Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Chương 1: Mở Đầu

Lạnh! Một cảm giác tê buốt xâm chiếm toàn thân của Steven khiến hắn giật mình tỉnh dậy. Đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh hoàn cảnh. Đập vào mắt của cậu là một căn phòng nhỏ trang trí cực kì đơn giản. Chỉ có sàn nhà lát ván gỗ và bốn bức tường được dán giấy hoa văn màu xanh da trời.

Cậu đang nằm trên một chiếc giường ngủ bằng gỗ sồi. Chăn, ga, gối, đệm đều có một màu xanh giống y chang màu của giấy dán tường trong phòng. Cảm giác lạnh lẽo là từ chiếc điều hòa đang xả luồng gió xuống phía dưới. Cái chăn màu xanh không biết trong quá trình ngủ đã bị đạp rơi xuống sàn từ lúc nào.

-Dinh! Dinh! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm…

Không đợi tiếng chuông tiếp tục kêu lên đinh tai nhức óc. Steven vươn tay ra bắt lấy. Ngón tay cái gạt sang một bên nghe cuộc gọi. Màn hình trên điện thoại hiện ra thông báo tên người liên lạc đến là Paul.

Trong trí nhớ của Steven thoáng hiện lên hình ảnh một anh chàng cao gầy với mái tóc màu nâu xoăn tít thò lò. Mặt của Paul đầy tàn nhang nên bị bạn bè trong lớp đặt biệt danh là “mặt rỗ.”

-A lô! Chờ tôi một lát. Xuống ngay!

Tắt máy. Steven vất điện thoại ra giường rồi vội vàng bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mặc quần áo xong. Hắn vừa khoác lên balo bước xuống cầu thang thì bắt gặp mẹ mình đang mặc tạp dề tất bật chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Mẹ của Steven làm hiệu trưởng của một trường tiểu học ngay trong thị trấn. Nên bà không cần phải dậy sớm đi làm như bố của cậu.

Steven biết bố của mình đã đi từ sáng sớm rồi. Công việc của ông là làm theo ca ở ga tàu điện ngầm. Đều đặn sáng nào bố của cậu cũng rời nhà lúc 4h sáng. Việc làm của ông chủ yếu là theo dõi sắp xếp lịch trình giờ chạy của tàu điện.

Steven bước ra khỏi cổng và với tay vẫy chào mẹ của mình. Bà ta vội vàng chạy ra cửa. Vừa đưa cho cậu một chiếc bánh mì kẹp trứng kèm thịt xông khói vừa nói:

-Cầm lấy, vừa đi vừa ăn. Nếu con chịu khó đặt chuông báo thức sớm như Paul thì đã không phải chịu khổ dạ dày như vậy. Chào Paul! Giá mà thằng con của cô nó chăm chỉ bằng một nửa của cháu thì tốt quá!

-Cháu cũng như Steven thôi cô à. Tại sáng nào đứa em của cháu nó cũng lôi cháu dậy từ 5h sáng để đánh cầu lông với nó nên thành ra dậy sớm. Paul vừa cười vừa đưa tay gãi đầu bẽn lẽn đáp.

Sau khi chào tạm biệt bà mẹ của mình. Steven khoác vai Paul bước đi sóng bước trên đường đến trường cấp ba Riverside. Cả hai học chung lớp 11 với nhau nên ngày nào Paul cũng sáng sớm đến rủ Steven đi học cùng.

Vừa đi vừa ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì của mẹ làm cho. Cộng thêm việc phải trả lời một số câu hỏi trời hơi đất hỡi của anh chàng tóc nâu mặt đầy tàn nhang làm cho Steven suýt nữa mắc nghẹn.

Cuối cùng, cả hai cũng bước đến cổng chào của trường cấp ba Riverside. Đây là một ngôi trường xây dựng khá lâu rồi. Hình như là sắp tới đây, nhà trường chuẩn bị tổ chức lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập. Steven đã nghe thông báo từ các thầy cô và qua các tấm băng rôn treo bên trong sân trường.

Hôm nay hắn có một cảm giác rất kì lạ. Trực giác của Steven như muốn nói cho hắn biết là mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm. Cảm giác này cực kì khó chịu. Nó tương tự như một con chuột đang bị một con rắn độc đang rình trong bụi cỏ thè ra thụt vào chiếc lưỡi chăm chú theo dõi vậy.

Steven nhìn xung quanh khắp mọi nơi. Hắn chỉ toàn thấy một loạt học sinh bước vội trên sân trường. Quả thật, với hoàn cảnh hiện tại thì không có gì nguy hiểm xảy đến với cậu được. Thấy vẻ mặt của Steven khác lạ. Paul vỗ vỗ vai của cậu hỏi nhỏ:

-Làm sao vậy? Đừng nói với tôi là đã để ý đến em nào xinh đẹp để mời dự dạ hội lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường sắp tới đó nhé.

