Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng Thiên Kiếp

Tiểu thuyết gốc · 4179 chữ

“Tên: Phong Vân (đẳng cấp 250) - Điểm chiến lực: 59.427.”

Thiên Long xem xét thông tin của Phong Vân thì giật mình, mới có mấy năm mà lực chiến của tên này đã quá cao, chẳng biết có phải tên này cắn thuốc lắc hay không.

“Thế thì sao? Ai như Phong Vân mày, vẻ ngoài lạnh tanh che giấu cho nội tâm dơ bẩn. Tao có đồi bại thế nào cũng chẳng liên quan gì đến mày.”

Phong Vân giận quá hóa cười, hắn nói: “Haha! Mau quỳ xuống xin lỗi, giao ra căn phòng ảo cho bọn tao rồi tao sẽ ban cho mày quyền tự kết liễu. Tao tự hỏi mày lấy đâu ra lá gan mà còn dám quay lại Kỳ Ảo Chiến Địa.”

“Gan gì? Ồ tao vẫn to gan như xưa thôi. Nhưng mày có chút tiến hóa thêm đấy, chó rốt cuộc cũng đã nói được tiếng người.” - Thiên Long nói với một vẻ mặt khinh bỉ.

Phong Vân thu lại nét cười, mặt đanh lại, ánh mắt lóe lên sát khí.

“Đừng nhiều lời! Không giao ra thì chết!”

Thiên Long mỉm cười, mặc kệ lời đe dọa. Hắn nói: “Thế giết đi, ngày hôm sau toàn bộ căn phòng ảo của đám Hắc Nhật chúng mày sẽ xuất hiện trên mạng. Tao cũng đang tò mò chẳng biết vị cường giả Phong Vân đây sẽ chơi cái gì trong căn phòng đấy.”

Thấy vẻ mặt Thiên Long điếc không sợ súng, Phong Vân cũng có chút vô kế khả thi. Hắn vốn dĩ tìm đến đây bởi vì Thiên Long là kẻ thù cũ, còn việc giao hợp tâm thức xảy ra chuyện thì trên đường đi Phong Vân mới biết.

Nhưng dù sao hai người cũng đã quen nhau rất lâu, Phong Vân hiểu tính của tên đê tiện này. Hắn nói: “Nói đi! Cần bao nhiêu tiền mày mới giao ra? Cân nhắc kĩ trước khi nói, nếu không mày sẽ biết hậu quả.”

Trong vũ trụ này chỉ có hai thứ Thiên Long yêu thích, một là sắc, hai là tiền.

Thiên Long lại mỉm cười, tên khốn này định mua hắn sao?

“Một tỷ tiền Vô Tận, tiền trao cháo múc!” - Thiên Long mở một cái giá trên trời, tiền trong trò chơi Vô Tận Chiến được tính theo đơn vị đồng, một triệu đồng đã là con số rất lớn, người chơi bình thường phải tích cóp cả năm mới có được.

Phong Vân đang tính chửi thì Thiên Long lại nói tiếp: “Hoặc bảo em gái mày phục vụ tao một năm, tùy mày chọn.”

Thiên Long cười híp mắt, vẻ mặt muốn bao nhiêu đê tiện thì có bấy nhiêu đê tiện.

Vừa nhắc đến em gái, Phong Vân thiếu chút nữa thì phát điên.

Hắn có một cô em gái tên Nguyễn Minh Nguyệt, người cũng như tên đẹp tựa trăng tròn. Cái sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn là giới thiệu em gái cho Thiên Long quen biết. Chẳng rõ lão già đã dùng tà pháp gì mà khiến cô em gái hắn si mê lão, thiếu chút nữa thì hạ quyết tâm lấy chồng.

Mà cái đáng hận nhất là Minh Nguyệt đã có hôn phối, vì chuyện này mà hắn bị cha mẹ mắng không thương tiếc, mất cả quyền thừa kế tài sản.

“Đậu xanh! Con mẹ chúng mày! Lên! Giết nó!”

