Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Tuân Theo Quy Định (1)

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

Sau một khắc, một tiếng phanh vang vang lên, bóng người Mục Vân, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng Cổ Càn Vũ.

Thiên Lôi Thần Thể Quyết không chỉ là nắm giữ lôi điện cương mãnh, càng có tốc độ của lôi điện.

- Lúc đầu không muốn để ý đến ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác kiếm chuyện, kiếm chuyện, còn kiếm chuyện sao?

Nói xong, Mục Vân nhấc cổ áo Cổ Càn Vũ lên, lại đánh ra một quyền.

Một quyền tiếp lấy một quyền, Mục Vân căn bản không dừng tay chút nào, dần dần, đầu của Cổ Càn Vũ đã biến thành đầu heo.

Thấy cảnh này, đám người phía dưới sớm đã là trợn mắt hốc mồm.

Tình huống như thế nào?

Sao Mục Vân này lại lợi hại như vậy.

Mặc dù mười chín tuổi đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, cảnh giới có phần thấp, thế nhưng Cổ Càn Vũ chính là xếp hạng trước ba Địa Tiên Bảng đạo thứ nhất, thế mà bị Mục Vân đánh như vậy, một chút sức hoàn thủ cũng không có.

- Bây giờ, biết sai lầm rồi chứ?

- Ô ô ô...

Há to miệng, Cổ Càn Vũ lại một câu cũng nói không nên lời.

- Mục Vân, được rồi!

Cuối cùng, Tiêu Doãn Nhi thực sự nhìn không được, mở miệng ngăn lại nói.

- Tốt!

Nói, bàn tay Mục Vân buông lỏng, phù phù một tiếng, Cổ Càn Vũ ngã xuống đất, không nhúc nhích, giống như chó chết.

……….

Có đôi khi Mục Vân cảm thấy có phải tính tình của mình quá tốt hay không, trước đó, bọn gia hỏa này giơ chân ở trước mặt hắn, hắn sớm đã xuất thủ thu thập đến lúc phải ngoan ngoãn.

Chỉ là ổn định lại tâm thần, Mục Vân đại khái hiểu.

Một nguyên nhân là, hắn từ đầu đến cuối chưa từng buông xuống tôn nghiêm kiếp trước, khinh thường so đo với những người này, một nguyên nhân khác chính là, hắn hiện tại cũng không phải hắn kia hô phong hoán vũ năm đó.

Còn nữa, dung hợp tính cách với Mục Vân lúc trước, trong lòng của hắn cũng có tính cách khác biệt, xảy ra biến hóa trên bản chất.

- Hừ, chỉ là tử đệ phế vật từ Bắc Vân thành đến, ỷ vào thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia mà làm xằng làm bậy sao?

Nhưng đang lúc Mục Vân đi xuống lôi đài thì một âm thanh bất mãn đột nhiên vang lên ở sau lưng.

- Tiếp Lâm Triết Vũ ta một chiêu!

Trong nháy mắt âm thanh kia vang lên, một chưởng ảnh đánh về phía sau lưng Mục Vân.

Cảm nhận được chưởng phong từ phía sau lưng, Mục Vân hừ lạnh một tiếng, bả vai lắc một cái, thân thể né sang một bên, tránh thoát một chưởng kia.

Lật bàn tay, không chút khách khí vỗ ra một chưởng.

Một chưởng này, Mục Vân vận dụng lực lượng lôi điện trong cơ thể, âm thanh lốp bốp vang lên, trên lôi đài toàn bộ lập tức xuất hiện một mùi khét....

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lâm Triết Vũ che lấy một bả vai cháy đen của mình, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Mục Vân giống như thấy quỷ.

Gia hỏa này, đến cùng có lai lịch gì!

Đây là lực lượng bộc phát của võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng sao?

Một chưởng vừa rồi để Lâm Triết Vũ rung động không chỉ là lực lượng lôi điện kì lạ trong cơ thể Mục Vân, càng làm cho hắn không sinh ra một chút lực lượng phản kháng.

Lực lượng chân chính!

Vừa rồi hắn nhìn thấy Mục Vân và Cổ Càn Vũ giao chiến, biết lực lượng lôi đình của Mục Vân cường hãn, cho nên cũng không phải tùy tiện xuất thủ.

Mà sau khi làm tốt chuẩn bị vạn toàn rồi mới xuất thủ.

Dùng chân nguyên tránh thoát lực lượng lôi đình của Mục Vân, sau đó cứng rắn cản Mục Vân, đánh bại hắn.

Làm sao biết, bị cứng rắn cản lại là hắn.

- Lâm Triết Vũ?

Nhìn Lâm Triết Vũ, Mục Vân hơi sững sờ.

Xem ra bản thân thật đúng là một bộ muốn ăn đòn mặt, bằng không thì bọn gia hỏa này sao từng người đều hận không thể giết mình.

