỏ nhớp nháp thành vòi phun ra khỏi làn da… Những điều đó y hệt như việc cha cô đang phải chịu một cực hình khủng khiếp.

Mặc dù ngay sau đó Vũ Dương đã không dám thử nữa nhưng tình trạng vẫn không hề ổn định. Vân biết “linh khí” trong không gian vẫn thay nhau chui vào cơ thể cha mình thông qua thất khiếu, với trình độ chỉ vừa chập chững bước vào giới tu luyện và không có ai chỉ đạo thì Vân cũng chẳng biết nên làm gì.

Vũ Dương không trách con gái mà đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Thiên Long, gã ác bá nọ trong cơn giận dữ đã treo thưởng luôn cái đầu của thằng rể hụt. Vũ Thị Vân đương nhiên ngăn cản song cũng không được, nếu như cô không phải con gái ruột của Vũ Dương thì có khi đã bị các thuộc hạ trung thành của ông phanh thây xé xác từ sớm.

Thời gian càng trôi qua thì tình trạng của Vũ Dương càng thêm tồi tệ, cho dù dưới trướng cha cô có rất nhiều bác sĩ giỏi nhưng không một ai có cách trị dứt điểm, thứ bọn họ đang làm chỉ là cố gắng kéo dài sự sống cho cha cô, mỗi khi cơ thể ông bị tàn phá thì họ lại chữa, lại phá rồi lại chữa, cứ vòng đi vòng lại như vậy.

Không biết bao nhiêu lần Vũ Thị Vân đã phải quỳ xuống xin cha cô hãy đổi một bộ thân thể khác đi nhưng gã ác bá luôn từ chối. Chẳng rõ vì sao Vũ Dương lại có chấp niệm cực kỳ mạnh với thân thể nguyên bản của gã.

Vừa nghĩ đến thảm trạng của cha mình, Vũ Thị Vân có chút ủy khuất nhưng cũng đành nói với tông giọng van xin: “Tất cả lỗi lầm chúng tôi gây ra tôi xin chịu, chỉ cần cô giúp tôi tìm được anh ấy. Tôi biết rằng Thiên Long đang ở trong nhà tù này, và chúng tôi nguyện ra sức cho cô. Cô muốn gì chỉ cần lên tiếng là được.”

Vân lựa chọn cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống để cầu xin người khác, tuy rằng cực kỳ khó chịu nhưng Vân vẫn rõ ràng điều gì quan trọng hơn.

Yến Linh có chút ngạc nhiên với thái độ thành khẩn của Vân, cô thừa biết cô gái trước mắt có một chân với Thiên Long, cứ nghĩ cô và Vân sẽ là tình địch mới phải.

Lúc này, Chim Ưng lên tiếng: “Lúc nãy sở dĩ chúng ta thoát được cũng nhờ bọn họ góp một tay. Nhờ thế tôi mới phát hiện ra bọn họ.” Chim Ưng nhận ra thái độ của Yến Linh không có chút thù địch nào nên mới thu lại sát khí, mở miệng trình bày sự thật.

Yến Linh hơi cân nhắc, cô nhìn thoáng qua ánh mắt của Vũ Thị Vân rồi cũng gật đầu, bảo: “Thôi được rồi! Chuyện đó sẽ tự anh ấy tính toán với cô. Tôi không thèm xen vào, nếu như cô muốn giúp thì cứ giúp.”

Vân thở phào ra một hơi dài, chân thành nói: “Rất cảm ơn sự rộng lượng của cô.”

“Gọi chị! Tôi là bà lớn, rõ chưa?” Yến Linh chu môi, nửa đùa nửa thật bảo.

Vân hơi ngạc nhiên, song rất nhanh đã hiểu ý của Yến Linh, gật đầu nói: “Vâng, thưa chị!”

Thế là hai bên đạt thành nhận thức chung, tạm gác lại mọi việc để chung tay giúp đỡ Thiên Long vượt ngục. Lực lượng bên phía Vũ Thị Vân cũng khá mạnh, dù chỉ có mười ba mạng nhưng đẳng cấp còn vượt trội hơn cả phía Chim Sắt.