Phong Vân hét lớn, khuôn mặt vặn vẹo, hắn muốn tiễn tên khốn kiếp này lên đường, ban tặng cho hắn một cái chết đau khổ nhất.

Song, cả đám Hắc Nhật còn chưa kịp làm gì thì thân ảnh của Thiên Long đột nhiên trở nên mờ ảo, hai người Lê Minh và Yến Linh vốn vẫn đứng cạnh hắn cũng y như vậy.

Một mũi tên lửa nhanh như chớp được Phong Vân bắn ra, xuyên qua bóng dáng của Thiên Long rồi cắm phập xuống mặt đất, tỏa ra ánh lửa dữ tợn.

“Hehe! Bái bai! Lần sau gặp lại, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”

Giọng nói cà khịa của Thiên Long lần nữa vang lên rồi ba người bọn hắn hoàn toàn biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gì.

“Chết tiệt! Sao hắn có thể thoát khỏi Hắc Nhật Phong Ấn.”

Phong Vân cắn răng, bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh, gã đã rất cẩn thận, không tiếc tiền sử dụng một trong mấy loại phong ấn quý giá nhất, chẳng thể ngờ vẫn để con mồi chạy thoát.

“Mẹ nó! Quá vô lý! Tên đê tiện đó mới có cấp một, hắn làm thế quái nào mà chạy được? Thêm nữa, vì sao tên trưởng thôn và con nhỏ bị hắn phang cũng biến mất theo? Trong trò chơi có vật phẩm nào mang tác dụng truyền tống chăng? Làm gì có?”

Càng nghĩ thì lại càng giận, Phong Vân nhìn xung quanh một lát thì phát hiện những người chơi thông thường vẫn bị giam trong Hắc Nhật Phong Ấn. Đột nhiên hắn đã nghĩ ra cách để bù lại tổn thất.

“Toàn bộ chúng mày nghe cho rõ đây, mau chóng giao ra tiền bạc, tài sản và tất cả trang bị nếu muốn sống. Bằng không chúng mày sẽ phải bỏ tiền thật ra mua lại cái mạng khác.”

Quần chúng nhân dân nghe xong cực kỳ phẫn nộ nhưng dĩ nhiên là không thể phản kháng bởi đẳng cấp hai bên chênh lệch quá lớn, thêm nữa là bọn họ vẫn đang ở trong địa bàn của đối phương.

Vì vậy, dưới dâm uy của Phong Vân thì bọn họ đành phải giao ra hết tất cả những gì có thể. Từng món trang bị, tiền bạc rơi trên đất, tất cả người chơi mặc độc bộ đồ tân thủ được nhà phát hành miễn phí.

Nhất Kiếm Phá Ma mặt như trái khổ qua, thanh kiếm “Phá Phong” hắn tân tân khổ khổ lấy được cũng phải giao ra. Bên cạnh hắn, ma pháp sư Lãng Vân cũng chẳng khá khẩm gì mấy. Hai tên bọn hắn gần như là kẻ mạnh nhất ở đây nên tổn thất nhiều nhất. Ngược lại mấy tên tân thủ cày chay thì cũng không mất mát quá nhiều, chịu khó đi luyện cấp thì sẽ lại có được.

“Đám chó con này, bố mày nhất định sẽ trả thù.” Lãng Vân thấp giọng mắng, lúng ta lúng túng dùng tay che đi chỗ kín, khi nãy…

“Này người anh em… tổ đội luyện cấp chung không?” - Nhất Kiếm Phá Ma hỏi.

“Không! Tôi đang muốn đi tìm tên Thiên Long kia, bận rồi.”

“Ồ thế anh tìm hắn có việc gì vậy?”

“Bái sư! Tôi muốn học hỏi thêm.”

“Tuyệt quá! Vậy cho tôi đi chung với…”

…..

Rừng Thiên Kiếp - nơi luyện cấp dành cho người chơi cấp trung, cách thôn tân thủ rất xa.

