Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Trí Nhớ ?

Tiểu thuyết gốc · 2515 chữ

Chiếc tàu đang duy chuyển thuận lợi thì đột nhiên có một luồng xung kích cực mạnh bay tới, làm ảnh hưởng đến con tàu. Trường xung kích phải nó là ngang ngửa với với một vụ nổ siêu tân tinh, mà con tàu này vốn bị cấp tướng Genius phá hoại nên nó không chịu được sự ảnh hưởng của luồng xung kích,

Động cơ của nó phát nổ, khiến con tàu phải tìm một hành tinh mà đáp xuống. Nhưng khi đang hạ cánh thì thêm một động cơ của con tàu gặp trục trặc nữa nên thay vì đáp xuống thì nó phóng thẳng xuống hành tinh UTR-13.

Chiếc phi thuyền tựa như một quả cầu lửa đâm sầm xuống một ngọn núi.

Slayer trong tình huống đó cảm nhận con tàu tựa như muốn phát nổ, nên nó dùng hết tất cả sức mạnh còn lại của mình cộng thêm tất cả sức mạnh Wellart của Mobius để tạo nên một bộ giáp đen bảo vệ cậu.

"Bùm!"

Con tàu phát nổ, kéo theo đó là Mobius bị thổi bay xuống khu rừng phía chân núi. Nhưng nhờ có bộ giáp mà cậu không bị tổn hại gì nghiêm trọng đến cơ thể cả, chỉ có rạn chút xương tay mà thôi, tuy vậy mà nói thì điều này cũng thật quá may mắn, vừa phải chịu vụ nổ cộng thêm với việc rơi thẳng từ đỉnh núi tới chân núi mà chỉ rạn xương tay với một đứa nhóc mà nói là điều vô cùng may mắn.

Tuy vậy cái giá phải trả cho sự may mắn đó chính là Slayer, cô ấy đã hoàn toàn hết năng lượng, từ giờ trở đi cô không thể tự mình bảo vệ được Mobius nữa rồi, trước khi biến thành hình xăm thì Slayer cố biến lại hình người vào phút chót để hôn chào tạm biệt Mobius. Nhưng khi trở lại thành hình xăm thì tình hình của Slayer cũng không khá hơn là bao, hình xăm trên lưng của Mobius cũng rất nhạt nhòa, điều đó thể hiện mức độ thương tổn của Slayer là không hề nhẹ.

...

Cùng lúc đó, trong một ngôi làng vô danh ở hành tinh UTR-13, có một cô gái mang tên Phiy đang làm vườn, tổ tiên của cô thuộc về không gian thứ nhất, họ cũng chính là một trong những người khai phá lên ngôi làng trên hành tinh này.

Vừa nghe thấy vụ nổ thì Phiy đã ngay lập tức chú ý, cô nhanh chóng chay về phía khu rừng dưới núi để xem xét. Vừ bước tới chân núi thì cô ấy đã thấy cơ thể của một cậu bé tầm 4 tuổi với mái tóc đen ngắn và bộ quần áo rách nát, nhìn cậu bé này giống như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Phiy không khỏi đau lòng, cô ấy dùng hết sức để nhấc Mobius lên, dù sao cô cũng chỉ là Wellart màu xanh dương, Wellart Tâm Linh nên Phiy không thể nào mạnh mẽ bằng những người sở hữu Wellart đỏ, tuy vậy cô vẫn đủ sức để vác một đứa nhóc về nhà mặc dù hơi chật vật chút.

Phiy đưa Mobius lên chiếc giường duy nhất trong nhà, sau đó cô ra ngoài để tìm bác sĩ chữa cho Mobius.

Bác sĩ kiểm tra toàn bộ cơ thể Mobius rồi đưa ra chuẩn đoán, cậu chỉ bị ngất do quá mệt thôi chứ không có gì quá nghiêm trọng. Sau đó ông lấy nẹp cố định lại chỗ bị rạn của cậu bé, rồi kê đơn thuốc cho Phiy.