Bên trong Vô Tận Chiến cũng có trường hợp thay đổi Chiến Địa, tuy rằng số tiền phải bỏ ra cho việc đó còn gấp nhiều lần chuyện mua mạng chơi lại. Yến Linh sở dĩ đồng ý bởi vì thấy rõ quyết tâm của Vân, muốn mang mười ba cường giả sang Chiến Địa khác, số tiền bỏ ra tuyệt đối là cả một gia tài.

Hai bên chỉnh hợp lại đội hình một chốc, bàn sơ kế hoạch rồi cả đám người lũ lượt kéo nhau xuống các tầng nhà ngục tiếp theo. Đám Nhất Kiếm Phá Ma cũng nối gót theo sau.

Cả ngàn người hạo hạo đãng đãng di chuyển, bởi Cửu Sát đã vô hiệu hóa toàn bộ trận pháp nên trên đường không có bất cứ trở ngại nào.

“Tiểu thư! Cô không giúp bọn họ khôi phục thực lực sao?” Chim Ưng hỏi, bóng dáng của gã vẫn bám sát thân chủ.

Yến Linh lắc đầu bảo: “Không cần, đám gà con này chỉ đi theo xem kịch thôi. Chờ đến khi anh ta đoạt được quyền khống chế thì thực lực của họ sẽ tự nhiên trở lại.”

Nghĩ đến Thiên Long, hai má của Yến Linh bất giác đỏ lên, cô thì thầm: “Thì ra anh ta lại còn có thể biến thành phụ nữ. Khi nào thử… mới được.”

“Hả? Cô nói gì?”

“Không! Không có gì đâu.”

…..

Bên ngoài, thủ đô Sahara.

Hàng ngàn NPC thuộc quân đoàn Tử Thiên Thần Ngưu cưỡi lên những đụn mây, bao quanh Thiên Không Tù Lung, ba tầng trong ba tầng ngoài đến mức một giọt nước cũng không lọt. Sát khí ngút ngàn, lăm lăm vũ khí, chỉ cần thoáng thấy động tĩnh chắc chắn là họ sẽ ra tay ngay lập tức.

Bên dưới mặt đất, hàng ngàn NPC binh lính cũng đã sắp xếp đâu ra đấy, khí thế thua sút quân chủ chiến nhưng chẳng thể coi khinh bởi số lượng quá khổng lồ. Bọn chúng khoác giáp đen, đều cầm kiếm, trên gương mặt hiện nét lạnh lùng, thân hình thẳng tắp như một cây thương. Đến hiện tại thì toàn bộ các NPC và người chơi đều đã bị đuổi ra khỏi thủ đô, nhường chỗ cho các binh lính.

Không những thế, ở đằng sau đám binh sĩ là hàng chục cỗ máy chiến tranh với dạng tháp cao có bánh xe, bên trên ngoài lũ cảnh vệ đeo cung còn có thêm rất nhiều ma pháp sư tay cầm pháp trượng, mặc kệ ánh nắng chói chang đều đứng thẳng và nhìn về phía tòa tháp.

Tựu chung lại, với cái đội hình khủng bố này thì có thể xưng trước nay chưa từng có, cho dù đám Thiên Long thật sự vượt ngục thành công thì có thể bảo là chắp cánh khó thoát.

Rất nhiều người chơi từ xa cầm ống nhòm phải nuốt nước miếng khi nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này, bọn họ vừa mong chờ vừa kích động, không thiếu người đã sẵn sàng cắm trại tại chỗ để chứng kiến chuyện có một không hai sắp diễn ra.

Đột ngột, những tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, từ rất xa có một đội quân đang kéo đến.

Khói bụi thốc lên cao, những lá cờ màu vàng đen tung bay trong gió, bên trên thêu một hình mặt trời màu đen, hai bên có chữ Hán (Hắc Nhật), phía dưới là vài nét vẽ rất giống đầu sói cách điệu, lá cờ trông khá kỳ lạ và cũng không kém phần tà dị.