Ba bóng người hiện ra, không ngoài dự đoán chính là Thiên Long, Yến Linh và Lê Minh.

Thiên Long lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm hô may mắn, chỉ chậm thêm một giây thôi thì mũi tên của Phong Vân đã bắn hắn tan xác.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh một lát, đập vào mắt là những tán cây cao lớn rậm rạp, ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua. Một đám quái vật “Hắc Ám Tinh Linh - cấp 60” đang di chuyển xung quanh, ánh mắt đỏ rực nhìn ba người bọn họ như đang nghĩ đến việc tối nay ăn món gì.

“Rừng Thiên Kiếp? Thần, ông có nhầm không? Thế nào mà chuyển tôi vào chỗ này? Rồi sao luyện cấp?”

“Tự lo lấy đi, tên khốn, không có lần sau đâu.” - giọng nói của Thần vang lên trong đầu Thiên Long, gã đang rất giận dữ bởi tiếp tay cho tên khốn này đi ngược lại với quy tắc trò chơi.

“Ê khoan cái đã, còn hai lần nữa, rõ ràng là ông đã bảo sẽ cứu tôi ba cái mạng, việc gì ra việc đó nhé.”

“Không biết đếm à? Vừa đủ ba mạng rồi đấy.”

“...”

“Đệch! Vậy cũng tính?”

Thiên Long mở miệng mắng to, tên Thần khốn kiếp quả thật vô sỉ, dám đánh tráo khái niệm.

Song cũng chưa kịp nói thêm câu thứ hai thì đám Hắc Ám Tinh Linh đã phát động công kích. Bọn chúng hình dáng tương tự loài người, hầu hết đều là giới tính nam, trang phục trên người thuần màu tím than, mái tóc bạch kim cột kiểu đuôi ngựa dài đến mông, trán có vết sẹo hình bán nguyệt.

Hắc Ám Tinh Linh được gọi là kẻ ruồng bỏ tín ngưỡng, hầu hết bọn chúng đều mang chức nghiệp ám chiến sĩ - chức nghiệp khiến cả người chơi đồng cấp cũng khó khăn trong việc đơn đả độc đấu với bọn chúng.

Tên quái vật đứng gần nhất vung tay lên, thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên kéo dài đến phía trước, từng bộ phận trên lưỡi kiếm tách ra và được nối với nhau bằng những mắt xích cũng màu tím.

Lưỡi kiếm bay đến nhanh như chớp, Thiên Long chỉ là người chơi cấp một nên không thể nào bắt được chuyển động dù đã kinh qua rất nhiều trận chiến.

May mắn duy nhất là bên cạnh Thiên Long có Lê Minh, vị ma pháp sư nâng tay lên, một lá chắn lửa được gã tạo ra trong chớp mắt, thành công đỡ được lưỡi kiếm của Hắc Ám Tinh Linh.

Thiên Long thừa cơ kéo Yến Linh cùng lùi về sát người Lê Minh, ánh mắt ngưng trọng quan sát đám quái vật.

“Chết đi con người!” một tên Hắc Ám Tinh Linh hét lên với ngôn ngữ của riêng bọn chúng.

Hàng chục lưỡi kiếm xé gió bay đến, Lê Minh rơi vào thế bị động bởi vì phải bảo vệ Thiên Long, toàn bộ ma lực đều truyền vào trong các lá chắn lửa ở bốn phía. Mặc dù lưỡi kiếm nào bay đến cũng bị đốt cháy nhưng về lâu về dài thì đây cũng không phải cách.

Chẳng những thế, những tên Hắc Ám Tinh Linh bị mất kiếm thì lại lôi trường cung từ sau lưng ra, hàng loạt mũi tên bay đến liên miên bất tuyệt.

