Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Ma Hóa

Tiểu thuyết gốc · 4060 chữ

Một tiếng trước, Thiên Không Tù Lung tầng thứ bảy.

Tiêu Nhất Lang hoảng sợ, theo quán tính thi triển kỹ năng “Thuấn Di” lùi ra xa, kéo dài khoảng cách với Thần. Bóng dáng hắn đột ngột biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Hắc Long Vương, cách Thần áng chừng hơn hai mươi mét.

Khuôn mặt hư ảo nọ hiện lên nét dữ tợn, Thần gầm lên với chất giọng khàn đặc: “Chú em ngon mịn, đứng lại đó!”

Lời nói vừa dứt cũng là khi tiếng xích sắt kêu leng keng vang vọng, hàng ngàn sợi dây xích vốn dĩ siết chặt Thần lại hóa thành những con rắn đen khủng khiếp, mọc ra cả mắt rồi phóng vút về phía Tiêu Nhất Lang. Không biết Thần đã làm gì nhưng hiện tại hắn lại điều khiển chúng tấn công như cánh tay của mình.

Ba hồn bảy vía của Tiêu Nhất Lang gần như muốn đăng xuất bởi cái tốc độ này quá nhanh, lực đạo này cũng quá mạnh.

Tuy nhiên, hắn cũng không hổ danh là cường giả mạnh nhất trong giới người chơi. Lập tức vung tay thực hiện độc kỹ.

Trong gang tấc, thân hình Tiêu Nhất Lang biến mất tựa như làn khói hư ảo, những sợi dây xích xuyên qua nhưng chẳng thể làm gì được.

“Hà, hà, giỏi lắm nhưng còn chưa đủ đâu.” Thần nói, sau đó tiếp tục điều khiển dây xích tấn công. Lúc này bề ngoài những sợi xích càng thêm dữ tợn, trên đầu lũ rắn đen mọc ra thêm ba cái sừng tựa như vương miện, chúng đã bắt đầu thè cái lưỡi chẻ ra ngoài, kêu xì xì trông rất gớm ghiếc.

Tiêu Nhất Lang thấy thế vội vàng nhảy lên lưng Hắc Long Vương, cơ thể một rồng một người phát ra ánh sáng. Luồng sáng dâng lên từ cơ thể Tiêu Nhất Lang là màu trắng của đấu khí có thuộc tính ánh sáng. Còn của Hắc Long Vương lại là màu đen của ma lực chứa thuộc tính bóng tối.

Hai thứ tưởng chừng đối nghịch lẫn nhau lại phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Chúng xoay tròn cuộn vào nhau chẳng chút kẽ hở, ngay lập tức bốn phía không gian xung quanh đôi chủ tớ xuất hiện từng tấm lá chắn nửa đen, nửa trắng, rất giống âm dương thái cực đồ.

Đòn công kích của Thần thất bại, những con rắn sau khi đâm sầm vào lá chắn thì đều bị chặn lại, từng tiếng nổ đùng đùng vang vọng kèm theo những sợi xích gãy rơi lả tả giữa không trung.

“Hắc Long! Giết!”

Tiêu Nhất Lang lạnh lùng ra lệnh.

Kích thước của Hắc Long Vương lần nữa trở nên to lớn, nó phóng to cơ thể lên gấp ba lần rồi mở miệng rống lớn. Ngay sau đó ma lực tụ tập đến trước đầu nó, một quả cầu đen đặc dần hình thành ngay trong miệng rồng.

Thời gian trôi qua chỉ ba giây, đòn công kích có tên Long Tức được Hắc Long Vương phun ra khỏi miệng.

Tiêu Nhất Lang đứng trên lưng rồng cũng vung tay lên, đánh ra hai luồng sáng thẳng vào quả cầu đen khiến cho tốc độ bay của nó càng thêm nhanh.