Khi cầm được đơn thuốc, Phiy lập tức phóng ra nhà thuốc để mua dược liệu cho Mobius. Mùa xong cô vào căn phòng bếp để nấu thuốc cho cậu uống, dù sao đây cũng chỉ là một hành tinh nghèo nàn nên các kiến thức về văn hóa và y học hoàn toàn cách xa với những hành tinh nhiều tài nguyên, nơi nhiều người tập trung sinh sống.

Thứ thuốc ấy bóc ra một mùi rất khó ngửi nhưng Phiy vẫn cố gắng chịu đựng, vì mạng người có giá trị hơn thời gian cô nàng phải ngửi cái mùi này,

Nấu xong thuốc thì cô ngồi đợi nó nguội, sau cô ấy đỡ Mobius ngồi dậy, rồi từ từ đỏ thứ thuốc ấy vào miệng của Mobius. Có lẽ vì thứ thuốc ấy quá khó uống, nên khuôn mặt của Mobius đang bất tỉnh có chút nhăn.

Cho cậu uống thuốc xong thì Phiy tìm một bộ đồ thay cho cậu, nhưng đáng tiếc thay, từ khi cô tự lập đến giờ vẫn một mình nên quần áo chỉ toàn là cho nữ. Nhưng giờ Phiy cũng không có đủ tiền để sắm cho Mobius quần áo mới, vì vải và kim chỉ ở đây rất là mắc, dù sao đây vẫn là một nền công nghiệp ở hành tinh này cũng thuộc hàng thấp nhất trong tất cả những hành tinh của con người. Thế là cô đánh phải lấy một chiếc áo hoa và một chiếc quần ngắn cho Mobius mặc.

thay xong quần áo thì Phiy nấu bữa trưa, hôm nay nhà cô có thêm một vị khách nên Phiy phải nấu thành hai phần. Cô định hỏi Mobius về gia đình khi cậu tỉnh dậy nhưng nhìn tình hình này, có vẻ Mobius còn khá lâu nữa mới hồi tỉnh, nên sau khi nấu xong thì cô ngồi lên ghế mà đọc sách.

...

Ánh sáng chiếu vào mắt, khiến Mobius khó chịu mở đôi mắt đen tùy của mình ra. Tự nhiên cậu cảm thấy cánh tay trái của mình dường như không thể cử động, lúc nhìn qua thì thấy cái tay mình đã bị băng bó chặt kín, cậu tuy không hiểu chuyện gì xảy ra với mình nhưng có vẻ nó rất nghiêm trọng.

Nhìn qua thì cậu thấy một chị gái tóc vàng, đang ngồi ngủ gật trên chiếc ghế, làn hồng hào khẽ rung lên từng hồi theo nhịp thở. Khuôn mặt chị ấy chứa đầy vẻ mệt mỏi, giống như phải làm cái gì đó cực lực lắm vậy.

Thấy vậy, Mobius lặng lẽ xuống giường, cậu đi vòng vòng quanh chiếc ghế mà Phiy ngủ, đi được một hồi rồi cậu đứng lại nhìn vào cô nàng. Phiy đang ngủ rất ngon nên chẳng hề hay biết gì cả, cô cứ như thế mà bị Mobius quan sát cả tiếng đồng hồ.

"Reng"

Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức Phiy khỏi giấc ngủ.

Cô giật mình khi thấy Mobius đang đứng bên cạnh nhìn chầm vào mình, cậu nhìn như thể cô là thứ gì đó lần đầu mà Mobius mới thấy vậy đấy.

Sau khi lấy lại bình tĩnh thì cô nhẹ nhàng hỏi Mobius: "Em thấy cánh tay mình có bị khó chịu không?"

"Cánh tay?"

Hỏi lại, Mobius nhìn qua cánh tay đang bó bột của mình, cậu đã hiểu câu hỏi của chị Phiy. Thế là cậu lắc đầu nói: "Không, không khó chịu"

Nghe Mobius trả lời như thế thì Phiy mỉm cười thỏa mãn, cô xoa nhẹ đầu của Mobius để tán thướng cậu.

"Thế gia đình đình đâu rồi, mà sao hồi nãy em lại nằm trong khu rừng vậy ?"

"Gia đình ? Gia đình là gì ? Khu rừng ? Khu rừng là gì vậy chị ?"

