Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lại lên chức

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi Lâm Duệ tiến vào nội viện của huyện lệnh, trông thấy cửa thư phòng bên trái đã mở sẵn. Vừa vào viện, hắn đã nghe thấy thanh âm truyền đến:

- Là Lâm phó bộ đầu à? Mau vào đi.

Lâm Duệ vào phòng thì thấy huyện lệnh đang ngồi sau thư án, đưa lưng hướng cửa sổ phía đông nhìn công văn. Có thể là vì liên tục thức đêm, viền mắt huyện lệnh hơi xạm đi.

Lâm Duệ có thể thấy trong thư phòng phía đông bắc có bày một bình phong. Hắn nghi hoặc nhìn về hướng đó, hắn nhớ lần trước theo Trương Thiên Thường tới đây, ở góc đó là một bộ thần vị giáp, không có bình phong kia. Mấu chốt là bình phong kia có trận pháp ngăn lại cảm ứng, không biết phía sau là gì đây, liệu có phải là 500 đao phủ đang chờ sẵn không? Hắn lập tức thu hồi suy nghĩ buồn cười này, chắp tay hành lễ với huyện lệnh:

- Thuộc hạ tham kiến huyện lệnh đại nhân! Không biết đại nhân triệu tập thuộc hạ có chuyện gì?

- Là có chút chuyện muốn hỏi ngươi. Ngồi xuống trước đi, người đâu, mau dâng trà.

Huyện lệnh làm tư thế đưa tay mời ngồi.

Đợi khi Lâm Duệ ngồi xuống, người hầu dâng trà lên, huyện lệnh mới hơi nhào lên, đưa công văn trong tay về hướng Lâm Duệ:

- Lâm phó bộ đầu, phần công văn này là ai viết vậy?

Lâm Duệ nhanh chóng nhận ra đó là công văn hắn mới nộp lên, hồ sơ về ác tửu quỷ.

Tâm thần hắn không khỏi khẩn trương, nhưng vẫn thản nhiên đáp:

- Bẩm đại nhân, phần công văn này là do thuộc hạ nhờ Vương Nhập Thất viết giúp, nhưng thuộc hạ có ký tên đảm bảo.

- Quả nhiên.

Huyện lệnh trẻ tuổi nhìn chỗ ký tên “Lâm Thập Nhị”, khẽ cười nói:

- Ta xem chữ ký của Lâm phó bộ đầu như rồng bay phượng múa, một đường bay lên.

Khóe môi Lâm Duệ khẽ giật, thầm nghĩ vị huyện lệnh này thật biết nói chuyện, sự thật hẳn là chữ như gà bới, cao thấp bất đồng thì đúng hơn. Hắn chưa kịp học chữ Thiên Cực tinh, mấy chữ Lâm Thập Nhị kia là hắn nhìn chữ trong chip, rồi trông mèo vẽ hổ viết ra.

Huyện lệnh trẻ tuổi hỏi tiếp:

- Hình như Lâm phó bộ đầu không quen viết chữ? Nhưng theo bản quan được biết, trước kia ngươi và Vương Nhập Thất có học hai năm trường công mà?

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ đúng là có học hai năm, nhưng đó là chuyện sáu năm trước. Thuộc hạ khi còn bé không hiểu chuyện, không chuyên chú học, đắc tội lão sư nên bị đuổi khỏi trường công.

Lâm Duệ thần sắc không chút ngượng ngùng hay khẩn trương nào. Đây cũng là một trong những lý do hắn chọn thân phận Lâm Thập Nhị này, nhờ vậy có thể giải thích được việc hắn mù chữ.

- Cũng khó trách. Hôm qua giáo dụ bản huyện có nói cho bản quan biết, ba ngày trước ngươi có đến thư phòng nha môn tìm đọc “Đại Tống võ điển”, chương Lôi Cực Thần Diệu và Tử Diệu Lôi Chưởng, cùng rất nhiều võ điển như liễm tức thuật… Ngoài ra, hôm qua ngươi còn xem “Đại Tống thuật điển” chương cơ sở thuật pháp, cơ sở phù pháp, cơ sở trận pháp và ngự pháp thần quyết, là vì sao vậy?

Ngữ khí của hắn ôn hòa không chút ác ý nhưng chăm chú quan sát biểu hiện của Lâm Duệ.

Lâm Duệ nghe vậy thì nhíu mày:

- Đại nhân, thuộc hạ ít nhiều cũng học hai năm, vẫn biết mặt chữ, chỉ là viết không tốt, chỗ nào không hiểu có thể hỏi Vương Nhập Thất. Về phần điển tịch thuật pháp kia, là vì mấy ngày nay thuộc hạ không tìm được yêu ma nào nên hiếu kỳ với thuật pháp muốn học thêm. Đại nhân, có phải thuộc hạ làm sai điều gì rồi không?

Nói đến cuối cùng, ngữ khí của hắn chuyển thành nghi hoặc hỏi lại.

