Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Lại

Tiểu thuyết gốc · 1230 chữ

Tinh Vẫn đại lục, cảnh nội Vân quốc

Trong một gian phòng nhỏ, một thiếu niên đang nằm trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh dậy

Thiếu niên này, độ chừng 16 - 17 tuổi, thân hình có phần gầy gò, làn da trắng đến mức hơi tái nhợt, trên người mặc một bộ trường sam màu xám, nhìn qua hết sức không tầm thường

Đặc biệt là đôi mắt hắn, ánh lên trí tuệ nhưng rồi lại thâm trầm, bình thản đến lạ khác hẳn với những thiếu niên cùng tuổi hiện thời

" Hừm, toàn không có thương tích nhưng vẫn còn ê ẩm. Với cường độ thân thể của ta như thì độ cao chí ít là một thân cây vượt quá người nhưng tuyệt đối không hơn một lầu cao."

" Mạch suy nghĩ vẫn bình thường, vậy là đầu óc ta không bị gì"

" Trữ vật giới chỉ... nhưng... không còn?"

Ngồi dậy, xoa xoa ngón tay, cau mày, sắc mặt thiếu niên trở lên âm trầm nhưng cũng lại dần tươi cười như nghĩ đến điều gì thú vị

“ Coi như là quà ra mắt khi rời khỏi tân thủ thôn đi”

Ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ, cửa ra vào bỗng bị đẩy ra, một thiếu nữ từ từ đi vào

Nàng khoảng chừng 14 - 15 tuổi

Khoác trên mình một bộ cánh xanh nhạt, tà áo xẻ dài lộ ra đôi chân vô cùng thon gọn. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, đôi mắt ngập tràn sức sống nhìn về phía hắn có phần ngạc nhiên, cánh môi anh đào bật thốt lên:

- A, ngươi đã tỉnh rồi! Cũng phải, dù sao không có thương thế gì nặng...

Nhìn nhìn vào thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt thiếu niên dãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Đến đúng lúc lắm, tiểu gia đang cần đây. Ngươi, mau mau đi lấy một thau nước để rửa chân cho tiểu gia, nhớ là nước ấm và phải ngâm trước trong Tử Diệp hoa đấy!

Có phần sửng sốt trước lời nói của thiếu niên nhưng khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng lên:

- Ngươi, ngươi... vô liêm sỉ...

" Hừm, giới hạn giận thấp, phản ứng hơi trì độn, là loại người ít tâm cơ"

Như không nghe thấy lời của thiếu nữ, hắn bắt đầu nói tiếp:

- Ngươi cái gì mà ngươi. Có tin tiểu gia ta một cái tát chụp chết ngươi không? Thêm nữa, mau chuẩn bị cho tiểu gia một bàn ăn thịnh soạn, cái gì mà Thiểm Điện Điêu, Cự Ma Hùng, Tuyết Liên Quả… tất cả đều mang đến cho ta một phần

Ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, hoa dung thất sắc, thiếu nữ xinh đẹp kia đã giận dữ đến mức nói không lên lời.

" Ta đề cập đến Thiểm Điện Điêu thì nàng mới khẽ có phản ứng, nơi đây ắt hẳn tiếp giáp Kiếp Diệt Hải. Nàng ngó chừng 14 - 15 tuổi nhưng tu vi mới chỉ là Tinh Đồ tam trọng, vậy chỗ này là Dư Châu không thể nghi ngờ.”

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng mặt ngoài, thiếu niên bỗng ôm chặt lấy đầu, gục mặt xuống, rên rỉ kêu lên:

- Tiểu gia... A...a... đầu ta đau quá... như muốn nứt ra...!”

Biến cố bất ngờ khiến thiếu nữ bỗng không còn giận dữ nữa

Tâm tính nàng vốn thiện lương, thấy hắn đau đớn vậy không khỏi tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi không sao chứ?

- A..a... không... Giờ tốt hơn rồi...