Thời gian dần trôi qua, tình hình càng lúc càng tệ, Lê Minh tuy có đẳng cấp cao hơn nhưng đám Hắc Ám Tinh Linh rất đông đảo và bẩm sinh đã có tỷ lệ miễn dịch ma pháp, thêm nữa tinh thần lực của Lê Minh cũng đã hao tổn kha khá trong trận chiến với Kháng Lôi. Cho nên, vẻ mặt của vị ma pháp sư càng lúc càng tệ, mồ hôi chảy ra mỗi lúc một nhiều.

“Đốt cây cối xung quanh đi!”

Thiên Long hét, Lê Minh gật đầu rồi cũng làm theo, gã dịch chuyển lá chắn ra xa hơn, chạm vào những tán cây xung quanh.

Mấy âm thanh phừng phừng liên tiếp vang lên, đám Hắc Ám Tinh Linh cũng không hề ngu ngốc, một bộ phận tiếp tục tấn công, một bộ phận còn lại dùng kiếm bới tung đất đen lên rồi tạt vào những đám lửa, ngăn cho chúng không lan tràn ra xung quanh.

“Chủ nhân! Ma lực của thuộc hạ đã sắp hết” Lê Minh nói khẽ.

Thiên Long thở dài, ba người bọn hắn không khác gì ba con sói bị đàn hổ vây kín, dù có thể phản kháng nhất thời nhưng tuyệt đối không thể thoát được. Thiên Long đã nghĩ đến việc trèo lên cây trốn nhưng rồi lại thôi, người ta cũng có phải đồ ngu đâu.

“Chẳng lẽ phải bỏ mạng tại đây?” Thiên Long tự hỏi, hắn mới cấp một chết cũng chẳng sao nhưng cái kỹ năng “giao thức cảm xúc” thì đi đâu để tìm lại, lần sau chưa chắc gì Thần đã chịu nghe theo hắn.

Yến Linh nãy giờ vẫn đứng cạnh Thiên Long, cô bé đột nhiên nắm tay hắn rồi nói: “Anh trai, sắp chết đến nơi rồi, cho em thông tin liên lạc của anh nhé?”

Thiên Long quay lại nhìn cô nàng vừa phát sinh quan hệ với mình, mái tóc đỏ cá tính, ánh mắt long lanh chan chứa tình cảm. Trong đôi mắt màu đỏ thạch anh dường như cũng chỉ còn lại gương mặt của chính Thiên Long.

“Yên tâm! Anh sẽ tự tìm em, xin lỗi em nhé, đã khiến em phải bỏ mạng oan uổng.”

Yến Linh cười nói: “Sau này bù cho em là được, mấy đứa đồng đội của em còn oan hơn, hì hì. Không sao đâu, một cái mạng thôi, bỏ tiền ra mua là được rồi.”

Thiên Long nhìn Yến Linh rồi vươn tay vuốt ve gò má của cô bé. Hắn cảm thấy rất an ủi, cho dù có bỏ mạng thì cũng đã câu được một cô em nóng bỏng, vụ trao đổi này nhìn thế nào cũng có lời.

“Khặc khặc khặc!” tiếng cười u ám của đám quái vật vang vọng không gian, bọn chúng chắc hẳn đã nhận ra các lá chắn lửa đang từ từ suy yếu. Công kích ngày càng dồn dập, cũng chẳng rõ Lê Minh có thể đỡ được bao lâu.

Đúng vào lúc này, bên tai Thiên Long vang lên một âm thanh: “Ting! Người chơi Thiên Long nhận được thành tựu mới “chống đỡ giữa vòng vây quái vật trong vòng nửa tiếng đồng hồ” - đạt được một cơ hội quay vé “vòng quay huyền thoại”, mời kiểm tra bên trong hành trang.”

Niềm vui đến quá đột nhiên, đây chắc chắn là một thành tựu ẩn chưa có ai từng phát hiện ra. Cũng phải thôi, đâu có kẻ ngu nào rỗi hơi đi tìm quái vật hơn đến năm mươi cấp rồi ngu ngốc chống đỡ trong nửa tiếng đồng hồ.

Thiên Long không quản nhiều, hắn lập tức mở ra hành trang.

