Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình địch, out!

Tiểu thuyết gốc · 1486 chữ

Trịnh Mẫn tức giận đến đứng bật dậy. Run run người chỉ tay mắng Hứa Thanh Di:

-Hứa Thanh Di cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Suốt ngày ở bên ngoài quyến rũ đàn ông!

Hứa Thanh Di càng lạnh lùng hơn. Dù sao cũng chả phải lần đầu cô bị mắng như thế này, cô đã sớm quen rồi.

-Cô thì có khác gì ư? Cô với Vân Trầm nói dễ nghe là tán tỉnh, nói khó nghe không phải là quyến rũ à? Tôi có bản lĩnh quyến rũ như vậy đấy. Cô có thể làm gì được tôi sao? Thiểu năng.

Trịnh Mẫn càng điên hơn, mặt đỏ bừng:

-Hứa Thanh Di, tôi cảnh cáo cô! Cô dụ dỗ ai tôi không quan tâm nhưng tuyệt đối không được đụng vào Vân Trầm!

-Hửm? Tại sao lại không chứ? Cô không dụ dỗ được liền bắt người khác cũng không được làm thế à?

-Cô...cô...

Lần này Trịnh Mẫn thật sự bị Hứa Thanh Di làm cho cứng họng luôn rồi, lắp bắp mãi không nói được câu nào. Hứa Thanh Di càng thản nhiên:

-Sao? Đuối lí rồi à? Không muốn nói nữa?

-Là cô ép tôi!

-Tôi có ép cô im mồm sao? Này, tôi nói thật. Cô tốt nhất nên xin nghỉ việc, ở nhà tự rèn luyện nâng cao nhận thức đi. Tam quan méo mó như vậy thật không ổn đâu.

Trịnh Mẫn càng nghe càng khó chịu. Trong lòng đã bị đả kích nặng nề, chực trào nước mắt.

Hứa Thanh Di nhíu mày nhìn cô ta.

Lại cái gì nữa vậy chứ? Cái tên Lục Triết đó không phải bảo cô ta rất kiêu ngạo, trưởng thành sao? Mới có chút đả kích nhỏ mà đã bật khóc rồi?

Quá kém.

-Vân Trầm không có ở đây. Cô khóc cho ai xem chứ?

Trịnh Mẫn càng khóc càng không khống chế được cảm xúc. Cô ta đưa tay chặn nước mắt nhưng ngược lại chúng càng tuôn trào mạnh mẽ hơn.

Đúng lúc này Vân Trầm đi vào. Vừa nhìn thấy Trịnh Mẫn khóc anh đã vội chạy đến xem

tình hình.

-Thư ký Trịnh, cô làm sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?

Trịnh Mẫn mắt long lanh ngập nước, đáng thương nhìn Vân Trầm, lắp bắp định nói.

Hứa Thanh Di lạnh lùng chen vào:

-Là tôi làm đấy. Tôi lỡ nói cô ta vài câu, sau đó cô ta liền bật khóc.

Vân Trầm quay sang nhìn Thanh Di. Ánh mắt phức tạp.

Hứa Thanh Di đã sớm khó chịu với Trịnh Mẫn rồi. Thêm phản ứng của Vân Trầm nữa làm trong lòng cô nhớ lại vài chuyện đáng ghét.

Thật phiền mà.

Cô không thèm quan tâm nữa, quay lưng đi ra khỏi phòng.

Lúc nào cũng như vậy. Chẳng cần biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ cần một bên tỏ vẻ ủy khuất, ngay lập tức sẽ nhận được sự thương xót của mọi người. Vì thế mà bên còn lại phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi, bị ghét bỏ, oán trách.

Đôi khi người ta bằng lòng tin tưởng vào những gì mình thấy còn hơn tin tưởng người ở bên cạnh mình.

Giống như những câu chuyện ngôn tình vậy.

Nữ phụ Bạch Liên Hoa tỏ vẻ đáng thương một chút, ngay lập tức nam chính liền đứng về phía cô ta, bỏ rơi nữ chính. Còn nói sao nữ chính quá tàn nhẫn. Mãi sau này biết được những chuyện xấu xa của nữ phụ mới quay lại tin tưởng nữ chính.

Sao nam chính lại không tin tưởng nữ chính ngay từ đầu? Tại sao cứ phải có sự xuất hiện của người thứ ba làm tổn thương đau khổ đủ kiểu rồi mới chịu tin tưởng nữ chính?

Hứa Thanh Di càng nghĩ miên man, cô lại càng đi nhanh.

-Hứa tiểu thư!

Vân Trầm đột ngột từ đằng sau kéo tay Hứa Thanh Di. Cô đi nhanh như vậy, còn bị bất ngờ quay người lại, theo quán tính liền ngã về phía sau.

Vừa vặn là ngã vào lòng Vân Trầm. Anh cũng phản ứng cực nhanh giữ cô lại. Cánh tay đặt đúng ngay eo cô. Hứa Thanh Di cứ như vậy áp sát vào người anh. Thậm chí cô còn cảm nhận lồng ngực rắn chắc cùng mùi hương từ người anh.

Quần chúng xung quanh: Đcm tôi đang thấy cái gì vậy??? Đang là giữa chốn đông người qua lại, sao hai người có thể vô tư phát cơm chó như vậy hả?