Không những thế, Tiêu Nhất Lang còn khéo léo đưa một tia sáng vào chính giữa quả cầu, đây là tuyệt chiêu phối hợp giữa hắn và thú cưỡi. Chỉ cần Tiêu Nhất Lang kích hoạt tia sáng ẩn bên trong thì sức sát thương giữa hai thuộc tính đối lập sẽ trở nên bùng nổ.

Thế công của Thần chợt chậm lại, hiện tại đẳng cấp của hắn cũng chỉ là bốn trăm, nhỉnh hơn so với Tiêu Nhất Lang đôi chút nhưng cũng không quá nhiều nên cũng không dám khinh địch.

Mấy con rắn trong tay Thần nhập lại thành một, từ hai, bốn đến tám, chúng hợp lại theo cấp số nhân. Trong thoáng chốc chỉ còn bảy con rắn to lớn lơ lửng trước thân thể của Thần.

Ngay khi quả cầu bay đến, cả bảy con rắn lần nữa xuất hiện biến hóa, cơ thể hư ảo của chúng ngày càng trở nên chân thật, trên thân xuất hiện từng lớp vảy phát sáng, mọc ra vuốt chim, trên đầu vặn vẹo, dường như có xu thế biến hóa thành rồng.

Kế đến, sau khi đã hoàn tất tiến hóa thì cả bảy con rắn đều há miệng, lực hút khủng bố phát ra từ khuôn mồm đỏ quạch đầy máu của chúng.

Chúng không ở cùng một hướng mà chia bảy phía khác nhau, mỗi con áng ngữ một phương.

Tốc độ của quả cầu đen suy giảm nhanh hơn tưởng tượng rồi dừng hẳn lại, kỹ năng này của Thần cực kỳ xảo diệu, lực hút của mỗi con rắn đều như nhau. Đâm ra từng tia ma lực màu đen bắt đầu bị phân giải rồi bị lũ rắn hút vào miệng, kể cả tia sáng ẩn nấp chính giữa cũng lộ ra và bị Thần thôn phệ.

“Mẹ nó! Thế cũng được?” Tiêu Nhất Lang rủa thầm, chiêu Long Tức Tử Vong thành danh đã lâu của hắn lần đầu tiên bị phá giải theo cách nhẹ nhàng nhất khiến hắn trở nên khó chịu.

“Hắc Long! Chiêu Bình Minh Ló Dạng”

“Vâng!”

Tiêu Nhất Lang đưa cây sáo vốn luôn cầm trên tay lên miệng và bắt đầu thổi, âm thanh chẳng hề réo rắt dễ nghe gì cả mà cực kỳ chói tai khiến người khác khó chịu, chuyện này khiến người ta thật bất ngờ, đúng là không phải ai cầm sáo cũng đều biết thổi.

Thần dĩ nhiên cũng chẳng ngoại lệ, âm thanh khô khan, chan chát như tiếng kim loại xông đến khiến lỗ tai gã lùng bùng, gã thật sự muốn tiêu diệt ngay kẻ thổi sáo.

Bảy con rắn - hoặc cũng có thể gọi là rồng xông đến, mở mồm to như chậu máu đớp lên mấy tấm lá chắn.

Mấy tiếng răng rắc vang vọng, âm dương thái cực đồ tưởng như chắc chắn đã bị phá vỡ.

Ấy thế mà sắc mặt Tiêu Nhất Lang vẫn rất bình thản, chăm chú thổi sáo dường như chẳng quan tâm tình hình.

Sở dĩ có điều này bởi Tiêu Nhất Lang luôn tin tưởng vào đồng bọn của mình, Long Vương sẽ không khiến gã gặp nguy hiểm.

“Úm ba la xì bùa, suzuki bút máy bút bi hốp hốp.”

Long Ngữ được niệm lên, Hắc Long Vương vốn là một con rồng siêu cấp, kiêm dung cả thân thể bá đạo và ma pháp tối cường. Nó đang thực hiện việc phóng pháp thuật.

