Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Ra Lối Riêng (1)

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

- Hắn giết người trong Tụ Tiên các, chỉ có hai lựa chọn, một loại là bị giết, một loại khác chính là tiến vào trong Thông Tiên Đỉnh, chuyện này chắc ngươi cũng rõ ràng!

- Quy củ là chết, người là sống, ngươi cũng biết, nếu đưa Mục Vân đến Thất Hiền học viện đảm nhiệm đạo sư, tuyệt đối là đạo sư thiên tài nhất đẳng, Thất Hiền học viện chúng ta tuyệt đối có thể bồi dưỡng được luyện đan sư và luyện khí sư tuyệt thế.

- Mạc Vấn, đánh ngươi từ Bắc Vân thành trở về, ngươi đã treo Mục Vân này ở ngoài miệng, tán thưởng không thôi, gia hỏa này đã cho ngươi mật thủy gì?

- Mật thủy ngược lại không có, thế nhưng tri thức luyện đan lại dạy ta một nắm lớn, mà còn là ta đau khổ cầu hắn.

Cầu hắn?

Nghe được lời này, Mạc Khánh Thiên nghẹn họng nhìn trân trối.

Mặc dù hắn biết đệ đệ này của mình cuồng nhiệt đối với đan dược, thế nhưng không ngờ lại cuồng nhiệt đến mức độ này.

- Đại ca, ngươi có biết, đan phương Tụ Linh Đan, ta từ đâu biết được không?

- Chẳng lẽ là hắn?

- Không sai!

Mạc Vấn chân thành nói:

- Tiểu tử này, có thiên tư và lĩnh ngộ tuyệt đỉnh đối với đan dược, gần như là đan dược gì ở trước mắt hắn đều giống như cây vải lột ra, hoàn toàn không có gì che giấu được, mà ngươi cũng đã biết, ta sắp đột phá đến luyện đan sư thất phẩm!

Thất phẩm!

Nghe được lời này của Mạc Vấn, lúc này Mạc Khánh Thiên mới ngốc.

Luyện đan sư thất phẩm là khái niệm gì?

Bản thân hắn chính là một luyện đan sư thất phẩm nên đương nhiên hiểu rõ, luyện chế một viên đan dược thất phẩm khó hơn luyện chế một viên đan dược lục phẩm vô số lần.

Mà tất cả những thứ này, hình như cũng đều do Mục Vân kia chỉ điểm!

- Chẳng phải giết một người sao, những tên ngoài kia, không phải đồ mua danh chuộc tiếng, chết mới tốt.

Mạc Vấn bất mãn nói:

- Gia hỏa này, tại Bắc Vân thành mười năm không có tiếng tăm gì, thế nhưng lại một tiếng hót lên làm kinh người, một bước lên trời, ẩn nhẫn và nghị lực như vậy, người thường khó mà đợi được.

Nghe đến lời này, nhìn Mục Vân trong bức tranh, trong lòng Mạc Khánh Thiên cũng sinh ra một chút hối hận.

Thiên tài như vậy đúng là trăm năm khó gặp!

- Đại ca, còn không mau thả hắn ra, Thông Tiên Đỉnh là khảo nghiệm hồn lực khí của võ giả, mà lại là cực phẩm khí, khá có linh tính, Mục Vân chỉ không đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh, làm sao có thể có hồn lực?

- Hắn đã là Linh Huyệt cảnh nhất trọng!

- Cái gì?

Mạc Vấn kinh ngạc nói:

- Mẹ của ta ơi, khi ta vừa nhìn thấy hắn, hắn chỉ mới là phế vật nhục thân nhất trọng, sau đó đột phá đến tam trọng, không ngờ thời gian không đến nửa năm, đã là Linh Huyệt cảnh nhất trọng!

- Cái gì?

Lần này, ngược lại là đến phiên Mạc Khánh Thiên kinh ngạc.

Hắn không phải là chưa nghe Mạc Vấn giới thiệu về Mục Vân, nhưng lại không ngờ, Mục Vân lại nghịch thiên như thế.

- Mau dừng lại đi!

Mạc Vấn vội vàng nói.

- Không dừng được!

Mạc Khánh Thiên bất đắc dĩ nói:

- Ngươi cũng biết, Thông Tiên Đỉnh là cực phẩm khí, đã có một tia linh tính, mà lại là cực phẩm khí, cho dù cường giả Thông Thần cửu trọng, muốn cưỡng ép phá vỡ cũng không thể nào, ta làm sao có thể dừng lại.

- Ai... Đại ca, ngươi cũng đã biết, ngươi làm như thế là hủy một thiên tài.

Nhìn Mục Vân trong tấm hình, trong lòng Mạc Vấnông ngừng xoắn xuýt kh, hận không thể tự mình xông đi vào thay thế Mục Vân.

Mà giờ khắc này, Mục Vân thân ở Thông Tiên Đỉnh,lại là đứng trước khiêu chiến lớn nhất.

