Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo khách thành chủ

Phiên bản Dịch · 1208 chữ

"Mẹ nuôi, mẹ già ở chỗ nào chứ? Mẹ không già chút nào, vẫn luôn trẻ trung xinh đẹp. . Đúng rồi, mẹ nuôi, con đặc biệt đem về cho mẹ một món quà."

Mục An Nam vừa nói vừa nhanh chóng mở vali lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da LAMAR.

Cô vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Dư đứng cách đó không xa, Mộ An Nam sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, cô giả vờ như không nhìn thấy gì, đưa sản phẩm dưỡng da cho Lâm Viện, "Mẹ nuôi, con đã hỏi kỹ sản phẩm này đặc biệt phù hợp với da của mẹ."

Có đứa trẻ nhớ thương, Lâm Viện đương nhiên rất vui.

Cô đặt món quà sang một bên, trìu mến nắm tay Mục An Nam, tiếc nuối nói: "An Nam, nếu không có ông nội Hoắc ngăn cản, có lẽ con của con và Đông Thành đã chạy tứ tung".

Mục An Nam cụp mắt xuống, hai má ửng hồng, nghiêm nghị nói: “Mẹ nuôi, đừng nói vậy!” “Ta nói sai cái gì? Đây là sự thật, An Nam, sau này con có thể yên tâm sống ở đây. Những chuyện khác mẹ sẽ thay con làm chủ."

Lâm Viện nhìn Mục An Nam như đang chọn con dâu, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

Mục An Nam ngượng ngùng cười cười, sau đó giả bộ thản nhiên nhìn đi chỗ khác, giống như vừa mới phát hiện Tô Dư, hơi kinh ngạc nói: "Cô là ai? Vì sao đứng ở chỗ này nghe lén tôi nói chuyện cùng mẹ nuôi?"

Nghe lén? Tô Dư trong lòng tự giễu, xem ra đây cũng là một cái không bớt lo!

Cô còn chưa kịp nói thì sắc mặt Lâm Viện đã lạnh đi, cô mắng: "Tô Dư, ngươi đây là ý gì?"

Tô Dư hít sâu một hơi, kiềm chế lạnh nhạt giải thích: "Mẹ, con không có nghe lén."

Lâm Viện chế nhạo trừng mắt nhìn cô một cách kinh tởm, "Đúng là lên không được mặt bàn! Đúng rồi, An Nam, để mẹ giới thiệu với con, nó là người phụ nữ mà ông lão ép Đông Thành cưới, con gái của một gia đình nhỏ, chưa thấy qua cái gì quen mặt. "

Tô Dư siết chặt ngón tay chậm rãi im lặng không nói lời nào.

Dựa vào những gì cô biết về mẹ chồng Lâm Viện, ngay khi cô vừa mở miệng, Lâm Viện sẽ buộc tội cô một cách vô căn cứ.

Mục An Nam cụp mắt xuống cười, trìu mến bắt tay Lâm Viện, “Mẹ nuôi, mẹ đừng nói về chị dâu như vậy.” “An Nam, sau này con cứ gọi nó bằng tên.” Lâm Viện không vui, đem vẻ mặt không hài lòng Tô Dư biểu hiện trước mặt Mục An Nam.

Mục An Nam nói: "Chuyện này làm sao có thể được! Mẹ nuôi, dù sao cô Tô cũng là vợ của Đông Thành." LâmViện liếc nhìn cái bụng phẳng lì của Tô Dư, ánh mắt giễu cợt, "Ngươi nghe mẹ nuôi là được." Mục An Nam làm như có chút bất an, gật gật đầu.

Trong bữa tối, trên bàn có thêm Lâm Viện và Mục An Nam, Tô Dư chậm rãi ăn như mọi khi.

“Mẹ nuôi, nếu con nhớ không lầm, mẹ thích món cá kho chua ngọt này.” Mục An Nam nói xong cố ý đổi một đôi đũa, cầm miếng cá đặt vào trong bát của Lâm Viện.