Đôi cánh dơi to lớn của Hắc Long Vương phát ra hắc quang lấp lánh, đoạn vỗ mạnh đến trước, vô số lưỡi đao gió khổng lồ xuất hiện, chém thẳng lên thân cả bảy con rồng khiến thế công của chúng chậm dần.

Đao gió là kỹ năng cơ bản nhất mà bất cứ ai cũng biết, tuy nhiên để đạt đến kích thước to lớn tựa như những vầng trăng thì có lẽ chỉ mỗi Hắc Long Vương làm được.

Tiếng Long Ngữ càng thêm nhanh và dồn dập, nguyên tố bóng tối trong tầng bảy nhà ngục rung rẩy rồi đều tập trung về phía Hắc Long Vương như nhận được lực hấp dẫn rất lớn. Không gian xung quanh bỗng chốc tối đen, che đi những ánh lửa bập bùng từ những ngọn núi lửa.

Chỉ một lát sau, trước mắt Thần là một màu đen dày đặc, giơ tay cũng chẳng thấy nổi năm ngón, ngay cả bảy con rồng của hắn cũng chẳng thể cảm nhận được dù là bằng cảm giác.

Hắc Long Vương và Tiêu Nhất Lang ẩn vào bóng tối tựa như đã biến mất, bên tai chỉ còn tiếng sáo dở tệ khi xa khi gần như vô định, không thể dựa vào đó để xác định vị trí.

Thần không chút hoảng hốt, thì vốn dĩ có hoảng cũng chẳng được gì vì hắn vẫn bị giam cầm ngay tại chỗ mà không thể di chuyển. Thần cân nhắc một lát rồi sử dụng tuyệt chiêu.

Bên trong bóng tối vang lên những âm thanh kỳ dị, vừa giống tiếng xương cốt lạo xạo va chạm lẫn nhau, lại giống như tiếng nỉ non rên rỉ của rất nhiều người cùng một lúc.

Phía bên kia, Tiêu Nhất Lang dù có chút thắc mắc Thần đang làm gì nhưng cũng mặc kệ mà tiếp tục thổi sáo. Cây sáo này của hắn có tên Thiên Lang - cấp Huyền Thoại, vừa có tác dụng định vị mục tiêu trong bóng tối dựa vào âm thanh dội ngược lại như loài dơi, lại vừa là một món vũ khí có thể phóng ra pháp thuật mạnh mẽ. Tiêu Nhất Lang hiện đang thổi bài hát Thần Thoại để kích hoạt kỹ năng, vốn dĩ bài hát đó cũng rất hay nhưng hắn thật sự chẳng có khiếu trong vụ này, bởi luyện tập quá nhiều nên chí ít cũng đúng nốt.

Sau lưng Tiêu Nhất Lang xuất hiện một vầng hào quang rực rỡ, ánh sáng hiển hiện khiến hắn trông cực kỳ thần thánh, giống y hệt một vị thần buông xuống từ thiên đàng xa xăm.

Thế rồi, tiếng sáo ngưng bặt.

Vầng hào quang đột nhiên tụ lại thành một cột sáng mỏng manh rồi phóng về phía Thần theo sự điều khiển của Tiêu Nhất Lang.

Cột sáng ấy không phát ra tiếng động, cũng chẳng cắt ngang bóng tối mà ẩn vào bên trong hắc ám vô tận. Kỹ năng sở dĩ có tên Bình Minh Ló Dạng cũng bởi vì thứ ánh sáng tuyệt vời ấy chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi kẻ địch nhìn thấy thì cũng sẽ là lúc chúng tử vong.

Thần mặc dù có kinh nghiệm phong phú nhưng cũng phải trúng chiêu bởi không thấy gì. Tia sáng rực rỡ nọ kết hợp cùng bóng tối mờ ảo thật sự rất khó phát hiện. Chờ đến khi trước mắt Thần lóe lên một chút thì ngực trái đã có cảm giác đau đớn, hẳn là Tiêu Nhất Lang đã ngắm trái tim của Thần ngay từ đầu.

