Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển nhà

Phiên bản Dịch · 1252 chữ

Sự tức giận của Tô Dư bùng lên, cô trợn to hai mắt nhìn anh, hai má phồng lên, "Hoắc Đông Thành, sao anh lại không đồng ý!"

Nếu cô không lo lắng về việc làm mọi thứ tồi tệ hơn, thì cô đã dọn đi ngay trong đêm mà Mục An Nam dọn đến. Cô không thể đòi ly hôn, nhưng lúc nào cũng có thể đòi dọn ra ngoài ở!

Người phụ nữ trước mặt dường như thực sự khó chịu, khi tức giận, đôi mắt hơi đỏ lên, trong mắt dường như có một tầng sương mù.

Hoắc Đông Thành có chút kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Dư, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút ý tứ, chỉ hỏi: "Em phải dọn ra ngoài sao?"

Tô Dư khịt mũi, nghĩ thầm, nếu mình không dọn ra ngoài, chẳng lẽ mỗi ngày ở lại xem Lâm Viện tác hợp anh cùng Mục An Nam sao? Hay tôi nên nói với mẹ của anh là anh có đứa con ở bên ngoài?

Cô thở ra một hơi dài, “Tôi không muốn chướng mắt?!” Hoắc Đông Thành nhướng mày, “Tô Dư, đây là nhà của em sẽ không trao nó cho người khác chứ.

"Cần phải trao sao?"

Người ta muốn ở thì cứ dọn đến ở.

Hoắc Đông Thành không biết Tô Dư có ý gì, nhưng anh có thể thề với Chúa rằng anh không hề có tình cảm với Mục An Nam, đó hoàn toàn chỉ là mơ tưởng của mẹ anh.

“Tô Dư , em… ghen sao?” Hoắc Đông Thành đột nhiên hỏi.

Trái tim Tô Dư đột nhiên run lên, cô cố nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Tôi không thích ăn chua.” “Ta cảm thấy con gái cũng rất tốt"

Đôi má của Tô Dư ngay lập tức đỏ lên, cô trừng mắt nìn anh một cái.

Nhận thức được ánh mắt như dao của Tô Dư , Hoắc Đông Thành nhếch mép tà ác hỏi: "Chẳng lẽ em thích con trai hơn sao?"

Hoắc Đông Thành, anh đừng nói nhăng nói cuội, anh đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt, tôi ngày mai liền dọn đi.

Mấy ngày nay cô đã chịu đựng đủ rồi, cô không muốn chịu đựng thêm một phút nào.

Tô Dư không biết rõ về Hoắc Đông Thành, nhưng cô biết một điều, Hoắc Đông Thành rất hiếu thảo và báo đáp mẹ Lâm Viện. “Vậy thì anh sẽ dọn ra ngoài với em.” Hoắc Đông Thành không chút do dự, “Vịnh Thiển Thủy rất gần bệnh viện nơi em làm việc, chúng ta tạm thời chuyển đến đó ở, nhà diện tích nhỏ, nhìn có vẻ ấm cúng.

"Tô Dư :"? ? "

Cô khi nào nói rằng sẽ chuyển ra ngoài với anh ta?

Ngừng một chút, Hoắc Đông Thành nói tiếp mà không coi ai ra gì: "Khi nào thì em muốn chuyển đi? Ngày mai? Hay là cuối tuần? Tối nay chắc không đi được đâu, đã muộn rồi, thật sự rất khó khăn."

"Hoắc Đông Thành!"

Người đàn ông trước mặt cô có da mặt dày khiến cô không chịu được.

Hoắc Đông Thành tiến lên vài bước, giơ tay lên, theo thói quen vỗ nhẹ lên trán cô, nói: "Em không vui sao? Nhưng nếu tối nay em chuyển nhà thì phiền phức lắm. Hiện tại em đang mang thai, không nên làm việc quá sức. "

Tô Dư thực sự không muốn để ý đến anh.