-Chưa để ý đến ai cả. Tớ có cảm giác như bị một cái gì đó luôn bám theo sau lưng từ lúc đi ngoài đường đến trường. Kiểu như bị theo dõi ấy. Steven trả lời.

Paul nhìn Steven một lúc rồi cười phá lên:

-Cái gì? Trời đất ơi! Tôi có nghe nhầm không? Cậu lại tự sướng mình quá rồi chăng? Cậu nghĩ mình là ai? Một minh tinh điện ảnh hoặc ca sĩ thần tượng nổi tiếng hay sao mà có người phải bệnh hoạn theo dõi cậu?

Steven đang định đáp lời ý cậu không phải như vậy nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên cắt đứt lời nói của hắn. Cả hai vội vàng đi vào hành lang bước vào trong phòng học của mình. Tiếng chuông cũng làm cho cảm giác bị nhìn chằm chằm sau lưng của Steven biến mất một cách đột ngột cũng như nó bất ngờ xuất hiện trên người cậu vậy.

Trong lớp học, bàn của Steven xếp cuối cùng bên phải ngay sát cửa sổ. Không hiểu sao, do cái cảm giác quái lạ lúc sáng cho nên hiện tại bản thân Steven nhận thấy hết sức mệt mỏi. Cậu nằm gục lên mặt bàn. Đôi mắt nhắm nghiền. Phút chốc một loạt tiếng ngáy đều đều vang lên.

Đang say giấc nồng thì một tiếng nói êm ái bất ngờ bên tai của Steven làm hắn choàng tỉnh cơn mê:

-Thầy giáo bước vào rồi mau dậy đi!

Ngước mắt lên, đập vào mặt Steven là một khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn màu xanh dương. Đó chính là Luna. Cô bạn ngồi trên cậu cách một bàn. Luna sở hữu mái tóc vàng óng ả như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Cũng vì vậy biệt danh cả lớp gọi cô là “công chúa” theo suốt ba năm học giống như “mặt rỗ” của Paul vậy.

Tuy nhiên, Paul ghét cay ghét đắng cái biệt danh đó. Hắn cũng từng thử qua biết bao kem trị tàn nhang nhưng đều không có hiệu quả. Luna lúc này mặt gần như dí sát vào mắt của Steven. Cậu ước chừng khoảng cách chỉ vài cm mà thôi. Cô nàng đưa đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt cậu đầy ẩn ý:

-Làm sao mà sáng ra đã ngủ gục rồi? Chắc tối qua thức quá khuya làm trò quay tay phải không?

Steven bất ngờ với lời trêu đùa của cô nàng. Hai má của cậu đỏ chín lên như quả cà chua. Steven ngượng ngùng chối đây đẩy:

-Làm gì có chuyện vớ vẩn đó. Tại tớ cảm thấy trong người hơi mệt mà thôi!

-Thật không? Luna đáp lời khi đã quay lưng lên về phía bục giảng.

Hiển nhiên, cô nàng cũng không để ý đến câu thanh minh của Steven. Trong óc đám con gái thì 90% bọn nam đều là như vậy. Steven hơi bực bội vì mình bị Luna hiểu lầm. Nó cố gắng muốn chứng tỏ cho cô nàng biết là bản thân không phải hạng người như vậy.

Thầy giáo dạy hóa học rút ra một tệp bài kiểm tra phát cho cả lớp và cất giọng ồm ồm:

-Hôm nay, thầy sẽ trả bài của các em lần trước. Một số có kết quả hơi kém. Nếu không cố gắng hơn nữa thì sang năm thầy nghĩ các bạn sẽ trượt tốt nghiệp đó.

Nhận bài thi trong tay. Steven cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hắn bị điểm B to đùng. Luna quay lại vẫy vẫy bài thi điểm A của cô ta về phía cậu mỉm cười. Hẳn nhiên, cô nàng rất thích thú khi Steven bị điểm kém hơn mình. Hắn quay sang phía Paul. Cậu ta đang cầm bài thi với điểm C trên tay. Vẻ mặt của Paul lúc này cau có đầy khó chịu.

Thở nhẹ một hơi. Steven cảm thấy an ủi phần nào khi chí ít cũng có người xếp phía sau mình. Lúc này, di động của Steven bất ngờ kêu ong ong, rung lắc dữ dội. Hắn bèn tò mò mở ra thì thấy có một ứng dụng hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ chói choán hết màn hình. Bên cạnh đó là dãy số đang bị đếm ngược từ 100 về đến 99; 98; 97…

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.