Ơ mà khoan... Kia không phải là Phó tổng Vân và Hứa tiểu thư sao???

Có chuyện rồi nha!

Vân Trầm dịu dàng đỡ Hứa Thanh Di, còn cẩn thận đảm bảo cô đứng vững mới buông tay. Hứa Thanh Di có chút ngại ngùng hỏi:

-Ừm...cái đó... anh không ở lại dỗ thư ký Trịnh sao?

-Cô ấy nói không sao rồi nên tôi đến tìm Hứa tiểu thư hỏi chuyện một chút.

-Hỏi tội tôi sao?

-Tôi nghĩ Hứa tiểu thư chắc chắn có lí do của mình.

Hứa Thanh Di có chút ngạc nhiên.

Tự dưng lại cảm thấy rất ấm áp.

-Ừm. Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi, không đáng để tâm.

Vân Trầm dịu dàng nói:

-Thư ký Trịnh khiến cô khó chịu sao?

-Cũng...không hẳn. Dù sao tôi cũng có một phần lỗi.

-Được rồi, tạm thời cô đến chỗ phó tổng Lục nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi hai người bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện sau, được không?

Hứa Thanh Di ngoan ngoãn gật đầu. Vân Trầm sau đó liền rời đi.

Lục Triết không biết từ đâu mò đến bên cạnh Hứa Thanh Di:

-Waoh, Hứa đại tiểu thư quả thật quá cao tay! Người ta dùng cả mấy năm trời cũng không đổi được một sắc mặt tốt từ mĩ nhân, bà mới dùng một ngày đã cưa đổ được rồi! Bái phục!

Hứa Thanh Di hất tay Lục Triết ra.

-Ông ăn nói quá suồng sã rồi đấy. Mĩ nhân cái gì chứ?

-Vân Trầm chẳng lẽ không phải mĩ nhân à?

-Ờm... Cũng hợp lí đấy nhưng mà quá suồng sã.

-Bà kì cục thật đấy. Trước đây không phải bà cũng gọi mấy tên đẹp trai như thế sao?

-Vân Trầm khác.

-Oh, rung động rồi à?

Hứa Thanh Di chỉ cười không đáp. Lục Triết càng sửng sốt hơn:

-Mẹ ơi! Thanh Di à! Cái quá gì đang xảy ra với bà vậy? Mau, đi kể tôi nghe xem nào!

Lục-hóng hớt-Triết sau đó liền dẫn Thanh Di đến phòng làm việc của hắn. Bày một đống đồ ăn vặt ra trước mặt cô. Mắt sáng long lanh, tràn ngập tò mò.

Thanh Di bóc một bịch snack khoai tây. Mặt hơi đen lại.

-Tôi nói này, Tiểu Lục Tử. Ông dù sao cũng là phó tổng của Hứa thị đấy. Cất giữ nhiều đồ ăn vặt như này thật sự mất hết mặt mũi mà.

-Như nhau cả thôi. Mặt mũi cũng đâu có mài ra ăn cho vui vẻ như đồ ăn vặt được đâu. Thôi bà cứ kể trước đi được không. Tôi nóng lòng lắm rồi!

Thanh Di vừa ăn snack vừa kể. Còn rất chi là không có tâm, vừa kể vừa dừng khiến Lục Triết tò mò đến phát điên.

Mất một lúc lâu mới xong chuyện.

Lục Triết chống cằm đăm chiêu suy nghĩ:

              -Nghe vô lí quá vậy. Vân Trầm không giống người sẽ dịu dàng như vậy nhà. Còn là với người lạ như bà nữa.

-Sao tôi lại là người lạ được?

-Bà có thể chú ý đúng trọng tâm giùm tôi không? Mà Trịnh Mẫn bật khóc thật đấy hả?

-Đương nhiên, tôi bịa chuyện làm gì chứ?

Lục Triết liền chắp tay, nghiêm túc cúi đầu:

-Đại ca, xin nhận của em một lạy! Chị thật sự quá khủng rồi!!!

-Chuyện, rồi bây giờ đi chơi được chưa?

-Hả? Bà không tính ở lại chờ Vân Trầm giải quyết vụ Trịnh Mẫn sao?

-Tôi không có ý định làm hoà với cô ta. Mặc kệ đi, giờ đi chơi thôi!-Nghe vô lí quá vậy. Vân Trầm không giống người sẽ dịu dàng như vậy nhà. Còn là với người lạ như bà nữa.

-Sao tôi lại là người lạ được?

-Bà có thể chú ý đúng trọng tâm giùm tôi không? Mà Trịnh Mẫn bật khóc thật đấy hả?

-Đương nhiên, tôi bịa chuyện làm gì chứ?

Lục Triết liền chắp tay, nghiêm túc cúi đầu:

-Đại ca, xin nhận của em một lạy! Chị thật sự quá khủng rồi!!!

-Chuyện, rồi bây giờ đi chơi được chưa?

-Hả? Bà không tính ở lại chờ Vân Trầm giải quyết vụ Trịnh Mẫn sao?

-Tôi

Bạn đang đọc Vô Tình Nhưng Hữu Ý sáng tác bởi nhatbaobao

Truyện Vô Tình Nhưng Hữu Ý tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbaobao
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.