Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vẫn còn thùy mị

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Dưới ánh mắt ngưng trọng nhìn từ trên xuống của cô gái áo trắng kia, Lâm Duệ cũng nghi hoặc nhìn lại đối phương. Theo như trang phục thì đấy hẳn là một vị đại tế ti cấp 4 của Quang Minh thánh giáo. Vấn đề là nữ nhân này sao lại nhìn hắn chứ?

Dù nàng ta đội mũ vành rộng, đeo lụa mỏng che mặt nhưng Lâm Duệ có thể cảm nhận ánh mắt đối phương sắc bén như dao, bén nhọn kiên định như có thể xuyên thấu tất cả dối trá và che giấu, nhìn thẳng bí mật sâu nhất trong lòng hắn.

Chẳng lẽ là vì ngọn lửa đột nhiên bùng cháy? Nhưng quan hệ gì với hắn chứ, vừa rồi hắn còn mải xem tin tức trong chip, có làm cái gì đâu?

Ngay khi Lâm Duệ có chút khó hiểu, Vương Sâm cũng nghi hoặc nhìn đối phương, ánh mắt cô gái bỗng trở nên ôn hòa, hai tay ôm ngực hơi cúi chào Lâm Duệ:

- Không ngờ ở đây gặp được người có duyên với giáo ta.

- Có duyên?

Lâm Duệ nhíu nhíu mày, chuyện quái quỷ gì vậy?

- Thánh lôi kiếp hỏa của giáo ta bùng cháy lên vì các hạ, có thể thấy các hạ có duyên với giáo ta. Mời người có duyên nhận lấy vật này.

Nàng ta vừa nói vừa cười đến gần lấy ra một vật, nâng lên trước người Lâm Duệ. Đó là một ngọc thạch màu đỏ tím, to chừng nắm đấm nhỏ, bên trên khắc thánh lôi và kiếp hỏa.

Lâm Duệ thấy vậy thì hơi cau mày, hắn không muốn dính líu đến Quang Minh thánh giáo này. Quang Minh thánh giáo dù vẫn là một trong những thế lực cao cấp nhất Thiên Cực tinh, bên trong có tam trụ, ngũ sứ, thất vương đông đảo cao thủ mạnh mẽ, có trăm triệu giáo chúng nhưng thanh thế không bằng trước kia. Tứ đại hoàng triều và thế gia tông phái đều hết sức chèn ép, tầng lớp dưới chót còn đỡ chứ thành viên cốt cán đều ở trạng thái người người gọi đánh. Lâm Duệ cũng không muốn phải trốn chui trốn nhủi như chuột!

Vương Sâm biến sắc vội nói với Lâm Duệ:

- Là thánh huy cấp 4 của Quang Minh thánh giáo!

Đây có thể coi như một pháp khí nhỏ, giúp tăng uy lực võ đạo hai hệ lôi hỏa, nhưng chỗ đáng quý là tượng trưng thân phận. Lâm Duệ chỉ cần cầm vật này đến bất cứ phân đàn nào của Quang Minh thánh giáo đều được đãi ngộ cao, thậm chí có thể trực tiếp trở thành tế ti của giáo.

Vương Sâm không khỏi kinh dị, sao cô gái áo trắng này lại coi trọng Lâm Duệ như vậy, là vì ngọn lửa kia sao?

Lâm Duệ thì không dám đụng vào thứ này. Hiện giờ trước mặt mọi người, nếu hắn dám đụng vào thứ đó thì là tạo thành quan hệ với ma giáo này! Tương lai khi quan phủ truy cứu, nhẹ thì cũng phải mất chức! Đến lúc đó hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gia nhập ma giáo, hoặc là chạy trốn đến nơi hoang dã…

Lâm Duệ thần sắc nghiêm nghị chắp tay đáp:

- Thật có lỗi, thánh ti nhất định là nhìn lầm rồi, tại hạ không có hứng thú với quý giáo, cũng không có bất cứ duyên phận nào với quý giáo!

Cô gái áo trắng không khỏi nhíu mày, ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Trong nháy mắt này, thánh lôi kiếp hỏa kia lại bùng cháy một lần nữa, lần này mãnh liệt hơn nhiều, bùng sáng cả mười trượng trên đường, làm đám người đi theo nhao nhao né tránh.

Huy chương trên tay cô gái bỗng ầm một cái nổ thành bột mịn. Cô gái thấy vậy thì thần sắc chấn động, khẽ cười:

- Xem ra các hạ quả thật có duyên với giáo ta, Đại Quang Minh Thánh Vương đang nhìn ngài. Hôm nay giáo ta cử hành tế lễ, không tiện nói nhiều, đợi khi xong xuôi giáo vụ, ta sẽ đến gặp các hạ!

Nàng chắp tay hành lễ rồi không đợi Lâm Duệ trả lời, trực tiếp xoay người rời đi, một lần nữa dẫn đội ngũ Quang Minh thánh giáo tiến lên.

Vương Sâm nhìn theo đến khi đội ngũ đi khuất mới cảnh báo Lâm Duệ:

- Bộ đầu, người đừng có dính líu gì với đám ma giáo này, hậu quả khó mà lường được. Đừng nhìn họ diễu võ dương oai như này mà lầm, thật ra là huyện lệnh và huyện úy nội đấu, lại thêm yêu ma quấy phá nên quan phủ tạm thời không quản thôi. Hơn nữa Vọng Thành Đô của Hoàng Thành Ty bị người san phẳng nên đám ma giáo này được thể hoành hành, đến khi quan phủ ổn định lại chắc chắn sẽ càn quét mạnh tay.