“Ồ! Hắc Nhật Binh?” một người chơi nhận ra và lên tiếng.

Quân đội chủ chốt của bang Hắc Nhật có tên là Hắc Nhật Binh, một đội quân toàn bộ đều do người chơi tạo thành. Đội quân này rất có danh tiếng tại Kỳ Ảo Chiến Địa bởi kẻ dẫn đầu là Tiêu Nhất Lang, một trong những người chơi mạnh nhất.

Tuy nhiên, danh tiếng của Hắc Nhật Binh cũng thối không ngửi nổi chẳng kém gì cái quân đoàn của bọn hắn. Người chơi nọ vừa hô lên thì những người chơi khác đã vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chẳng ai bảo ai mà nhanh chân lủi mất.

Nếu nói đám Hoàng Kim Tử Vong là thổ phỉ nổi danh ngoài đời thì cái lũ Hắc Nhật là ăn cướp khét tiếng trong Vô Tận Chiến, cái lũ khốn mà khi chúng lướt qua thì người chơi đến cái nịt cũng chẳng còn.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm, tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc lan khắp không trung.

Mấy người chơi vừa nhìn lên trời thì đã trợn mắt.

Một con rồng siêu to khổng lồ tựa như chiến hạm che khuất mặt trời, nó vén những tầng mây rồi lướt qua ngay trên đầu bọn họ. Thân thể khủng bố màu đen, chằng chịt vết sẹo, những cái vảy nhọn đem đến áp lực khủng khiếp. Hầu hết người chơi đều đã thấy thú cưỡi Hắc Long Vương của Tiêu Nhất Lang qua những bản ghi lại, tuy nhiên khi đối diện với nó lại là chuyện khác.

Ánh mắt hẹp dài của Hắc Long nhìn về phía đỉnh Thiên Không Tù Lung, tựa như chẳng quan tâm đội hình khủng bố ngay dưới đất và cả những người chơi lố nhố chạy trốn. Trên đầu nó một thân hình tiêu sái đứng thẳng, gã mặc trang phục như kiểu cổ trang xưa cũ, đạo bào trắng tinh phấp phới bay trong gió, tóc búi gọn ra sau, trên tay cầm một cây sáo bằng ngọc nửa xanh nửa trắng.

Trên gương mặt trắng trẻo, đẹp trai của Tiêu Nhất Lang xuất hiện một nụ cười khi gã nhìn về phía đỉnh tháp, ánh mắt mơ hồ đối chiến với kẻ đang ở ngay trên đấy.

Trên đỉnh Thiên Không Tù Lung, một NPC toàn thân bốc lửa đang đứng thẳng, tay phải nắm rìu, ông ta tên là Thiên Ngưu - đầu lĩnh của Tử Thiên Thần Ngưu, đồng thời cũng là kẻ khi nãy đã giết phân nửa số lính đánh thuê.

Giờ phút này Thiên Ngưu cảm thấy rất khó chịu bởi sự xuất hiện có quá nhiều sự bá đạo của Tiêu Nhất Lang. Cái con Hắc Long khốn khiếp nọ khiến quân đội dưới trướng gã phải lách qua hai bên nhường đường. Đã thế mỗi khi nó vỗ cặp cánh to tổ bố nọ thì đều làm cát bụi bay lên mù mịt thốc vào những người lính khiến họ có vẻ chật vật.

“Chào tướng quân! Bệ hạ bảo tôi đến đây!” - người chưa đến nhưng tiếng đã tới trước, Tiêu Nhất Lang cung tay chào hỏi.

Thiên Ngưu tuy khó chịu nhưng cũng chỉ đành gật đầu đáp lễ. Tiêu Nhất Lang cũng nhậm chức tướng quân của vương quốc Hera, một vương quốc phụ thuộc vào Magma, bệ hạ trong miệng Tiêu Nhất Lang cũng chính là hoàng đế của gã.