Đáng tiếc, Thần vốn dĩ làm gì có trái tim nên chỉ tổn thất 1% thanh máu, có vẻ không hề hấn gì.

Bóng tối biến mất, Hắc Long Vương thở dốc trong khi hạ cánh xuống mặt đất, bốn phía xung quanh vẫn là dung nham nóng bỏng.

Tiêu Nhất Lang đứng trên lưng Hắc Long trừng mắt một cách kinh hãi khi nhìn thấy thanh máu của Thần, tuy ngắn ngủi nhưng mà tuyệt chiêu của hắn chỉ khiến cho gã tụt chút xíu máu???

Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra bản thân cùng thú cưỡi đã bị bao vây.

Chẳng biết từ bao giờ, hàng ngàn người chơi và cả NPC mặc áo tù nhân với đôi mắt đỏ quạch đã xuất hiện ở bốn phía. Khuôn mặt của bọn họ trông rất kỳ lạ, miệng ngoác tới tận mang tai trong khi ánh mắt đẫm lệ, tóc tai bù xù, rũ rượi, tứ chi thẳng tưng y hệt đám người máy, thi thoảng có thể nghe thấy những âm thanh rên rỉ phát ra từ cổ họng của họ.

Tình hình này khiến Tiêu Nhất rùng mình hoảng sợ, hắn nhận ra những điều cực kỳ bất thường.

Vì sao biểu tình của họ quái dị như vậy?

Vì sao họ không thoát trò chơi sau khi bị khống chế?

Và nhất là, vì sao không có ai mặc quần? Đã thế phía dưới còn máu me dàn dụa.

“Được lắm chú em, anh thích chú rồi đấy.” - giọng Thần lại vang lên, ánh mắt đỏ nhìn Tiêu Nhất Lang càng thêm nóng cháy.

Giao thức cảm xúc từ Cửu Sát đã giải phóng con thú bên trong Thần mà hắn đã giam giữ suốt từ khi chào đời, một con quái vật kinh khủng khiếp thật sự đã bị thả ra.

Bảy con rồng lại xảy ra biến hóa, chúng biến thành bảy cái dương vật dài ngoằng, to vãi chưởng, đầu khấc hé mở lắc lư trong không khí rất quái dị. Đoạn, chính giữa chúng mọc ra một con mắt đỏ bừng, nhìn về phía Tiêu Nhất Lang vừa hài lòng vừa thấm đẫm tình cảm.

Cả Tiêu Nhất Lang và Hắc Long Vương đồng thời nuốt khan ngụm nước bọt, da đầu tê dại như muốn nổ tung.

Lần đầu tiên chúng gặp được kẻ biến thái đến nhường này.

“Các con dân của trẫm. Tiến lên đè chúng xuống.” Thần cười tà rồi hét lớn.

Hàng ngàn người chơi mặc dù không muốn nhưng cũng phải lao lên, đấu khí lấp lánh phóng lên trời, từng đợt công kích trút xuống như không muốn mạng.

Tiêu Nhất Lang hết hồn vội bảo Hắc Long Vương bay lên cao để né tránh. Hai cái cánh dơi đập được mấy cái rồi cứng đơ, thì ra trong số người chơi cũng có những ma pháp sư mạnh mẽ, kỹ năng Đông Cứng khiến một lớp đá xám xuất hiện trên cặp cánh rồng khiến nó chậm mất một nhịp.

Trong tình huống ngặt nghèo thế này, chậm đồng nghĩa với hết đường thoát. Kỹ năng tính theo đơn vị số nhiều đập thẳng lên thân của hai chủ tớ khiến cả hai chẳng kịp làm gì, thân hình lắc lư còn đầu óc thì choáng váng, thanh máu của cả hai tụt như quần lót của bạn khi gặp người yêu - nhanh một cách khó hiểu.