Sáu mươi bốn ô cả thảy, chỉ có duy nhất một vật phẩm có hình dáng đồng xu màu vàng, Thiên Long liền điểm tay vào “vé vòng quay huyền thoại” rồi lựa chọn sử dụng.

Trong Vô Tận Chiến có rất nhiều loại vòng quay từ thấp đến cao lần lượt là: đồng, bạc, vàng, kim cương, sử thi, huyền thoại và thần thánh.

Những vật phẩm mang tên vé quay chỉ đạt được khi tham gia các nhiệm vụ khó khăn hoặc đạt được thành tựu ẩn tương ứng. Thiên Long chơi Vô Tận Chiến cả trăm mạng nhưng vòng quay mà hắn từng chạm đến cũng chỉ ở cấp kim cương. Nhớ lần đó hắn đã đạt được một vũ khí cấp kim cương rất hiếm nhưng lại chẳng thể sử dụng nên đành nhịn đau bán đi.

Một vòng quay màu đen mờ ảo xuất hiện trước mắt Thiên Long, bên trên là bốn mươi chín vật phẩm, toàn bộ là dấu chấm hỏi, chỉ nhìn thì cũng không thể đoán được những thứ đó là gì. Ngoài ra còn có một cái kim màu vàng rực, bàn quay lập tức khởi động rồi xoay tít với một quỹ đạo rất nhanh.

“Hy vọng lần này nhân phẩm sẽ không quá kém cỏi.” Thiên Long thì thầm, cũng không rõ vòng quay huyền thoại sẽ có vật phẩm thế nào.

Thời gian từng chút một trôi qua, Thiên Long cảm giác như hàng thế kỷ, hắn nuốt khan nước miếng một cách không tự chủ, ánh mắt chăm chú nhìn vào cây kim vàng chóe.

Chuyển động của vòng quay từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn, cây kim dừng ở một ô vật phẩm.

“Ting! Nhận được vật phẩm “Bất Diệt Hỏa Long Chi Tâm”, mời kiểm tra.”

Thiên Long muốn thét lên, đậu xanh nó, nhân phẩm cả trăm năm bộc phát duy nhất một lần. Hắn đã nhận được một trong những vật phẩm chỉ có trong truyền thuyết, một vật phẩm có thể khiến bất cứ ma pháp sư hệ hỏa nào phải phát điên.

“Mau! Lê Minh! Mau sử dụng cái này!”

Thiên Long lấy trái tim ra từ hành trang, đó là một viên pha lê màu đỏ hồng to bằng bàn tay, bên trên có những đường vân màu đỏ trông như những mạch máu. Vật này khá giống như vẫn đang còn sống bởi vì có chút hơi ấm và cả nhịp đập.

Lê Minh đón lấy trái tim, trong nháy mắt đã nhận ra thứ này quý giá với gã như thế nào, máu nóng trong cơ thể sôi trào, nguồn ma lực vốn cạn kiệt nay lập tức được bổ sung ngay khi chạm vào trái tim.

“Chủ nhân! Cái này…”

“Lập tức sử dụng!”

“Vâng!”

Lê Minh biết đang ở thời khắc nguy hiểm nên không nhiều lời thêm, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc khác thường mà con người định nghĩa là “cảm động”, vật phẩm cấp huyền thoại này quá quý giá.

“Thứ đó là…” Yến Linh lên tiếng, cô bé nói với vẻ không chắc chắn lắm.

Thiên Long cười thật tươi rồi gật đầu: “Đúng thế, đó chính là Bất Diệt Hỏa Long Chi Tâm, tác dụng chính là một kho lưu trữ ma lực khổng lồ, bất cứ pháp thuật hệ hỏa nào có thể phóng ra mà không cần niệm chú.”

Yến Linh nghe thế thì vui vẻ ra mặt, nói: “Tốt quá! Trưởng thôn, mau đánh chết đám chó hoang này đi!”

Thiên Long cười khổ, cô bé này vẫn không bỏ được cái tật nói linh tinh.