Khẽ xua tay, hắn cố làm ra mình đang dần ổn trở lại

Trông thấy hắn bình thường trở lại, thiếu nữ mới thở phù ra một hơi, vỗ vỗ nhẹ bộ ngực đã dần nảy nở của mình

Nhìn lại thiếu niên, thiếu nữ mới phát hiện hắn cũng đang nhìn chằm chằm mình

Thiếu niên kia vốn cũng rất tuấn tú, tuy bộ dạng có phần yếu đuối nhưng lại càng làm dâng lên tâm tình bảo hộ của phái nữ

Lại thêm đôi mắt đen, sâu thẳm tỏa ra khí chất thành thục không cùng với lứa tuổi càng khiến hắn thêm một phần hấp dẫn

Đối diện với thiếu niên, nàng bỗng trở lên vô cùng bối rối, tim đập nhanh, khẽ ngoảnh đầu tránh mặt hắn, không nói lên lời

- Cô nương lúc mang ta đến liệu có biết nịt buộc tóc của ta ở chỗ nào không?

Thu hết mọi phản ứng của thiếu nữ vào tầm mắt, thiếu niên bất ngờ mở miệng hỏi

- Ta... ta... Lúc ta và cha tìm thấy ngươi đang ở ngoài rìa Vạn thú sơn lâm cũng không thấy...

“ Bìa rừng, được, đã có lí do”, một suy nghĩ lóe lên trong đầu thiếu niên

- Nó có quan trọng lắm không?

Thiếu nữ hỏi dò, trong giọng nói có phần lo âu

Nghe thấy thế, hắn khẽ gục đầu xuống, tỏ vẻ chán nản:

- Đó là di vật của mẫu thân ta để lại...

Không ngờ rằng đó lại đó lại là vật quan trọng với thiếu niên đến thế, không biết làm sao cả, thiếu nữ cắn cắn môi, có phần đau lòng nhìn hắn

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn đen nhánh, giơ ra trước mặt hắn:

- Ta, ta... Đúng rồi... Lúc đó, ta nhặt được chiếc nhẫn này rơi bên cạnh người ngươi...

Ánh mắt lóe lên, thiếu niên bất động thanh sắc nhận lấy chiếc nhẫn nhưng vẻ mắt vẫn bất đắc dĩ nói:

- Đa tạ cô nương, chiếc nhẫn này cũng là một vật kỉ niệm của ta nhưng... Ai...thôi, bỏ đi...

Thấy hắn cũng không chuyển biến khá hơn, thiếu nữ xinh đẹp cũng không biết làm sao, chỉ đành nói:

- Ta... ta ra ngoài trước, có gì ngươi hãy gọi thị nữ bên ngoài. Mà, khi nào khá hơn, ngươi có thể đi gặp cha ta không? Người cũng rất muốn gặp ngươi đấy...

Thiếu niên tỏ vẻ gắng gượng, ngẩng đầu lên đáp:

- Đa tạ cô nương, ta nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại để đi gặp ân công...

Cho đến khi hình bóng xinh đẹp kia dần khuất khỏi tầm mắt, hắn mới khẽ nhếch mép, nhoài người nằm ra giường:

“ Nghe nói trữ vật giới chỉ rất hiếm thấy ở Dư Châu, hôm nay cũng coi như tận mục sở thị”

“ Mà muốn gặp ta? Hừm...Là do bộ quần áo này sao?”

Thiếu niên trầm tư, như nghĩ đến điều gì.

Y phục hắn đang mặc, mặc dù nhìn qua không bắt mắt nhưng nếu tinh ý có thể nhận ra nó được dệt bằng thứ lụa thượng hạng, cực kì hiếm thấy ở đây, thậm chí là có nhất định tác dụng phòng hộ!

Chắc hẳn cha của thiếu nữ kia cũng đã nhận ra điều này nên mới cứu và tiếp đãi hắn cẩn trọng như vậy.

Vân vê chiếc nhẫn trong tay, cười cười, hắn khẽ lầm bầm:

- Ca ca yêu quý của ta à, ngươi chớ có làm ta thất vọng nha. Không là đệ đệ của ngươi cũng chỉ có thể an tĩnh mà sống qua một đời thôi...

Bạn đang đọc Vong Hình sáng tác bởi Haeweah
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haeweah
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.