Lâm Viện cười toe tóe, "Thật sự là làm khó cho ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi còn nhớ rõ mẹ nuôi thích gì." “Đương nhiên là nhớ.” Mục An Nam lại liếc nhìn Tô Dư, trên mặt nở nụ cười, “Cô Tô, cô cũng ăn đi! "

Tô Dư cười nhẹ, không thèm để ý tới cô.

Lâm Viện có chút không vui nhíu mày, "An Nam, con quan tâm nólàm gì!" "Mẹ nuôi, mẹ ghen tị với cô Tô sao?"

"Đứa nhỏ ngươi, chỉ toàn nói mò!"

...

Cơm nước xong, Tô Dư trực tiếp về phòng.

Điều cô không ngờ là Mục An Nam sẽ đi theo cô.

Vừa lúc Tô Dư bước vào phòng ngủ, chuẩn bị đóng cửa, Mục An Nam đã đặt tay lên cửa, cười tươi như hoa, nhưng giọng nói của cô ta lại quá cường thế: "Cô Tô, tôi muốn nói chuyện với cô." . "

Tô Dư nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn đang chặn cửa, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, nói: "Xin lỗi! Mục tiểu thư, tôi không muốn nói chuyện với cô, và tôi không có chuyện gì để nói với cô."

“Tại sao không!” Mục An Nam phủ định, “Cô Tô, tôi với cô củng thích một người đàn ông, tôi có thể nói về chuyện của anh ấy, cô Tô, tôi nghĩ cô nên hiểu quá khứ giữa tôi và Đông Thành."

Tô Dư cụp mắt xuống, che giấu sự chán ghét sâu trong đáy mắt.

Khi cô ấy mở mí mắt ra nhìn Mục An Nam lần nữa, ánh mắt hiện lên vẻ hờ hững và xa cách, giọng điệu vẫn như cũ: "Cô Mục, cô sai rồi, tôi không thích Hoắc Đông Thành."

“Không thích?” Mục An Nam hiển nhiên là sững sờ. "Ừ! Tôi không thích." Tô Dư nói, "Nếu như ngươi thích, sau khi ta ném vào thùng rác, ngươi cứ việc nhặt đi."

Khi nói câu này, giọng điệu không hề miễn cưỡng, tựa như đã luyện tập nhiều lần trong lòng.

Mục An Nam nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Dư, sắc mặt trở nên khó coi, "Quả nhiên xuất thân từ một gia đình nhỏ, không có học thức! Thực sự coi chồng như rác rưởi."

"Vì ta không muốn nữa, không phải rác sao? Nhưng thật ra Mục tiều thư..."

Tô Dư cười ngọt ngào, lộ ra một hàng răng cửa nhỏ trắng như sứ, "Trông như danh viện thiên kim, nhưng lại có thói quen nhặt rác." "Cô..."

Mục An Nam tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo.

Cô chưa kịp nói hết câu, Tô Dư đã nhìn cô một cái chế giễu, "Tôi không thích tán gẫu với những người mà tôi không quen, tôi hy vọng cô Mục sẽ nhớ chuyện này."

Nói xong cô đóng sầm cửa lại. "Bang"!

Mục An Nam tức giận đến muốn ói ra máu, nếu vừa rồi cô lùi lại không kịp, chóp mũi của cô nhất định sẽ bị đâm vào. Hoắc Đông Thành, người ở thành phố A xa xôi, đang ăn tối.

Đối tác Trương Nghiêu mang theo một ly rượu đầy nâng ly, vui vẻ nói: "Anh Hoắc, ly rượu này tôi mời anh, cảm tạ anh trong lúc cấp bách bỏ thời gian ra để có mặt ở đây cùng chúng tôi." "Tôi uống trước, anh cứ tự nhiên. "

Hoắc Đông Thành định nói gì đó, anh đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, đột ngột hắt hơi. Thấy vậy, Trương Nghiêu nhanh chóng biến sắc liếc nhìn cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Hoắc Đông Thành.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.