Trái tim của rồng lửa nhập vào thân thể của Lê Minh, vị trí trái tim của gã ta bốc lên ánh sáng đỏ bừng, tiếng tim đập như trống trận vang lên. Ba giây sau đó, một nguồn ma lực vô tận xuất hiện, áp lực cực lớn khiến cho bọn Hắc Ám Tinh Linh không tự chủ phải lùi về sau, thế công của chúng dừng lại trong một nhịp.

Lê Minh hiện tại đã trở nên khác biệt, dù vẫn mang trên mình trang phục áo vải màu nâu nhưng khí chất đã trở nên khác hẳn, giơ tay nhấc chân không khác gì một vị cường giả. Ánh mắt Lê Minh toát ra ánh lửa, thân thể bay lơ lửng lên trời, ngay sau đó gã đưa tay đến phía trước, bàn tay xòe ra thật rộng.

“Phượng Hoàng Rực Lửa! Chết đi!”

Sau lưng Lê Minh đột nhiên xuất hiện năm hư ảnh phượng hoàng, kích thước gấp đôi so với chiêu thức đã tiễn đám Nhã An lên đường.

Năm con phượng hoàng ngửa đầu lên trời hót vang, âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va chạm với nhau. Đoạn, chúng vỗ cánh, sử dụng tốc độ kinh người tỏa về năm hướng, thân thể hư ảo xuyên qua đám Hắc Ám Tinh Linh, dễ dàng biến chúng thành những đốm sáng bay lả tả trong không trung. Chẳng có bất cứ con quái vật nào có thể chống đỡ được sức mạnh tối thượng đó.

Ma pháp cấp mười mang sức mạnh hủy diệt, dễ dàng quét ngang tất cả kẻ địch cản đường. Thoáng chốc, trong không khí cũng chỉ còn lại một đám khói đen khét lẹt, mặt đất và cây cối ở cả bốn phía đều đã bị đốt thành tro tàn. Mấy tên Hắc Ám Tinh Linh ở phía xa cuống cuồng vứt vũ khí trên đất rồi nhanh chóng chạy ngược lại về phía sau. Tuy nhiên tốc độ của chúng chẳng thể nào nhanh bằng phượng hoàng nên cũng đều bị đốt chết.

“Ting! Nhận được một trăm điểm kinh nghiệm.”

“Ting! Nhận được một trăm điểm kinh nghiệm.”

“Ting! Đẳng cấp tăng lên cấp hai… cấp ba… cấp mười.”

“Ting! Đẳng cấp đạt đến tối đa, người chơi mau chóng nhận nhiệm vụ chuyển cấp. Điểm kinh nghiệm thừa ra sẽ biến mất sau hai mươi bốn giờ.”

Thiên Long nở một nụ cười cực kỳ sáng lạng, hài lòng gật đầu với Lê Minh, sau đó hắn chuyển ánh nhìn sang một đám trang bị lấp lánh rơi ra từ quái vật nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong lòng rất cảm thán.

Nhớ năm đó mỗi lần đi luyện cấp đều phải trải qua cay đắng ngọt bùi, chưa khi nào được trải nghiệm cảm giác nhanh như cưỡi tên lửa thế này.

Vị ma pháp sư thu hồi lại ma lực, hóa thành một tên nô bộc nhìn khá bình thường rồi mau chóng nhặt sạch sẽ tất cả đồ đạc rơi trên đất. Trong lòng Lê Minh thì cái đám vật phẩm này đều có thể đổi thành tiền tài, gã chẳng chừa lại bất cứ thứ gì.

“Thật tuyệt vời! Làm sao anh có thể thu phục được trưởng thôn vậy?” Yến Linh hỏi với ánh mắt tròn xoe.

Thiên Long nắm tay cô bé, chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Đoạn, hắn nói sang chuyện khác: “Người đẹp! Em muốn chơi chức nghiệp gì? Anh sẽ giúp em làm nhiệm vụ chuyển cấp nhé.”

