Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Hứa Thanh Di, đại tiểu thư của Hứa gia, một trong những gia tộc danh giá nhất Đế Đô. Người thừa kế duy nhất của tập đoàn xuyên quốc gia Hứa Thị. Sở hữu khối tài sản khổng lồ, ngoại hình xinh đẹp bậc nhất cùng khí chất nổi bật, thành tích sáng láng, cô chính là hình mẫu hoàn hảo không tì vết trong lòng mỗi người.    

Đó là những gì mọi người nghĩ về cô.

Hiện tại, Hứa Thanh Di đang ngồi trong căn phòng tối om lạnh lẽo với tình trạng cực kỳ thảm hại, đầu bù tóc rối, khuôn mặt xơ xác nổi bật lên là đôi mắt gấu trúc, tập trung ngồi gõ chữ trước màn hình máy tính.

-Còn chút xíu nữa thôi là xong rồi huhu. Nốt phần này là về nhà được rồi hức hức...

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi bước vào kỳ nghỉ đông. Và Hứa Thanh Di của chúng ta thì đang mắc kẹt với bài báo cáo của nghiên cứu sinh. Chính xác là phần việc còn lại sau bài báo cáo đó - chương cuối cùng của cuốn tiểu thuyết kinh dị mà cô đang viết.    

Đừng hỏi tại sao cô phải làm thế. Là một tiểu thư không đồng nghĩa với việc bạn giàu. Nhất là khi sinh ra trong một gia đình có truyền thống không-ăn-bám như Hứa gia. Còn cách nào khác ngoài tự lực cánh sinh đâu.    

Vì bận rộn với công việc nghiên cứu sinh mà cô đã trễ hạn ra chương cả tháng trời rồi. Biên tập viên mỗi lần giục ra chương thật không khác gì đòi nợ thuê, cô cảm thấy mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào.    

Thật không muốn mất việc đâu huhu.    

Vất vả làm việc liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ thì cũng xong. Chỉ là cũng gần mười một giờ khuya rồi a. Bắt xe về nhà kiểu gì đây??? Muốn bật khóc quá T.T    

Nội tâm Hứa Thanh Di đang gào thét tuyệt vọng. Lỡ không về được thì kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng này lại gặm mì tôm cứu đói sao? Không muốn đâu!!!!    

Lúc cô đang trầm cảm thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.  

Là mẫu hậu đại nhân a! Quả nhiên mẹ vẫn thương mình nhất mà.

Hứa Thanh Di vừa bắt máy là đã bắt đầu cất giọng tội nghiệp kể khổ.

-Mẹ ơi, tình hình là hiện tại con không biết bắt xe về kiểu gì nữa huhu...  

Mẹ Hứa qua điện thoại dịu dàng trấn an cô. Trong mắt Hứa Thanh Di thật không khác gì đấng cứu thế.

-Không cần lo lắng đâu, ba con đã nhờ người đến đón con rồi đấy. Cứ chuẩn bị đồ ra đứng chờ mười phút nữa. Mà lần sau đừng có về trễ như này nữa nhé, ba con giận tới mức tính bỏ con lại luôn đó. Mẹ xin mãi mới được đấy.    

-Thật ạ? Trời ơi con yêu mẹ chết mất!    

-Chỉ được cái dẻo miệng. Để lát mẹ gửi biển số xe cho con.    

Mẹ Hứa vừa cười vừa cúp máy.    

Hứa Thanh Di vui tới nỗi muốn nhảy lên rồi. Nhanh chóng chuẩn bị hành lí rồi phi thẳng xuống dưới lầu. Quần áo tóc tai gì đấy cũng chưa kịp chỉnh trang nữa. Quả như lời mẹ nói. Mười phút sau là xe đã đến chỗ này rồi. Là một chiếc mercedes sang chảnh.  Chỉ là quá vội vàng, Hứa Thanh Di không có thời gian để ý. Cô nhanh chóng trèo lên xe. Hấp tấp đến nỗi còn không kịp chào hỏi cho đàng hoàng đã muốn đi rồi. Cho tới lúc xe đã lăn bánh cô mới thả lỏng người. Không quên chân thành khen tài xế một câu "Anh làm việc chăm chỉ thật đó! Nghỉ đông rồi còn phải đi làm nữa, chắc vất vả lắm." Khen xong cô mới quay qua nhìn người ta.    

Vừa nhìn thấy cô đã sựng người lại.    

Bây giờ tài xế đều đẹp trai thế này hả??? Papa kiếm đâu ra hàng chất lượng thế này, thật phí phạm của giời quá. Mà khoan, làm gì có tài xế nào lại mặc vest đắt tiền vậy, còn khí chất này nữa chứ, nhìn còn giống tổng tài hơn ấy.    

Ơ thế mình khen nhầm à?    

Lúc này đối phương mới chậm rãi trả lời. Chất giọng trầm ấm mê người.    

-Tôi là Vân Trầm, cấp dưới của Hứa tổng. Theo chỉ đạo đến đây công tác vài ngày trước, hôm nay vừa lúc về thì ông ấy nhờ tôi qua đón Hứa tiểu thư.  

Hứa Thanh Di gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

-Ra là vậy à, cảm ơn anh nhé.    