- Ta đương nhiên biết.

Lâm Duệ nhíu mày lại vỗ vỗ ngực, vừa rồi khi ngọc lửa bùng cháy lần nữa, hắn đột nhiên cảm giác trái tim nóng bỏng, toàn thân hơi tê dại. Hắn cảm giác trái tim mình như có thêm thứ gì đó, hiện giờ hắn rất muốn cởi áo ra kiểm tra nhưng hắn vẫn nhịn lại, tăng tốc bước chân:

- Mau tới Túy Hoa lâu!

- Hả? Giờ đi ngay à, chúng ta còn chưa ăn sáng!

Vương Sâm khiêng theo bao lớn bao nhỏ vội đuổi theo.

Giờ Lâm Duệ nào còn tâm tư ăn sáng chứ, hắn vội vàng đến Túy Hoa lâu, nhảy lướt qua cửa sổ tiến vào bên trong.

Thanh lâu nổi danh này sau trận lửa lớn thì khắp nơi rách nát, để lại dấu vết thiêu đốt, phần lớn cửa sổ đã biến mất nhưng cột trụ vẫn còn nguyên vẹn, nhất là tầng 4 nơi huyện lệnh ở lại vẫn như trước kia không chút thay đổi.

Lâm Duệ vội lên tầng 4, ngưng thần cảm ứng xung quanh không ai thì cởi áo kiểm tra ngực. Ở ngực hắn bỗng có một huy hiệu thánh lôi kiếp hỏa, hắn không khỏi giận dữ chửi um lên:

- Má nó!

Hắn theo bản năng cho rằng đây là đại tế ti kia giở trò, mình không muốn nhận là có duyên với thánh giáo nên đối phương ép mua ép bán!

Lúc này Vương Sâm mua một bánh bao trên đường, nghi ngờ đuổi theo Lâm Duệ hỏi:

- Thập Nhị ca sao vậy? Sao đi nhanh thế?

Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ, hắn vẫn đang cởi áo, ấn ký rõ ràng như vậy mà Vương Sâm không thấy à?

Hắn lại ngưng thần cảm ứng thêm, tâm tình thoáng thoải mái hơn chút. Thánh lôi kiếp hỏa này hẳn có chút huyền diệu, người thường không thấy được.

- Bị người mưu hại nên nổi nóng thôi!

Lâm Duệ cầm lấy bánh bao, hung hắng cắn lớn.

Hắn còn tới bên cửa sổ, nhìn về hướng đoàn người áo trắng đang diễu hành, tay ấn đao, ánh mắt hung dữ:

- Tế ti ma giáo chó chết kia, đừng để ta tìm thấy nàng ta!

Vương Sâm nghe vậy thì khó hiểu, nàng ta làm gì lão Duệ vậy?

Lâm Duệ phát tiết một phen rồi bình tĩnh lại. Sau đó hắn bắt đầu đi quanh Túy Hoa lâu, thăm rò rõ ràng nơi này rồi quay về tầng cao nhất, lấy ra phù lục và chu sa ra vẽ phù.

Vương Sâm ở bên cạnh thì buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt xem thường.

Lâm Duệ hôm trước mới học cơ sở thuật pháp, trận pháp và ngự pháp thần quyết ở nha môn, hôm nay có thể làm được gì chứ? Theo Vương Sâm thì đây là lãng phí tiền! Quả nhiên phù lục Lâm Duệ vẽ ra xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu như trẻ con vẽ bừa vậy, vô cùng khó coi.

Khi Lâm Duệ vẽ đến phù lục thứ bảy, ánh mắt hắn sáng ngời:

- Yeah! Được một tấm!

Vương Sâm không nhịn được lè lưỡi:

- Yeah cái quỷ gì, chữ như gà bới như này, nếu nó có tác dụng thì ta sẽ ăn cái bàn này cho ngươi xem.

Lâm Duệ nghe vậy thì bật cười:

- Ta nhớ kỹ câu nói này của ngươi, phải biết vẽ phù cốt yếu không ở đẹp xấu, có thần thì sẽ linh.

Lâm Duệ trong lòng thì thấy bất đắc dĩ, hắn hiện tại nắm giữ cơ sở thuật pháp đại thành, cơ sở trận pháp và cơ sở phù pháp tinh thông. Nhưng vấn đề là trung niên tóc bạc kia không vẽ phù! Dù là phù hay trận thì đều có thể dùng máy in 3D tiến hành hộ! Năm nào rồi chứ, thuật sư Liên Bang làm gì còn ai tự vẽ phù!

Dưới cái cười khẩy của Vương Sâm, không khí trong lầu đột nhiên lạnh lẽo.

Tâm thần Lâm Duệ bỗng run lên, hắn ngẩng đầu lên thấy huyết đao cơ đứng cách mình chỉ có mấy bước. Thiếu nữ áo đỏ rút ra chiến đao dài nhỏ, lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi chọn đi, hoặc là làm yêu ma sử của ta, hoặc là cút đi! Hiện tại lập tức rời khỏi huyện Ngân Nguyệt, cút càng xa càng tốt nếu không ta sẽ giết chết ngươi!

Lâm Duệ kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện đôi mắt nàng đỏ bừng màu máu, toàn thân thiêu đốt yêu hỏa, da thịt trắng nõn thì hiện gân xanh lộ rõ.

Trước kia huyết đao cơ rất đẹp, hiện tại thì thêm vẻ yêu dị nhưng vẫn còn nét thùy mị trước đó.

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.