Bị Mobius hỏi ngược lại như thế khiến Phiy nhất thời không biết nói gì, cô loay hoay giải thích.

"Thì gia đình là ba mẹ em đấy, còn khu rừng thì nó nằm ở đằng kia kìa"

Nói rồi Phiy chỉ tay về hướng khu rừng dưới chân núi, Mobius nhìn theo hướng ngón tay của cô mà thấy khu rừng. Mắt cậu bé sáng rực lên, Mobius vui mừng nói:

: "Thì ra đó là khu rừng à, sao nó nhiều cây thế !"

"À thì...rừng nào mà chẳng nhiều cây" Phiy khó xử đáp.

Theo cách phản ứng của cậu bé này, cô lờ mờ đoán ra là cậu đã bị mất trí nhớ, có thể lần mất trí nhớ này rất là nghiêm trọng, vì cậu còn chẳng biết gia đình là gì. Thế nên để xác định lại, cô phải hỏi lại một câu.

"Thế em có nhớ em tên gì không ?"

Mobius bỗng chốc không trả lời, cậu đưa tay lên gãi cái mái tóc đen của mình, tựa hồ phải cực lực suy nghĩ. Sau một phút vò đầu bức tay thì Mobius trả lời: "Em...tên là....Mobius. Có lẽ là vậy"

"Thế cha mẹ em tên gì ?"

Mobius một lần nữa, đưa tay lên đầu để suy nghĩ, nhưng càng cố tra ra từ cha mẹ trong đầu, thì đầu cầu càng đau. Thấy Mobius nahwns mặt như thế Phiy cũng không gặng hỏi nữa, mà cô chỉ mời cậu bát súp đã nguôi của mình.

Cậu vừa nhìn thấy bát súp như nhìn thấy được vàng vậy, Mobius lao vào ăn như hổ đói, chẳng mấy chốc chén súp đã hết sạch. Chứng kiến Mobius ăn khỏe như vậy, Phiy không khỏi kinh ngạc, cô nhanh chóng múc ra một tô súp cho cậu ăn, còn mình thì ăn một chén súp nhỏ.

Vừa ăn cô vừa bắt chuyện với Mobius.

"Vậy Wellart của em màu gì ?"

"Wellart là gì?"

"Em không biết à ? Để chị cho em biết, Wellart là tên gọi chung của một thứ năng kỳ bí của chúng ta, nó được đại diện bởi 4 màu sắc đỏ, vàng, xanh lam, xanh dương. Mỗi màu sắc là sẽ đại diện cho một sức mạnh đặc trưng của người sử dụng Wellart như chị là màu xanh lam, có khả năng điều khiển đồ vật"

Nói rồi một luồng hào quang xanh lục nhỏ bao quanh ngón tay của Phiy, cô chĩa nó vào cây chổi nằm ở gốc nhà. Bỗng chốc cây chổi dựng dậy và bắt đầu quét.

Chứng kiến cảnh đó Mobius không khỏi kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên cậu thấy được thứ thần kỳ đến như thế.

"Thế chị cho em hỏi là làm sao để có được sức mạnh như thế ?"

"Thức ra không phải có được mà phải là sử dụng được, đầu tiên em phải cảm nhận được nguồn năng lượng đó rồi từ từ phóng thích ra ngoài"

"Vậy hả ?!"

Mobius nghe theo lời Phiy, cậu nhắm mắt lại cố gắng cảm nhận Wellart trong người, nhưng thứ cậu cảm nhận thấy là không gì cả, nó giống như nhìn vào khoảng không gian trống vậy , chẳng có gì hết. Nhưng Mobius vẫn cố gắng tìm Wellart trong người mình. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, nó chảy xuống khóe mắt của cậu bé làm cho Mobius cảm thấy cay cay vùng mắt. Thế rồi cậu phải thất vọng mở mắt ra, cậu không thể cảm nhận chút gì trong cơ thể của mình cả.

Phiy thấy phản ứng của cậu như vậy liền hỏi: "Thế rồi em có cảm nhận được không?"

