Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô không cần

Phiên bản Dịch · 756 chữ

Có lẽ là do bất chợt đỗ một trận mưa, cuối xuân lại vào ban đêm nên chút se se lạnh, gió quyện với chút hơi nước, bất ngờ hơi lạnh theo cánh cửa đang hé mở tràn vào, bao quanh mặt và cơ thể Tô Dư...

Cô bất giác rùng mình, nhanh chóng vươn tay ôm lấy cánh tay, thầm hối hận khi nghe những lời của Nguyễn Kiều Kiều.

Thấy vậy, Lâm Mộ Bạch nhanh chóng cởi áo khoác đen, nói: “Buổi tối hơi lạnh, em nên mặc vào trước đi!” Tô Dư sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Đó là một đôi mắt đen trắng, trong con ngươi dường như có những vì sao, ánh trăng sáng, núi non, sông suối ... Đồng tử cô khẽ co lại, vẻ xa lạ trong mắt biến mất không còn tăm tích, cô từ chối: "Cảm ơn, tôi không lạnh."

Thấy Tô Dư không chút do dự từ chối, Lâm Mộ Bạch bỗng dưng nở nụ cười, "Tô Dư, em vẫn như trước đây, khi nói dối vành tai đều đỏ lên." Dứt lời liền đem áo khoác đắp lên người Tô Dư.

Cuối cùng, Lâm Mộ Bạch nhẹ nhàng nói thêm: "Không cần cự tuyệt ý tốt của anh! Dù gì thì cơ thể là của em, nếu để nó bị cảm lạnh sẽ không tốt cho em".

Tô Dư mím nhẹ khóe môi, lại bình tĩnh nhắm mắt lại, vành tai nóng rực khiến cô không nói được lời nào.

Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh lại im lặng, khóe miệng Lâm Mộ Bạch nhếch lên một nụ cười nhỏ, từ khóe mắt anh nhìn chằm chằm cô không chút lưu tình.

Dưới màn đêm mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia mềm mại như phủ một lớp lụa trắng, có vẻ có chút không chân thật, nhưng Lâm Mộ Bạch vẫn nhìn thấy bóng dáng của tuổi thanh xuân trong cô, cho dù đã mười năm trôi qua.

"Tô Dư."

Lâm Mộ Bạch đột nhiên mở miệng gọi cô.

Tô Dư hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, một đôi mắt tản ra như sao vụn. Cô cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của cô, Lâm Mộ Bạch không khỏi siết chặt ngón tay, sau đó từ từ buông lỏng ra, đè nén ý nghĩ muốn ôm cô, thản nhiên nói: "Mấy năm nay em sống có tốt không?"

"Tốt, rất tốt."

Khóe môi Tô Dư cong lên, cười nhẹ nhàng.

Lâm Mộ Bạch nhún vai nói: "Rất tốt là tốt rồi. Tô Dư, chuyện năm đó. . . . . ."

Khi anh vừa bắt đầu nói, Tô Dư đã ngắt lời anh mà không hề báo trước, “Lâm Mộ Bạch, quá khứ đã qua rồi.” Ngụ ý quá rõ ràng, cô nữa điểm cũng không muốn nhắc đến quá khứ một chút nào.

"Không! Tô Dư, anh cần giải thích với em một chút." "Xin lỗi, em không muốn nghe."

"Tô Dư..."

Lâm Mộ Bạch còn muốn nói cái gì nữa, chỉ thấy Tô Dư đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng xa lạ, giọng nói càng thêm xa lạ: "Lâm Mộ Bạch, nếu anh chỉ là muốn theo tôi giải thích chuyện năm đó của anh không từ mà biệt hay là là xin lỗi, thì tôi đây hiện tại liền nói cho anh biết, tôi đã không cần nữa."

Sợ Lâm Mộ Bạch không tin, cô nghiêm túc nói thêm, “Tôi thật sự không cần nữa.” Tô Dư nói xong, liền dừng lại nhìn anh.

Lâm Mộ Bạch nhíu mày thật chặt, ánh mắt lóe lên, khóe miệng khẽ mở, nhưng cuối cùng không nói lời nào. Nhất thời, bầu không khí trong xe nhỏ lại trở nên im lặng.

Khi Tô Dư nhìn thấy cánh cổng tiểu khu quen thuộc, cô ấy lập tức nói: “Bác tài, chỉ cần dừng lại ở phía trước.” Vài phút sau.

Tô Dư đứng ở ven đường nhìn xe riêng tan vào màn đêm, sau đó cô quay người đi về phía cổng.

Nghĩ đến việc phải về đến nhà từ cổng tiểu khu, Tô Dư hối hận khi lên xe của Lâm Mộ Bạch.

Một giây tiếp theo, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên cạnh Tô Dư.

Cô chưa kịp định thần lại thì một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Lên xe!"

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.