Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh hỉ

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Lâm Mộ Bạch tính khí tốt, sẽ không từ chối bất cứ ai.

Đôi ngón tay thon dài trắng nõn ấy đang cầm một nắm xiên que, khiến người ta cảm thấy lạc nhịp với hoàn cảnh xung quanh. Tô Dư vô hình cau mày nói: "Các người..."

Cô vừa ngẩng đầu lên thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Tô Dư cũng không quan tâm đang nói chuyện, nhanh chóng cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, nhìn tiêu đề hiển thị trên màn hình điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi. .

"Xin lỗi! Tôi nghe điện thoại."

Báo với mọi người một tiếng, Tô Dư cầm điện thoại đi sang một bên, nhẹ giọng nói: “Alo? Mẹ.” Một giây tiếp theo, một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Cô đang ờ đâu?" "Con đang ở trong nhà một người bạn"

Tô Dư vừa dứt lời, liền nghe thấy Dịch Minh gọi cô lớn tiếng: "Tô Dư, mau tới đây, thịt bò xiên đã nướng xong..."

Đầu bên kia điện thoại, Lý Viện hiển nhiên đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt ủ rũ mắng: "Tô Dư, ngươi trở về ngay cho ta."

“Mẹ!” “Đừng để ta nói lại lần thứ hai."

...

Tô Dư nhìn xuống điện thoại trong lòng bàn tay, khóe miệng giật nhẹ, sau đó nâng mắt nhìn mọi người, "Thực xin lỗi! Tôi có việc ở nhà nên phải về ngay, mọi người chơi vui vẻ nhé. "

Nói xong cô xoay người bước ra khỏi sân. "Tô Dư nói thế nào đi liền đi vậy!"

"Đúng vậy! Tại sao cô ấy rời đi? Không phải vừa mới đến sao? Cô ấy còn chưa ăn được một miếng thịt."

...

Vài người bạn cùng lớp xì xào bàn tán.

Nguyễn Kiều Kiều bĩu môi, trong lòng thở dài, cô vốn là muốn đuổi theo hỏi, nhưng là đã có người đi trước cô một bước, cho nên cô chỉ có thể đứng yên đưa tay gắp một miếng thịt bò nướng vừa chín tới.

Lâm Mộ Bạch đuổi theo Tô Dư vài bước, “Anh đưa em đi.” Tô Dư sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần.” Lâm Mộ Bạch hỏi: “Vì sao?

“Lâm Mộ Bạch.” Tô Dư hơi nâng cằm lên gọi anh bằng họ và tên, cô nhìn Lâm Mộ Bạch bằng ánh mắt xa xăm hờ hững, “Anh không muốn biết chút nào, tại sao tôi lại sống ở đây?

Với điều kiện của gia đình và mức lương hiện tại, dù có ăn không uống cả đời cũng khôngmua nổi một cái sân. Lâm Mộ Bạch hơi nheo mắt, không phát ra tiếng động, chỉ yên lặng nhìn cô.

Tô Dư đột nhiên bật cười.

Ánh nắng mỏng manh xuyên qua từng lớp cành lá, tất cả rơi vào ngọn tóc, trên vai và trong đôi mắt đen láy như những vì sao ...

“Lâm Mộ Bạch, tôi quên nói cho anh biết, năm năm trước tôi đã kết hôn, nhà chồng tôi cũng ở đây.” Tô Dư nói xong, nhìn Lâm Mộ Bạch cười một tiếng, sau đó quay người rời đi không thèm nhìn lại.

Lâm Mộ Bạch sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.

Một giây tiếp theo, hắn tức giận đấm vào thân cây bên cạnh, "rầm" một tiếng, đốt ngón tay lập tức rách da, máu đỏ bừng từ từ chảy ra.

Trái tim của Tô Dư lệch một nhịp, lưng vẫn thẳng, cô tiếp tục bước về phía trước một cách bình tĩnh.

Khi về đến nhà, mẹ chồng Lý Viện đã đợi cô ở phòng khách, trông bà đoan trang, tao nhã, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt lại lộ ra vẻ không hài lòng, lông mày nhíu chặt, "Cô là phụ nữ mang thai không ở trong nhà, chạy loạn cái gì?"

Tô Dư chậm rãi thở ra một hơi, rũ mắt cúi đầu nói: “Một người bạn học của con vừa chuyển đến, mời con…” “Người ta mời thì cô sẽ đi sao?” Lý Viện nét mặt lạnh lùng, "Tô Dư, gia gia coi trọng đứa bé trong bụng cô thế nào trong lòng cô đã biết rõ, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cô nghĩ sẽ như thế nào?

Tú tài nói chuyện với nhà binh, có lý cũng không nói được!

Tô Dư không muốn cãi nhau với mẹ chồng Lý Viện, cô chỉ muốn tiễn bà đi càng sớm càng tốt để được thanh tịnh. Do dự một lúc, cô đổi chủ đề, "Mẹ, sao hôm nay mẹ rảnh đến đây vậy?"

Lý Viện không vừa lòng, "Như thế nào? Ta còn không thể tới ?"

Tô Dư vội vàng lắc đầu, "Mẹ, đó không phải là ý của con." "Không phải ý tứ này làm tốt, cho dù ngươi là ý tứ này, ngươi cũng ngăn không được ta, này biệt thự họ Hoắc." Lý Viện giương mắt nhìn.

Cô, với sự chán ghét lóe lên trong mắt, “Đúng rồi, về sau ta liền ở nơi này.” Sống ở đây?

Tô Dư sửng sốt một chút, vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, “Mẹ, Đông Thành có biết sau này người sẽ sống ở đây không?” Lý Viện nói: “Đây không phải là làm cho hắn bất ngờ sao?

Tô Dư khẽ nheo mắt không nói gì.

Vì Lý Viện hạ quyết tâm sống tại đây, nên nếu cô có nói thêm cũng vô ích, vì vậy cô nên giữ im lặng ngay từ đầu. "Mà này, Tô Dư, cô có biết An Nam không? Nó và Đông Thành lớn lên cùng nhau. Nó được xem là thanh mai trúc mã cũng là con gái nuôi của ta.

Mà sau này nó sẽ đến đây nó sẽ ở lại đây. Lý Viện vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tô Dư.

Thấy cô từ đầu đến cuối không có phản ứng gì nhiều, Lý Viện chậm rãi thở ra một hơi, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.