Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 6654 chữ

_ Trần Hoàng Anh bị hất tung xuống suối. Dòng nước chảy siết cuốn trôi hắn đi. Bị thương nặng, sức khỏe yếu ớt, Trần Hoàng Anh không thể địch được với dòng nước đang chảy siết. Hắn đành phó mặc tính mạng của mình cho số phận.

Ba tên côn đồ đứng trên mép suối. Căng mắt nhìn vào màn đêm đen tối. Chúng đang cố tìm bóng dáng của Trần Hoàng Anh trong dòng nước chảy siết.

_Mày nghĩ thằng oắt con đó có sống sót được không ?

_Bị chúng ta chém mất nhát vào người. Nặng nhất là hai nhát vào bụng. Bị côn đập mạnh vào vai và vào đầu. Mày lại dùng chân đạp, hất văng nó xuống suối. Mày nói thử xem, nó còn sống được không ? – Tên đồng bọn đắc ý hỏi vặn lại tên kia.

_Mày nói cũng đúng. Nhưng mày cũng biết dòng suối này không sâu lắm. Tuy nó có thác nước, nhưng không đủ để giết chết thằng oắt con đó.

_Mày ngu vừa thôi. Lúc mày đá văng nó xuống suối. Nó đang bị thương nặng. Do đó, nó lấy sức lực đâu để bơi, để bám víu vào thứ gì đó. Tao đoán thằng đó không bị chết vì vết thương chằng chịt trên thân thể, cũng chết vì ngạt nước.

Ba tên côn đồ lại đưa mắt nhìn vào màn đêm đen thăm thẳm. Hình bóng Trần Hoàng Anh đã hoàn toàn biến mất vào trong bóng tối. Con suối vẫn kêu gào mãi không ngừng. Thác nước đổ ầm ầm. Tiếng nước chảy róc rách qua ghềnh đá.

Trần Hoàng Anh bị rơi xuống suối. Giống như ba tên côn đồ đã nói. Hắn không bị chết ngạt vì sặc nước, bị chết vì bị trọng thương nặng, cũng bị va đập vào đá mà chết.

Hoàng Tuấn Kiệt chờ ba tên côn đồ đuổi theo mình đi xa dần. Xác định không còn nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng nữa. Hắn rời khỏi chỗ nấp. Đứng yên một chỗ. Tai chăm chú lắng nghe tiếng động tĩnh chung quanh. Mắt nhìn xuyên qua bóng tối. Hắn đang cố xác định phương hướng. Nhớ lại những gì mà người đàn ông lạ mặt nói trong điện thoại. Hắn khẳng định ông ta không lừa hắn hoàn toàn. Một phần những gì mà ông ta nói là sự thật.

Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt lại. Tập trung vào thính giác của mình. Hắn muốn phân biệt tiếng nước chảy róc rách của một con suối trong số hàng nghìn âm thanh mà hắn nghe được trong rừng.

Đứng yên lặng như thế trong vòng gần một phút. Hoàng Tuấn Kiệt đã mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy cách hắn một quãng đường rừng khá xa.

Khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên. Hắn chưa bao giờ thấy vui mừng như thế. Chuyến đi lần này coi như không uổng công. Dù nguy hiểm vẫn còn rình rập xung quanh đây. Nhưng chỉ cần còn thể tiến đến gần nơi con gái bị bắt nhốt. Hắn sẽ bất chấp tất cả. Hắn phải đưa được Hoài Thương bình an trở về nhà.

Trong quá trình vừa đi vừa cẩn thận lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, và đề cao cảnh giác, sợ bị lộ giấu vết, sẽ bị ba tên côn đồ tiếp tục đuổi giết. Thỉnh thoảng, Hoàng Tuấn Kiệt nghe thấy được tiếng đuổi nhau chạy rình rịch, tiếng đánh chửu nhau, tiếng vũ khí va chạm vào nhau và tiếng kêu đau đớn của một chàng trai trẻ. Thanh âm của chàng trai trẻ đó không hề xa lạ đối với hắn. Là Trần Hoàng Anh, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình nghĩ.