Tuy là vậy, Tiêu Nhất Lang chỉ tốn chừng ba giây đã kịp điều chỉnh cơ thể rồi chui ngay xuống bụng Hắc Long Vương, mọi công kích bay đến đều được thân thể đồ sộ của con rồng chống đỡ.

Lợi dụng cơ hội đó, Tiêu Nhất Lang vội vàng sử dụng vật phẩm “Cổng Dịch Chuyển” với ý đồ đưa cả hai rời khỏi đây.

Một cánh cổng đen ngòm từ trên trời đập xuống dưới, vật phẩm cấp huyền thoại quả nhiên có tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát thì tia hy vọng đã bùng lên trong ánh mắt của Tiêu Nhất Lang.

Thế nhưng, có thứ còn nhanh hơn cả cánh cổng. Một trong bảy cây xúc xích bay đến, tốc độ ảo diệu vượt xa tưởng tượng. Thế rồi nó đập vào cánh cổng, hất văng hy vọng của cả hai chủ tớ đi chỗ khác.

“Đệch mợ!” Tiêu Nhất Lang chửi đổng lên, vật phẩm quý giá của hắn lại khiến vài gã người chơi gần đấy thành công được đưa ra bên ngoài. Hắn khóc không ra nước mắt, mấy ý nghĩ hiện lên trong não.

Chợt, hắn nhớ tới thằng đàn em thân tín của bản thân, hướng về bầu trời rồi hét lớn: “Phong Vân! Mau cứu tao!!!”

…..

Bên ngoài thế giới thật, sáu anh em Phong Vân vẫn đang dán mắt vào màn hình chiếu cực lớn, phía trên xuất hiện cảnh tượng Cửu Sát đang đút hai cái đồ chơi vào cơ thể Vũ Linh Nhi.

Cơ thể của ả ngục trưởng quằn quại, cặp mông lắc lư bởi nhận được kích thích quá lớn, tiếng rên dâm đãng vang lên như pháo hiệu bắt đầu một cuộc chiến nóng bỏng.

Và rồi, dưới ánh nắng chói chang.

Một thân thể mảnh mai đầy đặn với cặp ngực lớn húc liên tiếp vào một cơ thể khác cũng gợi dục không kém bên dưới háng. Cái cảnh tượng hai người phụ nữ làm chuyện đó khiến cho bất cứ ai phải nóng mắt. Sở dĩ khán giả nhìn rõ ràng như vậy bởi Cửu Sát cũng không hề che giấu khuôn mặt.

Vú của Cửu Sát nảy theo nhịp điệu, đầu nhũ hoa hồng hào lên lên xuống xuống trong không khí. Vũ Linh Nhi bấu tay vào tảng đá phía trước, khuôn mặt vặn vẹo dần trở nên đê mê, từng giọt nước trong suốt từ miệng ả chảy ra ngoài, tạo thành những sợi dây lấp lánh kỳ lạ.

Đoạn Cửu Sát vỗ lên mông ả ngục trưởng thật mạnh khiến vùng da thịt ngay vị trí đó đã đỏ hồng càng thêm thêm chút màu sắc. Sau đó, Cửu Sát áp nửa thân trên lên bờ lưng mịn màng của Vũ Linh Nhi, cặp vú được sử dụng để cọ xát lên da thịt. Cố gắng thêm chút nữa, hơi thở của Cửu Sát phả vào gáy ngục trưởng, tận hưởng mùi hương nguyên thủy của vị cường giả bá đạo đang bị bản thân chinh phạt. Hai cánh tay mảnh khảnh ép chặt vùng bụng ngục trưởng như thật sự muốn hòa hợp cùng nhau.