Thấy cô im lặng, Hoắc Đông Thành đơn giản duỗi tay ra, mạnh mẽ đem Tô Dư ôm vào trong lòng. Cuối cùng, anh lại cúi đầu, chọc vào trán cô, cười hỏi: “Bà xã à, em giận rồi sao?” Tô Dư quay mặt đi, cắn môi, người này chính là đồ vô lại!

“Đừng tức giận, ngoan!” Hoắc Đông Thành nở nụ cười, giữa hai lông mày nhếch mép, “Anh nghe lời em, tối nay chúng ta sẽ dọn đi, ở đó có tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần thu dọn một ít quần áo là được.”

"Hoắc Đông Thành! Tôi nói muốn cùng anh dọn ra ngoài từ khi nào?" Tô Dư cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên lên với anh!

Hoắc Đông Thành sửng sốt một chút, sau đó quay người hơi nhếch lên khóe miệng, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên vành tai của cô, Tô Dư trong tiềm thức muốn tránh ra, nhưng anh vẫn không thoát khỏi "bàn tay lợn muối". ".

Hoắc Đông Thành cười hỏi: “Bà xã à, không phải em muốn dọn ra ở riêng sao?” Tô Du thật sự không chịu nổi hắn dầy da mặt.

Nhưng cô cũng biết rõ mẹ chồng Lâm Viện sẽ không để cho Hoắc Đông Thành dọn ra ngoài ở với cô! Sở dĩ bà ấy để Mục An Nam sống ở đây là bởi vì muốn tác hợp Hoắc Đông Thành và Mục An Nam, nếu Hoắc Đông Thành rời đi, cô ấy làm sao có thể hành động được!

“Hoắc Đông Thành, anh nghỉ cũng đừng nghỉ mẹ sẽ không cho anh dọn ra ngoài ở.” Tuy nhiên, nếu cô dọn ra ngoài ở một mình, Lâm Viện nhất định sẽ vui mừng đốt pháo.

Hoắc Đông Thành đương nhiên biết Tô Dư nói gì, “nhưng anh lo lắng cho em.” Anh cố ý ghé vào tai Tô Dư, thấp giọng nói.

Tô Dư chỉ cảm thấy như có con kiến nhỏ chui vào lỗ tai, ngứa ngáy, cả người đỉnh nhẹ nhàng run lên. Cô bị sốc, đẩy anh ra, "Tôi không phải là một đứa trẻ ba tuổi!"

"Nhưng anh lo sẽ có người thừa dịp đó nhảy vào!"

Tô Dư giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, hắn đang nói cái gì vậy? Thừa dịp vắng nhảy vào cái gì?

Ngừng một chút, Hoắc Đông Thành đột nhiên dùng sức ôm Tô Dư vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói tiếp: "Đề phòng có người lợi dụng..."

“Hoắc Đông Thành! Ý anh là gì?” Tô Dư rất bất mãn, anh rõ ràng nghĩ cô sẽ cắm sừng anh.

Cô hít một hơi thật sâu nói: "Tôi sáng sớm đã muốn chuyển nhà, nhưng tôi nghĩ phải cho anh một lời giải thích. Hoắc Đông Thành, cái khác ta cũng có thể nhẫn, nhưng nếu bị người khác khi dễ đến trên đầu mà ta còn muốn nhịn, ta đây không phải là Ninja rùa."

Hoắc Đông Thành đột nhiên bật cười, dùng lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nói: "Được rồi! Anh hứa với em sẽ dọn ra ngoài."

Tô Dư hơi giật mình, sau đó quay đầu ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy ngày mai tôi sẽ chuyển đi ngay."

"Anh cho Triệu Nham hỗ trợ em."

"Không cần, tôi tự làm được."

...

Trưa ngày hôm sau, Tô Dư dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, sống ở đây gần năm năm, cô không mang theo nhiều thứ, một chiếc vali ngoại cỡ đã gói ghém mọi thứ.

Mẹ chồng Lâm Viện biết cô định dọn ra ngoài, lúc đầu còn tượng trưng giữ cô lại, nhưng khi cô định không đi, Lâm Viện gần như sợ hãi, vội vàng kêu người giúp cô mang hành lý ra xe.

Ánh mắt háo hức đó, vì sợ rằng cô sẽ không đi.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.