“Chào Nhất Lang tướng quân! Khí thế vẫn như ngày nào.”

“Đâu có! Đâu có! Khí thế của tôi còn chẳng bằng một phần trăm ngài cơ mà.” Tiêu Nhất Lang giả lả cười, con Hắc Long từ từ bay đến trước mặt Thiên Ngưu.

“Quá khen rồi! Tuổi trẻ thật sự là sung sức. Thế bệ hạ đã nói thế nào?” Thiên Ngưu điềm nhiên cười nói, nếu không rõ có khi còn tưởng hai người này là bạn bè lâu năm bởi trên môi ai cũng nở nụ cười tươi rói.

“Ngài Avalor nói rằng tôi sẽ xuất động binh sĩ xông vào nhà tù bình loạn. Còn Thiên Ngưu tướng quân đây sẽ cảnh giới bên ngoài. Tuyệt đối không để một ai có thể thoát được.”

“Tốt thôi! Trăm sự nhờ tướng quân!” Thiên Ngưu cũng chẳng ngạc nhiên gì lắm, Tiêu Nhất Lang suy cho cùng vẫn là người chơi, mà người chơi thì lại chẳng có hạn chế như NPC, ý đồ của hoàng đế Avalor gã cũng hiểu.

“Không có gì! Việc cảnh giới xin nhờ ngài.” Tiêu Nhất lang cũng đáp.

Sau đó, hai người ta một câu ngươi một câu chém gió tung trời, toàn nói những câu khách sáo giả tạo, đôi khi còn bơm hơi lẫn nhau kiểu chỉ hận quá muộn mới gặp các kiểu. May mà chẳng ai nghe được, nếu không họ sẽ cho rằng đây là tình đồng chí trong truyền thuyết, súng bên súng đầu sát bên đầu mất.

Mười mấy phút sau, cuối cùng thì Hắc Nhật Binh cũng đến bên dưới Thiên Không Tù Lung. Trên thân những người chơi này đều mặc trang phục thống nhất, áo giáp màu vàng kim, bên ngực trái có dấu hiệu mặt trời đen, sau lưng áo choàng hắc sắc bay phấp phới, vũ khí trên tay thì mỗi người một kiểu không giống nhau, tựu chung lại thì trông có vẻ rất mạnh và đã được huấn luyện bài bản. Dưới thân bọn họ là những con ngựa thuộc giống Long Mã với bộ lông màu đen tuyền, bốn vó bốc lên ánh vàng, ánh mắt linh động trông rất thần tuấn nghe nói lũ ngựa này được phối giống từ chính Hắc Long Vương.

Tiêu Nhất Lang lúc này cũng chào Thiên Ngưu rồi nhảy xuống đất, Hắc Long Vương thu hồi cơ thể khổng lồ rồi biến hóa thành một người đàn ông cơ bắp mặt mũi đầy sẹo theo bên cạnh.

Hắc Nhật Binh sau đó cưỡi ngựa bay lên, chọn lối vào từ tầng bảy Thiên Không Tù Lung.

Cưỡi trên cơn gió, Tiêu Nhất Lang tự lẩm bẩm: “Thiên Long, tao không biết mày với con Cửu Sát có quan hệ thế nào. Nhưng tao sẽ giết mày và lại vấy bẩn đồ chơi của mày. Hà hà, hy vọng nó đừng để tao thất vọng mới tốt.”

Đám Hắc Nhật Binh rất nhanh đã chui vào được Thiên Không Tù Lung thông qua một cái lỗ lớn do Hắc Long Vương đục ra. Trong nháy mắt cả đám đều tiếp xúc với những tia sáng xanh lục phủ xuống cơ thể.

Tiêu Nhất Lang chọn đại một nơi làm bãi đáp, trong cơ thể hắn cũng đã bắt đầu xuất hiện những làn lửa nóng khủng khiếp.

Gã đẹp trai cười tự tin, ra lệnh cho quân đội: “Mọi người cứ tự nhiên hưởng thụ. Khi kết thúc trận này thì chúng ta mới tấn công.” - mọi chuyện đang diễn ra có vẻ không nằm ngoài dự đoán của gã.

