Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn chính là một cặn bã

Phiên bản Dịch · 772 chữ

Tô Dư giật mình, trong nháy mắt lặp tức tỉnh ngủ.

Một giây kế tiếp, không đợi cô định thần lại, một luồng gió mát tràn vào giường, ngay sau đó, cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình.

Tô Dư hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, ép bản thân không kinh ngạc, không phải cô và Hoắc Đông Thành chưa từng ngủ chung giường, là vợ chồng, ngủ chung giường là chuyện bình thường.

Nhưng điều cô không ngờ tới là Hoắc Đông Thành có thể duỗi tay ra khoát lên eo cô. Tô Dư theo bản năng muốn rút móng heo kia bỏ ra, nhưng cuối cùng cô từ bỏ ý định.

Cô cuộn người lại không nhúc nhích, nhắm mắt lại, cố hết sức bỏ qua sự tồn tại bàn tay. Thời gian như đồng hồ cát, từng chút trôi qua ...

Không biết đã qua bao lâu, nhưng Tô Dư vẫn chưa buồn ngủ chút nào, lòng bàn tay to gắn vào eo cô giống như bàn ủi nóng, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến mức sắp làm da thịt cô phồng rộp.

Tô Dư khẽ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn cùng tức giận cũng dần dần biến mất.

Cô vô tình lật người lại, hiển nhiên cảm giác được lòng bàn tay to kia trượt khỏi eo mình, nhưng giây tiếp theo, còn chưa kịp vui mừng thì bàn tay của Hoắc Đông Thành lại rơi vào khoảng không, cô đột nhiên tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Tô Dư không dám mở mắt, vì sợ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia. Vì vậy, cô chỉ có thể tiếp tục như thế này.

Sáng hôm sau.

Khi Tô Dư mở mắt ra, đã hơn tám giờ.

Người đàn ông nằm bên cạnh cô đã sớm không thấy, nếu không phải hơi ấm còn sót lại trên giường, cô còn tưởng rằng đêm qua mình nằm mơ.

Tô Dư trở mình muốn nằm lì trên giường.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô sửng sốt một chút, sau đó thật vất vả đi tới bên giường, vươn tay cầm điện thoại trên bàn đầu giường, "Xin chào? Là ai?" Tô Dư nghe thấy giọng nói lười biếng của mình, nghiễm nhiên còn chưa tỉnh ngủ.

"Mình đây!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, Tô Dư sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ấn huyệt thái dương, vẻ mặt khá bất lực, "Kiều Kiều, vừa mới sáng sớm cậu gọi cho mình có chuyện gì sao?"

"Tiểu Dư, đêm qua cậu mất ngủ?" "Ừ! Mất ngủ."

Chỉ cần nghĩ đến bàn tay to trên eo, Tô Dư trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.

"Hắc hắc! Tôi biết cậu sẽ mất ngủ. Dù sao đây cũng là mối tình đầu thời niên thiếu mà. Tô Dư, trực giác của tớ cho biết lý do Lâm Mộ Bạch trở về Trung Quốc lần này là để nối lại duyên xưa với cậu."

Nghe được lời của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Dư đột nhiên lo lắng, lông mày khẽ nhỏ cau lại, đây là việcgì!

Không đợi cô mở miệng, Nguyễn Kiều Kiều đã tiếp tục cười nói: "Thân ái, bây giờ phỏng vấn cậu, hiện tại có phải rất cao hứng không?"

"Nguyễn Kiều Kiều, cậu đây là sợ thiên hạ không loạn à! Bọn họ không biết về hoàn cảnh của tớ chẵng lẽ cậu cũng không biết! Tôi đã kết hôn."

"Tớ biết cậu đã kết hôn, nhưng những năm qua cậu cũng không có một chút hạnh phúc hay sao? Hơn nữa, Hoắc Đông Thành ..." dường như nghĩ đến điều gì đó Nguyễn Kiều Kiều dừng lại một lúc, "Dù sao thì, Tô Dư tớ đây thấy cậu Thật không đáng, hắn Hoắc Đông Thành hoàn toàn không xứng với cậu, hắn, hắn là đồ cặn bã!"

Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Dư không khỏi nở nụ cười, khóe môi khẽ mím lại.

"Được rồi, Kiều Kiều, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng cuộc hôn nhân của tớ với Hoắc Đông Thành nếu muốn đơn phương chấm dứt cũng không được. Không phải là ngươi không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì."

"Tô Dư, chính vì tớ biết nên mới..."

Trước khi Kiều Kiều nói xong, Tô Dư đã ngắt lời cô: "Kiều Kiều, chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi! Tôi và Lâm Mộ Bạch không thể ở bên nhau được."

...

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.