Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn nghe cô giải thích

Phiên bản Dịch · 1220 chữ

"Mẹ của một bệnh nhân nhỏ tuổi nói rằng Tô Dư là tình nhân. Tôi không tin lắm, nhưng lần này tôi đã tận mắt chứng kiến."

"Ngươi thấy cái gì?"

"Ta thấy Tô Dư bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, cô ta sợ đồng nghiệp nhìn thấy còn cố ý xuống xe tại xa lộ gần bệnh viện, bất quá trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cô ta làm chuyện đáng xấu hổ thì một ngày nào đó cũng sẽ bị công khai thôi."

"Chậc chậc chậc chậc! Tôi thật sự không ngờ tới. Tôi còn tưởng rằng bác sĩ Tô rất hiền lành, ai ngờ đạo đức làm người cơ bản nhất cũng không có."

...

Vài cô y tá nhỏ tụ tập lại trò chuyện, đôi mắt bé nhỏ thể hiện sự coi thường, khinh bỉ, chế giễu, giọng mỉa mai ...

Trương Đình vừa rồi tình cờ đi ngang qua, nghe được bọn họ đồn thổi về Tô Dư, nhịn không được nói: "Ta nói Hiểu Lệ, cô đã từng nghe câu này chưa, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt giang phải bắt tại giường, bác sĩ Tô bước xuống từ siêu xe thì có thể nói lên được điều gì? Nhà ai mà không có thân thích."

“Cô!” Y tá tên Hiểu Lệ trừng mắt nhìn cô đầy vẻ không phục, “Tôi biết cô có quan hệ tốt với bác sĩ Tô, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi, y tá Trương, không có lửa làm sao có khói! Mẹ của Tiểu Đông củng bác sĩ Tô va chạm, lúc trước nói bác sĩ Tô là tiểu tam chính là mẹ của Tiểu Đông."

"Trên đời này có rất nhiều lấy oán trả ơn, khua môi múa mép. Cô có thể đảm bảo rằng những gì mẹ của Tiểu Đông nói là đúng? Bà ấy có thấy rằng bác sĩ Tô dây dưa vào đàn ông có vợ không?"

Nhắc đến mẹ Tiểu Đông, y tá Trương rất tức giận, bác sĩ Tô đã chăm sóc con gái bà rất tốt! Vậy mà bà ta lại có thể tung những tin đồn thất thiệt này.

“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Một vài y tá sững sờ trong giây lát, nhìn thấy Lâm Mộ Bạch đang đi về phía họ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Lý Hiểu Lệ thầm mến Lâm Mộ Bạch, đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt để bắt chuyện, cô ấy mím môi cười, vẻ mặt đỏ bừng hỏi: "Bác sĩ Lâm, tại sao anh lại đến khoa chúng tôi?"

Con ngươi của Lâm Mộ Bạch co rụt lại, lạnh lùng nhìn Lý Hiểu Lệ, "Ở sau lưng nói xấu người khác, sau khi chết coi chừng bị cắt lưỡi."

Lý Hiểu Lệ sắc mặt lập tức tái nhợt, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Các y tá khác liếc nhau rồi cúi đầu, không dám nói lời nào.

Chỉ có y tá Trương nghe theo lời của Lâm Mộ Bạch, cô nói ngay thẳng: "Bác sĩ Lâm nói đúng. Đối với những người thích khua môi múa mép khi chết nhất định sẽ phải xuống địa ngục chịu sự cắt lưỡi."

Lâm Mộ Bạch không có tâm trạng dây dưa với họ, cứ thế đi về phía trước mà không nói lời nào.

Mấy cô y tá nhỏ đó không dám xúm lại nữa, nhanh chóng đường ai nấy đi, y tá Trương nhanh chóng rời đi.

Tô Dư là đương sự, nữa điểm cũng không biết lời đồn ngày càng nghiêm trọng, chỉ kém không có nói trước mặt cô. Nhận thấy ánh mắt khác thường của đồng nghiệp nhìn về phía cô, Tô Dư tiếp tục giữ vững nguyên tắc cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục làm việc của mình.

Tuy nhiên, Tô Dư chưa bao giờ nghĩ rằng khi cô vừa bước ra khỏi phòng, chủ nhiệm Lý mẫn gọi cô vào phòng làm việc.

Chủ nhiệm Lý Mẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ ngoài 30 tuổi, chưa kết hôn, tính tình nghiêm khắc, thậm chí khắc nghiệt, ai cũng biết rằng cô ấy thích bác sĩ Triệu Đông Cần, người nhỏ hơn mình năm tuổi, giống như mọi người đều biết rằng bác sĩ Triệu thích Tô Dư.

"Tô Dư, mấy ngày nay có tin đồn của cô trong bệnh viện, đặc biệt là giữa các bệnh nhân và người nhà của họ, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc bình thường. Tôi đề nghị cô nên tạm dừng công việc một tuần và quay lại làm việc sau khi tin đồn lắng xuống."

Lý Mẫn đang ngồi trên ghế làm việc, chống cả cánh tay và khuỷu tay lên bàn làm việc, các ngón tay đan vào nhau. Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn Tô Dư với vẻ khinh thường và chế giễu.

Khi nghe đến từ "chuyện xấu", sắc mặt Tô Dư hơi thay đổi, cau mày nói: "Chủ nhiệm Lý, tôi không sợ, cũng không sợ người khác tung tin đồn thất thiệt về những chuyện tôi khônglàm."

“Cô không sợ, nhưng bệnh viện của chúng tôi sợ!” Lý Mẫn nói, “Tô Dư, chỉ vì cô mà bây giờ người nhà của bệnh nhân ở khoa nhi gặp chúng tôi đều phàn nàn, họ không đồng ý giao con họ cho cô chữa trị."

"Cho nên, Tô Dư, tôi không có lựa chọn nào khác là trước để cho cô chịu thiệt một chút."

Lời nói của chủ nhiệm Lý đã lên đến mức nếu Tô Dư không thể không đồng ý, nếu như cô không đồng ý, không chừng về sau khỏi phải trở lại khoa nhi làm việc.

Cô hít sâu một hơi, "Chủ nhiệm Lý, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay."

Thấy Tô Dư đồng ý, Lý Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cô biết khổ tâm của tôi là tốt rồi.” Bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm Lý, Tô Dư đụng mặt Triệu Đông Cần.

Triệu Đông Cần nhìn Tô Dư trong mắt có quá nhiều thứ, có thất vọng, bất lực, tức giận, đau lòng ... Nhưng cho dù anh nghĩ như thế nào, Tô Dư cũng sẽ không quan tâm.

"Bác sĩ Triệu, anh tìm tôi có việc gì à?"

Tô Dư nhìn Triệu Đông Cần đang ở trước mặt cô, nụ cười vừa vặn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhưng ý cười không đến đáy mắt.

Triệu Đông Cần vươn tay đỡ gọng kiếng trên sống mũi, nhíu mày thật chặt, không cam lòng mà tức giận hỏi: "Bác sĩ Tô, mấy ngày nay trong bệnh viện lan truyền tin đồn là thật sao?"

Tô Dư sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, "Bác sĩ Triệu, nếu anh đã không tin tôi, thì sao còn phải tới hỏi thêm chuyện này."

Đối diện với cặp mắt trong veo này, Triệu Đông Cần đột nhiên hối hận, gương mặt đỏ bừng, "Tôi, không phải là tôi không tin cô, bác sĩ Tô, không phải là tôi không tin anh, tôi chỉ là muốn chính miệng cô nói "

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.