Lúc đầu hắn tưởng là trong Thông Tiên Đỉnh sẽ khảo nghiệm thực lực và sức chiến đấu của võ giả, mới có thể để Mạc Khánh Thiên nói khủng bố như vậy.

Thế nhưng hắn đã sai!

Thông Tiên Đỉnh này căn bản không có bất luận công kích thực chất nào, có, chỉ là linh hồn lực công kích cường đại.

Linh hồn, võ giả Linh Huyệt cảnh là không thể nào có.

Chỉ có võ giả Thông Thần cảnh mới có thể sinh ra linh hồn lực.

Thực lực võ giả Thông Thần cảnh càng mạnh, cảnh giới đề cao, linh hồn lực sẽ không ngừng tăng lên, cuối cùng vượt qua Thông Thần, tu thành hồn phách.

Mà công kích linh hồn lực, đối với võ giả Linh Huyệt cảnh, quả thực là công kích trí mạng.

Lúc trước, nếu tông chủ Thánh Đan tông Thánh Vũ Dịch trực tiếp thi triển công kích linh hồn, Mục Vân xem như dùng mạng kiếp sau, cũng không thể nào ngăn cản.

- Lão già này, thật sự là âm hiểm!

Mục Vân thầm mắng một tiếng, xếp bằng ở chỗ.

Hiện tại, nói cái gì cũng vô dụng, cũng may lực công kích linh hồn ban đầu của Thông Tiên Đỉnh cực kỳ yếu ớt, nếu không hắn chỉ sợ đã mất mạng trong nháy mắt.

- Không thể rối loạn, tu luyện linh hồn lực, ta biết, hiện tại thiếu khuyết chỉ là cảnh giới, không nhất định sẽ chết ở đây.

Mục Vân ngồi xuống, bình tĩnh lại.

Dần dần, hắn phát hiện, những linh hồn lực như lưới tơ kia, tràn ngập quanh người hắn, ý đồ tan vào bên thân thể của hắn, xé rách kinh mạch thân thể hắn.

Mà loại cảm giác này càng ngày càng mạnh.

Nhưng đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Một canh giờ, linh hồn lực tăng phúc, đủ để hắn chấn động đến ngớ ngẩn

- Linh hồn lực là sau khi võ giả mở ra mười đại huyệt khiếu trong cơ thể, mở thần chí, một loại lực lượng kỳ dị thông toàn thân, sinh ra bên trong thân thể võ giả, không quan hệ với trời, chỉ có quan hệ với bản thân võ giả.

- Thế tục đều nghĩ chỉ có sau khi mở mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể, mới có thể sinh ra tinh thần lực.

- Thế nhưng vì sao ta không thể mở ra lối riêng, đi con đường khác xưa nay không người nào dám đi, không dùng thân thể làm vật chứa, mở ra linh hồn lực?

Mục Vân lẩm bẩm, phảng phất như sờ đến con đường thuộc về mình.

Tâm cảnh của hắn, càng thêm trong suốt!

- Cường độ tinh thần lực như thế, ta cần gì phải phản kháng, chẳng bằng hấp thu vào hết trong cơ thể!

Hạ quyết tâm, Mục Vân thả lỏng mỗi một sợi thần kinh căng cứng, để những tinh thần lực kia, không bị chút cản trở nào tiến vào trong cơ thể mình.

Đau nhức!

Đau nhức đến tê tâm liệt phế, không ngừng truyền ra, đảo quanh trong thân thể.

- Phải nhịn xuống, bước qua chật vật, đi đến cao nhất, có thể sẽ xuất hiện cơ biến chuyển.

Mục Vân đang thử thăm dò, thăm dò đến cùng nên như thế nào ở cảnh giới bây giờ, điều khiển linh hồn lực.

Chỉ là, lần thăm dò này lại lấy mệnh chính mình tới làm tiền đặt cược.

Nếu thua, hắn sẽ chết!

- Thời kỳ xa xưa, ai quy định linh hồn lực sinh ra, là nhất định phải mở mười huyệt khiếu lớn? Thượng cổ có thần thú, trời sinh có linh hồn lực cường đại, nói tóm lại, vẫn thân thể của nhân loại quá yếu, quá nhỏ yếu.

Dần dần, linh hồn lực trong Thông Tiên Đỉnh, từng giờ từng phút chảy vào trong cơ thể Mục Vân.

Âm thanh xé nát trái tim, thậm chí truyền từ trong cơ thể hắn đến bên tai, lại rõ ràng như thế.

- Linh hồn lực, chính là hội tụ ở trong đầu, chỉ là bây giờ trong đầu ta chiếm cứ Tru Tiên Đồ, không biết sẽ phát sinh biến hóa như thế nào!

Trong đầu Mục Vân đột nhiên xuất hiện một ý tưởng như vậy, không chần chờ nữa, dẫn dắt những linh hồn lực kia một mạch xông về phía não hải của mình.

Oanh...

Đột nhiên, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, cơ hồ đâm rách màng nhĩ của Mục Vân.

Bạn đang đọc Vô Thượng Thần Đế (Bản Dịch) của Oa Ngưu Cuồng Bôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HámThiênTàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.