Vân Trầm đáp lại khách sáo, sau đó bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.    

Hứa Thanh Di không phải là một người ít nói, chỉ là có thứ khiến cô hứng thú hơn cả nói chuyện. Cô còn chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai như thế này đâu a. Khí chất cũng không phải dạng tầm thường. So với mấy công tử thế gia chỉ được cái ra vẻ kia thì đúng là ở một đẳng cấp khác.

Theo đuổi cái đẹp là bản năng của con người. Cơ hội tốt thế này không tận dụng là có lỗi với papa, với mẫu hậu đại nhân, với hội chị em sắc nữ và hơn cả là cực kỳ có lỗi với bản thân. Vì vậy nhất định phải ngắm cho kĩ a.    

Da trắng nhưng không hề nữ tính. Sống mũi cao thẳng. Mày kiếm anh khí. Mắt phượng lạnh lùng. Môi mỏng quyến rũ. Dưới ánh đèn đường lờ mờ trông còn mê người hơn.    

Một từ thôi, perfect!    

Cơ mà cái tên Vân Trầm nghe cũng có chút quen nhỉ. Không biết là đã thấy ở đâu rồi.    

Nghĩ mãi không ra, Hứa Thanh Di đành bỏ cuộc, thuận theo cơn mệt mỏi tối nay mà chìm vào giấc ngủ.

Xe đi xuyên đêm mới về đến nhà cô. Lúc đến nơi, Hứa Thanh Di vẫn còn đang ngủ. Vân Trầm nhìn cô, cảm thấy có chút bất lực nở nụ cười.

Thật sự là không có chút phòng bị người lạ nào mà.

Hiện tại là hơn sáu giờ sáng rồi. Xe anh nghiêm túc đậu trước cửa nhà Hứa gia.

Chỉ là xung quanh cũng quá im ắng rồi. Cứ như không có người vậy. Vân Trầm lo lắng gọi điện cho Hứa papa hỏi rõ sự tình.

-Hứa tổng, tôi đến nhà rồi nhưng không thấy ai.

-Hả? Cậu đến nhà rồi á? Nhanh vậy sao? Tôi tưởng tầm tám giờ cậu mới đến nên còn chưa về nhà nữa. Hay là thế này đi, cậu bảo Thanh Di cứ lấy mật khẩu cũ mà mở cửa. Lát nữa tôi sẽ qua.

-...Vâng.

Vân Trầm bóp trán. Lái xe cả đêm, thật sự không dễ chịu chút nào. Hiện tại Hứa Thanh Di vẫn đang ngủ, anh cũng không muốn đánh thức cô, tranh thủ thêm một chút thời gian. Cùng lắm là chờ thêm chút nữa rồi về.

Vân Trầm nhìn Thanh Di cười nhẹ. Cô mặc đồ ngủ bông xù, tóc tai loạn xạ, mặt mộc không trang điểm có chút thiếu sức sống. Cả người cuộn tròn như cục bông nằm trên ghế lái phụ.

So với hồi đó cũng không khác bao nhiêu. Vẫn rất đáng yêu.

Hơn một tiếng sau ông bà Hứa cũng về tới nơi. Cuối cùng Vân Trầm cũng vào được nhà, nhưng Hứa Thanh Di vẫn chưa dậy.

Hứa papa vừa đến đã qua chỗ Vân Trầm hỏi han:

-Này Tiểu Trầm, sao lúc nãy cậu không gọi con bé dậy mà vào nhà trước? Đã làm phiền cậu đưa về rồi còn bắt cậu đợi, thật áy náy quá.

-Không sao đâu ạ, chuyện nên làm thôi.

-Được rồi, để tôi gọi con bé dậy cho.

Hứa papa rất không có tình người mà trực tiếp lôi Thanh Di dậy. Còn không quên mắng một câu:

-Cái con bé này! Làm phiền người ta cả đêm rồi còn không chịu dậy sao?

-Ba à, con buồn ngủ lắm...

-Buồn ngủ cũng phải dậy. Tiểu Trầm còn phải về nữa.

Nghe đến đây, Hứa Thanh Di ngay lập tức tỉnh ngủ, vội vàng ra khỏi xe, ngượng ngùng nhìn Vân Trầm ở bên cạnh.

Mẹ ơi mất mặt chết mất!

Vân Trầm chỉ khách sáo chào cô và Hứa papa rồi phóng xe đi thẳng.

Hứa papa đằng sau cảm thán một tiếng.

-Haizzz, đứa nhỏ này thật là... Ta vốn còn định giữ nó lại nghỉ ngơi chút rồi hẵng về. Còn con nữa, Thanh Di, năm nào cũng về trễ thế hả? Trong mắt con còn có bố mẹ không?

-Con xin lỗi mà, công việc thật sự rất bận rộn luôn a. Thôi ba đừng mắng con nữa, con đói lắm rồi, mình vào ăn sáng trước được không?

Hứa Thanh Di mắt lấp lánh cầu xin. Ba Hứa cũng không khó tính, vẫn thương tình đồng ý với cô.

Bạn đang đọc Vô Tình Nhưng Hữu Ý sáng tác bởi nhatbaobao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbaobao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.