Mobius lắc đầu đáp: "Em không thể cảm nhận được gì hết, thứ em thấy...chỉ là một khoảng không"

"Lạ thật đấy, kể cả những em bé mới sinh cũng cảm nhận được Wellart trong người nữa mà, nếu em không cảm nhận được Wellart của mình thì chị nghĩ có hai trường hợp, đầu tiên đó chính là Wellart của em là đặc thù không thể cảm nhận được, nghe chị nói này Mobius. Wellart có muôn màu sắc, nếu em sở hữu một Wellart với màu sắc không thể nhìn thấy được cũng không phải điều gì lạ, đấy là chuyện đáng mừng, em không cần phải lo lắng. Còn trường hợp thứ hai thì......"

"Trường hợp thứ hai ?"

"Trường hợp thứ hai đó chính là em không có Wellart trong người, mặc dù nó rất ít xảy ra nhưng không phải là không có, nhất là với những người đến từ chiều không gian này"

Phiy trầm mặc, cô không dám nhìn Mobius vì sợ làm sự kỳ vọng của cậu rơi xuống. Nhưng trái lại, Mobius không những không buồn mà còn nở ra một nụ cười tươi nói.

"Nếu là trường hợp thứ hai cũng không sao, chị yên tâm đi"

Thằng nhóc này quả là kỳ lạ, bây giờ là lần đầu tiên Phiy nói chuyện với Mobius nhưng cậu bé tạo cho cô cảm giác, hai người là chị em ruột lâu rồi vậy.

...

Ăn xong, Mobius muốn phụ Phiy rửa bát. Đương nhiên là cô phải dạy cậu lại cách rửa nếu không thì Mobius sẽ làm vỡ bát mất, Phiy dạy, Mobius lắng nghe chăm chú, cậu rất thích giọng nói như nhẹ nhàng của cô, nó nghe như tiếng ban mai buổi sớm vậy, cực kỳ dễ chịu.

Dạy xong thì Mobius bắt đầu rửa bát, vừa rửa bát cậu vừa hỏi.

"Liệu em có thể ở nhà được không ?"

"Sao em lại hỏi thế ?"

"Em thấy, chị không những phải nấu cho chị mà còn phải nấu cho em. Nếu em ở lại thì không phải tốn thức ăn lắm sao"

Nghe Mobius nói vậy, Phiy nở ra một nụ cười. Cô đặt đĩa táo đã được cắt ra thành từng miếng lên bàn, rồi xoa đầu Mobius nói.

"Thức ăn ? Em nghĩ chị đuổi em chỉ vì thức ăn à ? Chị nói cho em biết, cả khu vườn nhà chị đủ nuôi cả 5 năm miệng ăn trong cả tháng đấy. Mặc dù không có thịt thà gì nhưng ăn rau vẫn đủ sống mà. Với lại giờ em đi thì em đi đâu ? Cha mẹ em còn chẳng nhớ rõ khuôn mặt, nói không chừng là em còn đến từ hành tinh khác nữa. Em nói xem, nếu chị bỏ em thì em đi đâu"

Nghe Phiy nói vậy, Mobius sụt sịt nhìn Phiy nói: "T-Thật à, hức hức, chị không đuổi em thật à"

Thấy thằng nhóc như vậy, Phiy ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng.

"Xem em kìa mới có như thế kìa, mới như thế mà nước mắt nước mũi đầm đìa rồi. Thế thì làm sao mà đứng thẳng lưng trước mọi người được hả. Thôi đừng khóc nữa, thế là từ giờ em sẽ là em trai của chị đi, nhập thủ tục thêm hộ khẩu cũng không phải là chuyện gì quá khó đối với chị"

Phiy nói như vậy, trong thoáng chốc Mobius không biết trả lời như thế nào, cậu chỉ biết nói "Dạ cảm ơn chị" để thế hiện lòng biết ơn của mình mà thôi. Nhưng sâu thâm tâm của cậu bé Mobius thì lời nói này của Phiy chính là hy vọng của cậu, một hy vọng mà cậu có thể sống đàng hoàng.

Bạn đang đọc Vô Tận Không Gian: Chi Thần Vượt Cấp sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.