Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo tàng nam nhân

Phiên bản Dịch · 1195 chữ

"Tiểu Dư, Tiểu Dư, chúng ta cắt thịt bò bằng tay! Còn có tôm tươi, tôm viên, lá sách ..." "Tô Dư, món này không tệ, đây cũng lấy một phần, còn có dạ dày vịt." "Này cũng muốn, những thứ cần thiết cho món lẩu, đúng rồi, Tiểu Dư Tiểu Dưc cậu đừng quên mua đầy đủ gia vị nhé, đến lúc đó chúng ta phối nước chấm."

...

Chỉ trong nửa tiếng, xe hàng củaTô Dư đã đầy ắp, ngoài nguyên liệu cho bữa lẩu tối, cô còn mua một số đồ dùng cần thiết cho gia đình, khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm, v.v.

Khi ra khỏi siêu thị đã hơn ba giờ, hai người mua thêm hai ly trà sữa bên ngoài, sau đó lên xe về nhà.

Vì là con gái duy nhất trong gia đình nên cô đã được cưng chiều từ nhỏ, Nguyễn Kiều Kiều là một người mới vào bếp, điều duy nhất cô có thể làm là giúp Tô Dư rửa rau.

“Tô Dư, cậu thực sự chuyển ra ngoài vì nó gần bệnh viện nơi cậu làm việc sao?” Nguyễn Kiều Kiều không tin lý do Tô Dư nói với cô.

Tô Dư nhún vai, cười nói: "Đương nhiên là như vậy! Bằng không, ngươi nghĩ như thế nào? Nghĩ tớ bị đuổi ra ngoài à."

Nghe Tô Dư nói đùa, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lý, cho dù Hoắc gia có xấu đến đâu cũng không đuổi Tô Dư ra khỏi nhà họ Hoắc.

Trừ khi ông Hoắc qua đời.

“Mà này, Tô Dư, trước nhờ ngươi giúp ta hỏi Hoắc thiếu, hay là thôi đi!” Lúc trước còn tưởng rằng Lục Phong rất đẹp trai, nhưng sau khi về nhà liền nghĩ lại, bất quá cũng chỉ như thế! Quan trọng nhất, cô không muốn trở thành cá trong biển của anh ta.

Tô Dư sửng sốt một chút, "Ngươi tại sao lại từ bỏ? Ta nhớ ngươi luôn dặn dò ta."

“Đây không phải là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi sao!” Nguyễn Kiều Kiều nhún vai, phồng má, “Tiểu Dư, cậu đã nói với tớ hắn là Hải Vương, nếu tớ còn lao vào, ta đây không phải là không có mắt hay sao? "

Nghe Nguyễn Kiều Kiều nói điều này về bản thân, Tô Dư bật cười, nhưng cô ấy nói với giọng nghiêm túc: "Chính ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, lúc trước ta thấy ngươi mê hắn như vậy, thật đúng là có điểm lo lắng ngươi chịu thiệt."

"Thân ái, ngươi yên tâm đi! Ta đã muốn nghĩ thông suốt rồi, không phải chỉ là một người đàn ông đẹp trai hơn sao? Nếu tớ muốn, chẳng lẽ còn sợ thiếu sao?"

Ách, Tô Dư nghẹn ngào, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô cũng cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều nói đúng. "Đúng rồi, Tiểu Dư, hàng năm trong mùa này mẹ tớ không biết tại sao, bà ấy cố gắng sắp xếp cho tớ đi xem mắt. Hôm nay là con của dì Lý, mai là con của chú Trương một công chức. ”Nguyễn Kiều Kiều khẽ thở dài nói.

Cứ nghĩ đến việc xem mắt với những người đàn ông xa lạ đó khiến cô đau đầu, "Tô Dư, nếu có thời gian tối mai, hãy cùng tớ đi gặp một người! Tớ nghe nói đó là người ở quê tớ, cha mẹ ta sở dĩ nhất định phải ta đi gặp hắn, chủ yếu là bởi vì người kia nguyện ý ở rể ”.

"Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tớ. Ba mẹ chỉ có một đứa con gái là tớ. Kỳ thực bọn họ đã có ý tưởng này từ lâu." Tô Dư nghĩ tới đây liền hỏi: "Vậy cậu nghĩ sao?"

Nguyễn Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, "Tớ nghĩ thế nào không quan trọng? Tớ không muốn làm cha mẹ không vui."

...

Một tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên đột ngột.

Nguyễn Kiều Kiều liếc nhìn Tô Dư đang cắt thịt bò, “Ta đi mở cửa!” Cô nói, lập tức đi về phía phòng khách.

Một lúc sau, Tô Dư nghe Nguyễn Kiều Kiều cười nói: "Yo! Mộ Bạch thật sự có mang quà tới. Mau vào đi! Tự mình thay giày đi, nhân tiện, Tô Dư đang bận trong bếp, ta cũng phải đi hỗ trợ, ngươi tùy tiện. "

“Cần giúp gì không?” Lâm Mộ Bạch hỏi với một nụ cười khi anh nghiêng người để thay giày. "Anh phải hỏi Tô Dư về chuyện này. Tôi là người mới vào bếp, tôi không biết gì cả, tôi chỉ làm những gì cô ấy bảo thôi." Nguyễn Kiều Kiều mỉm cười, quay người và bước vào bếp.

Lâm Mộ Bạch hơi giật mình, lập tức đi theo.

Vừa bước tới cửa, anh đã thấy Tô Dư đeo tạp dề đang chuẩn bị nguyên liệu bên bếp lò, mái tóc dài ngang lưng buộc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo giản dị với một đôi dép lê xinh xắn ...

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Dư ở nhà như thế này, anh hơi sững sờ một lúc.

Cho đến khi Nguyễn Kiều Kiều gọi: "Mộ Bạch, anh đứng đây làm gì? Muốn làm giám thị sao?"

Lâm Mộ Bạch rũ mắt xuống, khóe miệng hơi giật giật, "Ta chỉ là muốn hỏi ta có thể giúp gì." "Anh có thể nấu ăn?"

Thấy Nguyễn Kiều Kiều không tin, Lâm Mộ Bạch nhún vai và nói ngắn gọn: “Đúng vậy.” Nguyễn Kiều Kiều như nhìn thấy ma, “Anh thực sự biết nấu ăn? Mộ Bạch, tôi một chút cũng không tin đâu?” “Nếu cậu không tin, giao chỗ này cho tôi, trong chốc lát ngươi sẽ tin. " "Được, tôi nhường chỗ."

...

Mười phút sau, Nguyễn Kiều Kiều suýt nữa há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt, Mộ Bạch nhất định là một nam nhân đáng trân trọng! Thực sự có thể nấu ăn! Cô ta lập tức nháy mắt với Tô Dư, Mộ Bạch so với Hoắc Đông Thành mạnh hơn rất nhiều.

Tô Dư bất lực bĩu môi, đơn giản không nhìn Nguyễn Kiều Kiều .

Bất quá, Lâm Mộ Bạch thật đúng là làm cho cô mở rộng tầm mắt, xét từ kỹ năng dùng dao điêu luyện của anh ta, tài nấu nướng của anh ta chắc chắn sẽ không tệ. “Mộ Bạch , một hồi ngươi làm sao cũng phải bộc lộ tài năng đi!” Nguyễn Kiều Kiều sẽ không dễ dàng buông tha khi cô đã nắm bắt được cơ hội. Lâm Mộ Bạch khóe mắt liếc Tô Dư một cái, lập tức đồng ý, sau đó cười hỏi: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"

“Đương nhiên là…” Lâm Mộ Bạch liếc mắt cười, “Chúng ta mới mua thịt nạc, sao cậu không làm một miếng thịt luộc?” Cuối cùng, cô cố ý đến gần Lâm Mộ Bạch nói nhỏ: “Tiểu Dư thích món này lắm. "

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.