Người xem nóng cả mặt, nóng cả chỗ hiểm, có những kẻ thích trải nghiệm đã thử tiếp nhận cảm xúc hiện tại của Vũ Linh Nhi, khá nhiều người tò mò muốn biết rằng việc bị đâm cùng lúc cả hai cái lỗ nó sẽ như thế nào. Nam cũng thế mà nữ cũng như vậy.

Phong Vân cũng là một trong số đó, hắn siêu tò mò với biểu hiện bây giờ của Vũ Linh Nhi, mắt trợn ngược, mồm chảy dãi, cơ thể căng cứng cùng chỗ kín ngập nước.

“Ahhh vãi…” Phong Vân thốt lên một cách thiếu kiểm soát khi chỉ vừa cảm nhận một chút xíu. Trong cơ thể hắn cứ có cảm giác được thứ gì đó khuấy động, chúng chạm vào nơi sâu thẳm, khai phá hết những tế bào bên trong, mở ra một chân trời mới của bản ngã. Vốn dĩ phải có cảm giác khó chịu mới phải nhưng không hề, trái lại cả linh hồn Phong Vân như đang ngâm trong ánh dương quang sáng lạng, từng chút được tưới tắm bằng những tia sáng dịu dàng, sự thoải mái không thể nói nên lời.

Tuy nhiên Phong Vân không dám thử lâu mà chuyển sang chọn Cửu Sát, bởi vì gã sợ tinh thần sẽ thất thủ và chìm sâu trong cái cảm giác khoái lạc hoang đường đó.

“Cái… mẹ gì vậy?” Não Phong Vân cứng đơ, cơn sướng thốt nhiên lan tràn khắp mọi nơi trong cơ thể, khoái cảm cao đến mức kỳ dị.

Bằng một cảm giác chân thật nhất, Phong Vân nhắm mắt rồi chợt mường tượng ra được bản thân đang đâm vào trong Vũ Linh Nhi bằng tất cả sức mạnh, cơ thể nóng hổi bị bản thân siết vào trong lồng ngực, mùi mồ hôi và cả mùi cơ thể của ngục trưởng vấn vít trong cánh mũi. Không những thế, Phong Vân còn có thể cảm nhận được cả việc thằng em cương cứng đang được chăm sóc kỹ lưỡng.

Khi thì cây xúc xích của gã ngập trong lớp thịt mềm mại, bốn bề ướt át, hai lớp thịt đó lúc mở ra lúc lại ép vào thật chặt, từng mạch máu bên trên như muốn nổ tung bởi cọ xát liên tục. Khi thì Phong Vân lại cảm thấy thứ đó của chính mình chui vào sâu bên trong một cái lỗ nóng hầm hập, khít rịt, những bó cơ khiến việc di chuyển của xúc xích khá khó khăn, tuy nhiên khoái cảm mang lại quả thật tuyệt vời, kèm theo quá nhiều trải nghiệm kỳ lạ.

Với trí thông minh của bản thân, Phong Vân rất nhanh đã hiểu được rằng thứ đang luân phiên nuốt chửng cây xúc xích chính là cả hai cái lỗ của Vũ Linh Nhi. Cơ thể gã bất giác căng cứng, thằng em rỉ nước luôn trong quần.

Đột ngột, trong miệng có chút ngọt ngọt, có cảm tưởng như đang được ai đó hôn lên mặt.

Phong Vân mở bừng mắt, trên màn hình Aris đã xuất hiện, con rồng cái với dạng người nóng bỏng đang hôn Cửu Sát cuồng nhiệt.

Hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau, khi đưa đẩy, khi luồn lách, khi thì lại khám phá bên trong cổ họng.

Đoạn, Aris lưu luyến tách môi ra khỏi Cửu Sát rồi điều khiển cái lưỡi chẻ tạo thành từng đường nước kéo từ mang tai xuống dưới tận xương quai xanh, đích đến cuối cùng là đầu nhũ hoa của Cửu Sát.

Phong Vân thật sự có cảm giác như ngực mình đang được liếm láp, đã sướng nay lại còn phê hơn.