- Thứ nhất, ta không muốn gây phiền toái, nhưng cũng không sợ phiền phức, dù sao ta là thiếu tộc trưởng Mục gia, thứ hai, ai còn muốn đến thì lập tức đứng ra, nhưng sinh tử, ta không chịu trách nhiệm, quy củ Tụ Tiên các, không có ý tứ, Mục Vân ta thật đúng là không sợ!

Dứt khoát đứng ở giữa lôi đài, Mục Vân nhìn mọi người dưới đài.

Trong lúc nhất thời, những võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Nói đùa, hạng hai, hạng ba Lâm Triết Vũ, Cổ Càn Vũ đều bị miểu sát, bọn hắn đi lên có thể nói là muốn chết.

Trừ phi là thứ nhất Cổ Thanh, gia hỏa này, chiếm lấy hạng nhất Địa Tiên Bảng ba tháng, một mực áp chế cảnh giới của mình, chỉ sợ chỉ có hắn có thể làm.

- Cổ Thanh đến rồi!

- Đến rồi? Vừa hay có thể xuất thủ giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một chút.

- Không sai, hắn thật sự tưởng là, cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng của mình không có địch thủ!

Trong đám người đột nhiên vang lên từng tiếng nghị luận, chỉ thấy mọi người tránh ra một thông đạo, nhìn một bóng người từ xa đến gần.

Người tới một thân trường sam màu xanh, sắc mặt trắng nõn, cũng không tính cao, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác rất dễ thân cận.

- Ngươi là Mục Vân sao?

Nhìn Mục Vân, âm thanh Cổ Thanh tràn ngập từ tính nói.

Sắc mặt từ đầu tới cuối duy trì một loại bộ dáng, khiến người ta thấy không rõ gia hỏa này đến cùng có tâm tình gì.

- Là ta!

- Lên đài đánh với ta một trận đi!

Không đợi Mục Vân nói nhiều, Cổ Thanh đi lên lôi đài.

- Đánh với ngươi một trận? Dựa vào cái gì!

- Bằng ta là đạo chủ đạo thứ nhất Địa Tiên Bảng, ngươi nếu muốn khiêu chiến đạo thứ hai thì nhất định phải vượt qua ta, ngươi có hiểu rõ không?

- Ta hiểu rõ!

Mục Vân khoát tay cười nói:

- Chỉ là ta không hứng thú đối với đạo thứ nhất, đạo thứ hai gì đó, đối với đạo chủ cũng không hứng thú, cho nên đối với ngươi, ta càng không hứng thú, nếu ngươi là mỹ nữ, nói không chừng ta có thể đánh với ngươi một trận.

- Không phải ngươi vừa mới nói, ai muốn đến thì hiện tại đứng ra sao? Hiện tại, ta đứng ra, tại sao ngươi lại sợ.

Cổ Thanh cau mày nói, hắn còn không gặp qua người cố tình gây sự như Mục Vân.

- Thật có lỗi, không có ý tứ, ta thay đổi chủ ý, hiện tại mệt mỏi, không muốn chiến.

Mục Vân khoát tay, thế mà quay người, thật muốn rời khỏi.

- Dừng lại, ngươi coi Tụ Tiên các là nơi nào? Là man di chi địa giống của Bắc Vân thành các ngươi sao sao?

Âm thanh Cổ Thanh nâng lên mấy phần, lạnh lùng nói:

- Ta ngược lại là quên, nghe nói vị hôn thê của ngươi ở Bắc Vân thành bị đệ tử thân truyền đệ nhất của Thánh Đan tông - Bắc Nhất Vấn Thiên bắt đi, nói không chừng, bây giờ đã trở thành vị hôn thê của hắn, cũng khó nói, kia vị hôn thê của ngươi nhìn thấy thiên tài càng thêm cường đại, đã ném đến trên giường người khác!

Mấy câu nói đó, từ trong miệng Cổ Thanh nói ra làm cho tràng diện trở nên càng thêm yên tĩnh.

Hai mắt nhìn Cổ Thanh, không khí yên lặng bị một tiếng cười đánh vỡ.

Chính là Mục Vân!

- Ha ha... Cổ Thanh đúng không?

Trên mặt Mục Vân mang nụ cười, nói:

- Nếu như ngươi nói những lời này là vì chọc giận ta để ta đánh với ngươi một trận, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công.

Từng bước một, Mục Vân bước lên lôi đài.

Chỉ là thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Doãn Nhi lại hiện ra một tia cảm giác nguy cơ.

Chuyện này giống như yếu tố không bị khống chế.

- Ta biết ngươi đến từ Bắc Vân thành, mà lại bị Mục tộc trưởng lập thành thiếu tộc trưởng, thế nhưng những chuyện này, cũng không phải tiền vốn để ngươi phách lối ở đây.

Bạn đang đọc Vô Thượng Thần Đế (Bản Dịch) của Oa Ngưu Cuồng Bôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.