Huyện lệnh trẻ tuổi nghe vậy thì bật cười, Lâm Duệ không những không sai, mà như vậy hắn càng yên tâm hơn. Mấy trăm năm gần đây, vực ngoại thiên ma giáng lâm Thiên Cực tinh đều thông hiểu tiếng Đại Tống. Nào có ai như Lâm Duệ, không hiểu tiếng lóng kinh thành, còn không biết viết chữ chứ. Hắn nghĩ thầm như này mới đúng, thử hỏi bách tính bình dân được mấy người biết chữ chứ?

Huyện lệnh trẻ tuổi phẩy tay áo nói:

- Bản quan hiếu kỳ hỏi một chút thôi không cần để ý đến. Lâm phó bộ đầu, ngươi muốn học võ đạo cao hơn là điều tốt, chức vụ phó bộ đầu đủ tư cách học rồi, nhưng thuật pháp thì không nên, không trợ giúp nhiều cho ngươi. Ngộ tính của ngươi ở phương diện võ đạo rất tốt, nếu chuyên chú vào võ đạo, sau này hóa long dễ dàng, không cần phí công sức ở đường nhỏ thuật pháp kia. Về sau có thời gian rảnh rỗi thì xem sách viết chữ nhiều hơn, sau này làm bộ đầu, điển sử không thể nhờ người viết công văn hộ được.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Lâm Duệ nói:

- Nói sang việc chính đi, vừa rồi ta cảm ứng được trong nha môn có khí huyết xung động, vị trí ở trong nội viện của Lâm phó bộ đầu. Nếu như ta không cảm ứng sai thì Lâm phó bộ đầu hẳn đã đến cấp luyện huyết?

- Vâng đúng vậy. Thuộc hạ đã đả thông toàn bộ luân mạch, bắt đầu luyện huyết.

Lâm Duệ không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời đồng thời vận công nổi rõ khí huyết bản thân. Trong lòng hắn thầm hô một tiếng quả nhiên như vậy, huyện lệnh từ đầu đến cuối không hoàn toàn tín nhiệm hắn. Vị huyện lệnh này để hắn ở trong huyện nha, một phần là vì bảo hộ, một phần là vì giám sát!

Huyện lệnh trẻ tuổi nghe vậy thì vui mừng nói:

- Rất tốt, thiên phú võ đạo của Lâm Thập Nhị phải nói vạn người có một, lúc này đột phá đúng là ông trời phù hộ huyện chúng ta. Võ tu cấp 3, ở huyện nha đã có thể đảm nhiệm một phía, hơn nữa chiến lực của ngươi đủ cao, đủ đảm nhiệm chức bộ đầu, bảo vệ bình an bách tính một phương rồi. Kể từ hôm nay, bản quan lệnh ngươi tạm giữ chức bộ đầu, tiếp nhận Túy Hoa lâu, phụ trợ tổng bộ Trương Thiên Thường đề phòng yêu ma.

Huyện lệnh vừa nói chuyện vừa lấy một hộp sắt đã khóa trên giá sách. Hắn mở khóa, lấy ra một bình đan dược, hai cái như ý kết màu đỏ, thần sắc có chút không nỡ đưa cho Lâm Duệ:

- Bản quan không gạt ngươi, tọa trấn Túy Hoa lâu rất nguy hiểm, có thể mất mạng, cho nên ta không để ngươi làm không công. Đây là mười viên luyện huyết thần ý đan khi ta luyện huyết dùng còn thừa, có thể giúp ngươi tăng tốc luyện huyết, hơn nữa còn tăng thêm thần ý, thức tỉnh lực lượng huyết mạch, mỗi viên trị giá 50 ma ngân. Về phần đôi như ý kết này, là vật trấn ma, công dụng của nó ta không nói trước, nếu ngươi có duyên sẽ biết, nếu vô duyên thì biết cũng vô ích. Trong khi tọa trấn Túy Hoa lâu, nhất định phải đeo nó trên người, không được tháo xuống, yên tâm, ta sẽ không hại ngươi!

Những thứ này đều vô cùng quý giá, nếu huyện lệnh trẻ tuổi thấy Lâm Duệ không đáng tin thì chắc chắn không đưa.

Mày kiếm của Lâm Duệ khẽ nhếch, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc. Hắn đón lấy như ý kết thì phát hiện ra là dùng hồng ngọc điêu khắc, hắn có thể cảm ứng thấy bên trong có phù văn và dĩ thái nguyên tố mạnh mẽ nhưng không biết công dụng của nó. Phải biết hiện giờ hắn đã nắm giữ cơ sở thuật pháp đại thành, cơ sở trận pháp tinh thông, Ngự Pháp Thần Quyết cấp chân lý nhưng không nhận ra đây là gì.

Ngay lúc này, Lâm Duệ nghe thấy thanh âm răng rắc vang lên phía bình phong, quay mặt sang, hắn thấy bình phong bỗng nứt một vết đao chém ở giữa, gần như bị chém đôi!

Con ngươi Lâm Duệ nhíu lại, vừa rồi người ra tay với bình phong này là huyết đao cơ!

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.