Sau đó, sự mát lạnh trên đầu ti biến mất. Aris không ngờ đã chuyển sang mút môi cùng Vũ Linh Nhi và được ả ngục trưởng đáp lại cực kỳ nhiệt tình.

Hình ảnh hiện tại quả thật ngày càng trở nên rung động.

Ba cơ thể, ba nét đẹp khác lạ quấn lấy nhau, trao nhau hết tất cả những gì có thể.

Aris vờn quanh cả hai cơ thể đang giao hợp, nó dường như chờ đợi cơ hội để được làm với Cửu Sát. Tuy thế nó cũng không ngại khiến khán giả càng thêm kích thích với cái màn liếm láp những giọt mồ hôi nhễ nhại đang tuôn ra như thác trên cả hai cơ thể mềm mại. Khi thì bờ mông của Cửu Sát, khi thì lưng và cánh tay của Vũ Linh Nhi, có lúc lại là cặp chân dài thon mịn, có đoạn nó cố gắng chui xuống dưới háng ngục trưởng, thể hiện tình cảm bằng cách mơn trớn đùi trong của cô ả.

Chẳng những thế, Aris còn làm những việc đó trong tình trạng nhét hai ngón tay vào bên trong chỗ hiểm, móc cái khe hẹp đó rất mạnh bạo.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng Vũ Linh Nhi đã phất cờ trắng đầu hàng, ả bị đâm đến mức chỉ có thể nằm sấp trên tảng đá thở dốc, từ chỗ kín chảy ra những chất dịch màu trắng đục.

Lúc đó, Aris được dịp thể hiện bằng cách dùng cả bốn chân bò đến tảng đá, sau lưng nó xuất hiện thêm cặp cánh dơi, đuôi vẫn giữ nguyên còn cặp sừng nhọn thì đã được nó thu hồi trở lại từ sớm vì sợ ngộ thương.

Cửu Sát đứng tại chỗ thở hổn hển, vị trí ngay giữa cũng đã chảy ra rất nhiều nước. Tuy nhiên hắn vẫn chưa thể lên đỉnh. Vốn dĩ Cửu Sát cũng không muốn đâm Aris thì chợt thấy cô nàng đã đến được chỗ ngục trưởng và cúi thấp cái đầu xuống, thè lưỡi ra ngoài mơn trớn cái âm đạo vừa bị chà đạp, liếm từng chút những gì đang chảy ra rồi dùng đầu lưỡi gạt vào trong khoang miệng.

Kế đến, cô rồng quay lại phía Cửu Sát, há miệng thật to để hắn chứng kiến những chất dịch vẫn còn nóng hổi ở bên trong. Ánh mắt của Aris hiện nét van xin, nài nỉ, một đôi mắt mà có lẽ chẳng có bất cứ người đàn ông nào nhẫn tâm từ chối.

Thế là, định kiến về chủng tộc bị Cửu Sát ném lên chín tầng mây, cục súc đi đến, một tay nắm lên mái tóc bạc của Aris, tay còn lại chộp vào cái đuôi đang vung vẩy.

Hai cái đồ chơi được khởi động chế độ rung, chúng xoay tròn rồi tìm đến nơi chúng nên đến.

“Graooo!!! Ahhhh!!!”

Aris cong người tận hưởng, khoảng trống nháy mắt đã được lấp đầy và nó thật sự cảm nhận được sự hoang dại đến từ chủ nhân.

…..

“Mẹ chó! Tỉnh tỉnh hộ cái” - Tế Linh vỗ lên ót Phong Vân khi thấy gã quá nhập tâm.

Đang lúc Phong Vân còn chưa định thần thì Tế Linh đã chỉ tay vào một cái màn hình khác, bên trong là Tiêu Nhất Lang đang vật vã cầu cứu.

“Thằng đại ca của mày kìa. Nó gào từ nãy giờ…”

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai

Truyện Vô Tận Chiến tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.