Trong Vô Tận Chiến, khi người chơi đạt đến cấp mười bắt buộc phải lựa chọn chức nghiệp thì mới có thể tiếp tục tăng cấp. Khác với những trò chơi trong quá khứ, tại Vô Tận Chiến có hằng hà sa số chức nghiệp để người chơi lựa chọn. Tương đối mà nói thì có thể chia thành hai loại: chức nghiệp thông thường (ma pháp sư các hệ, đấu giả các hệ) hoặc chức nghiệp đặc thù (ma pháp sư hệ hiếm, đấu giả hệ hiếm, chức nghiệp sinh hoạt, chức nghiệp biến dị,... )

Đa số người chơi bình thường, không có tiền tài hoặc chơi không quá giỏi thì chỉ dám chọn chức nghiệp thông thường bởi nhiệm vụ chuyển cấp rất dễ hoàn thành. Còn riêng về các chức nghiệp đặc thù thì người chơi bắt buộc phải trải qua những thử thách rất khó khăn, nếu thất bại thì chỉ có thể chơi lại từ đầu.

Yến Linh đương nhiên chẳng phải người chơi bình thường, cô bé ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp: “Em muốn trở thành Long Huyết Chiến Sĩ, em sẽ tham gia thử thách của Long Thần.”

Ánh mắt cô bé lộ rõ vẻ quyết tâm, cô vẫn nhớ đến mục đích khi bản thân lựa chọn Kỳ Ảo Chiến Địa để chơi lại. Dĩ nhiên cô vẫn không quên mối thù khắc cốt ghi tâm với đám Bất Dạ.

Thiên Long cảm thấy rất ngạc nhiên, Long Huyết Chiến Sĩ là một chức nghiệp rất mạnh nhưng cũng cực kỳ khó để đạt được, xuyên suốt ba trăm năm lịch sử trò chơi cũng chỉ có ba người đạt được. Tiêu Nhất Lang - kẻ thù số một của Thiên Long là một trong số đó. Hắn khó có thể tin nổi cô nàng này lại quyết tâm như vậy.

Vuốt mái tóc ngắn của Yến Linh, Thiên Long nói: “Được rồi! Nếu thế anh cũng sẽ tham gia cùng với em, hai chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Thiên Long vốn cũng chẳng quan tâm bản thân chơi chức nghiệp nào, mục đích của hắn cũng chỉ là phổ cập tình dục mà thôi và trong tay hắn đã nắm kha khá phương pháp chui lỗ hổng.

Dù vậy thì Yến Linh thấy khá cảm động khi nghe Thiên Long nói như vậy, cô bé không ngại ngần gì mà lập tức kích động ôm chàng trai rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi Thiên Long.

“Tuyệt vời! Hai vợ chồng chúng ta biến thành hai Long Huyết Chiến Sĩ, sau này sẽ thành một đoạn truyền thuyết đấy.”

Trong lòng Yến Linh cảm thấy có chút kỳ lạ, lần đầu tiên cô bé vui vẻ như thế này. Một thứ cảm xúc khác thường lại len lỏi bên trong trái tim và xuất hiện trong tâm trí.

“Ting! Kết nối bị đóng lại!”

Chợt, trước mắt Yến Linh hoa lên, cô bé còn chưa kịp chào Thiên Long thì đã bị ai đó cục súc kéo ra khỏi khoang trò chơi, phải mất vài chục giây cô mới lấy lại nhận thức.

Thế nhưng, còn chưa kịp lên tiếng nói câu nào thì Yến Linh đã có cảm giác má trái nóng bỏng, một lực đạo khủng khiếp tát vào mặt khiến cô đau nhói.

“Con đĩ chết tiệt! Mày xem mày đã làm gì rồi, mẹ mày!”

Một giọng nói phẫn nộ hét lên bên tai Yến Linh. Cô bé bàng hoàng nhận ra đó là ai, thì ra là người cha đáng kính của cô.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.