Hắc Nhật Binh nghe lệnh ngồi xuống đất xếp bằng, những con Long Mã cũng đều tìm đến phối ngẫu của chúng.

Một binh sĩ nói: “Thưa tướng quân! Ngài đã lường trước sự việc sao?”

Tiêu Nhất Lang gật gù bảo: “Ừm, ta đã xem qua những tiết học dâm dục của hắn. Nó có một điểm yếu là sau khi hoàn thành sẽ không thể khởi động thêm lần nữa. Vả lại điều này cũng giúp đỡ mọi người xả chút bức bối trước khi lâm trận.”

Tên binh sĩ nọ xoa xoa tay, khả ố cười rộ lên: “Hehe, quả nhiên là tướng quân. À… thuộc hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ… chẳng biết…”

Tiêu Nhất Lang thấy thế chẳng hỏi đã gật đầu bảo: “Chơi con Cửu Sát chứ gì? Hà hà, anh lên trước, mọi người theo sau xí phần? Được chứ?”

“Hehe, cảm ơn tướng quân đã hiểu…”

Lúc này, Hắc Long Vương cũng lên tiếng: “Tôi muốn con rồng cái kia.” gương mặt đầy sẹo của nó xô lại với nhau, nụ cười khoe hàm răng nhọn trông rất dữ tợn.

“Được, nó phần anh.” Tiêu Nhất Lang gật đầu.

“Mà tướng quân…” một binh sĩ khác bỗng chỉ tay về phía trước, hỏi: “Kia là cái gì?”

Tiêu Nhất Lang quay đầu nhìn lại, nơi đó là một ngọn núi lửa cực lớn, bên trên mơ hồ xuất hiện một hình bóng khổng lồ đang kêu gào thảm thiết, gã chú ý đến việc có rất nhiều dây xích màu đen cột xung quanh thân ảnh nọ, âm thanh leng keng đặc biệt bắt tai.

Nháy mắt trong đầu Tiêu Nhất Lang xuất hiện hàng đống dấu chấm hỏi, gã vốn dĩ cũng chẳng lạ gì Thiên Không Tù Lung bởi trước kia từng làm thuê ở đây. Thế nhưng chưa khi nào chứng kiến chuyện lạ như vậy.

“Hắc Long! Chúng ta đi xem thử! Còn các ngươi, chờ ta ở đây.”

Gã mặt sẹo gật đầu rồi biến ra bản thể, tuy nhiên kích thước nhỏ hơn trước rất nhiều, chỉ to bằng ba con ngựa cộng lại.

Hắc Long đập cánh bay lên, chở Tiêu Nhất Lang xông về phía Thần, mặc kệ không khí khô nóng và cả lửa dục trong cơ thể.

Hai chủ tớ chỉ mất mấy phút đã bay đến trên đầu Thần, Tiêu Nhất Lang không có cảm giác nguy hiểm gì nên cứ đứng đó nghiên cứu, trong lòng thầm hô kỳ lạ.

Thứ trước mặt gã có vẻ giống với tên tự xưng là “Thần” khi gã mới bắt đầu tham gia trò chơi, tuy nhiên thời gian đã trôi qua quá lâu nên Tiêu Nhất Lang cũng không dám chắc.

Thế nhưng nếu thứ này thật sự là Thần thì sao lại bị cột ở đây? Còn nếu thứ này là người chơi thì tại sao chẳng thấy được ID?

Tiêu Nhất Lang cảm thấy đầu óc không dùng được, bao nhiêu câu hỏi mà chẳng có lời giải.

Đột ngột, thân ảnh hói đầu nọ ngẩng mặt lên, ánh mắt đỏ quạch quái dị nhìn thẳng vào Tiêu Nhất lang.

Chẳng biết vì lý do gì, lông tơ của Tiêu Nhất Lang dựng đứng.

“Khặc khặc khặc, chàng trai nhỏ… trông chú em… thật dễ thương…”

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.