Hắn vội vã chạy theo tiếng động văng vẳng bên tai. Trong bóng tối, âm thanh ấy nổi bật hẳn lên. Lúc Hoàng Tuấn Kiệt chạy kịp đến nơi, cũng là lúc hắn nhìn thấy thân hình của Trần Hoàng Anh bị hất văng xuống suối.

Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt nắm tay. Cắn chặt môi. Cố ngăn tiếng hét phẫn nộ và đau đớn trong cổ họng. Dù chỉ vừa mới quen biết với Trần Hoàng Anh. Nhưng Hoàng Tuấn Kiệt đã rất có hào cảm với Trần Hoàng Anh, như kiểu hai người bạn tâm giao, vừa gặp đã thân nhau, tính cách của cả hai lại có nhiều điểm tương đồng. Tuy cách xa về tuổi tác, nhưng phối hợp rất ăn ý, như thể đã làm bạn và quen biết nhau từ lâu.

Hoàng Tuấn Kiệt đã coi Trần Hoàng Anh như con cháu trong nhà. Thấy Trần Hoàng Anh gặp nạn, hắn không thể ngăn được sự thương đau đang mãnh liệt trào dâng lên trong lòng. Hắn rất yêu thương hai đứa con gái. Không muốn chúng phải chịu bất cứ đau đớn và tổn thương nào. Trần Hoàng Anh là người yêu của Hoài Thương. Nay, hắn gặp nạn vì Hoài Thương. Hoàng Tuấn Kiệt không biết phải làm gì để sữa chữa sai lầm này. Hắn hối hận rất nhiều. Lẽ ra hắn nên cương quyết bắt Trần Hoàng Anh quay về mới phải.

“Nếu thằng bé quay về nhà thì tốt rồi. Nếu nó quay về, nó đã không gặp nạn.” Hoàng Tuấn Kiệt nắm tay thật chặt. Gân xanh nổi lên. Đôi mắt đục ngầu. Hận thù và căm phẫn trong đáy mắt hắn bốc cao lên ngùn ngụt. Hắn muốn giết hết tất cả bọn chúng. Tại sao chúng có thể độc ác và tàn độc đến nỗi bắt hắn phải chứng kiến lần lượt từng người thân trong nhà gặp nạn trước mặt ? Chúng cố ý làm thế phải chăng muốn hắn phải sống trong đau khổ và dằn vặt, muốn hắn phải chịu cảnh chết dần chết mòn vì tuyệt vọng không thể cứu được ai ?

Hoàng Tuấn Kiệt đau đớn nhìn dòng suối đen ngòm trước mặt. Tiếng thác nước đổ ầm ầm xoáy sâu vào nỗi đau trong lòng hắn, khiến hắn không thể thở được.

Ba tên côn đồ đứng một lúc lâu trên mép suối. Không nghe thấy bất cứ âm thanh khả nghi nào, báo hiệu cho bọn chúng biết Trần Hoàng Anh vẫn còn sống. Chúng quay lưng bỏ đi.

Hoàng Tuấn Kiệt ra sức nắm chặt tay, cắn chặt môi đến bật máu tươi, mới không lỗ mãng xông lên quyết một trận sống mái với bọn chúng. Bây giờ vẫn còn quá sớm cho hắn hành động một cách ngu ngốc như thế. Hắn phải tiếp tục duy trì mạng sống của mình. Hắn sống không phải chỉ để cho một mình hắn, mà người thân trong nhà đang chờ đợi hắn bình an trở về, Hoài Thương đang chờ hắn cứu. Còn cả Trần Hoàng Anh nữa. Hoàng Tuấn Kiệt tin Trần Hoàng Anh sẽ vượt qua được nguy hiểm.

Không để mất thêm thời gian nữa. Hoàng Tuấn Kiệt đi dọc theo mép suối. Vừa đi vừa tập trung hết sức lực quan sát hai bên mép suối và giữa dòng thác đang chảy siết. Nếu Trần Hoàng Anh đã chết, hắn phải tìm được xác. Nếu Trần Hoàng Anh vẫn còn sống, hắn phải cứu kịp thời, không để cho điều đáng tiếc đấy xẩy ra.

Trời quá tối, Hoàng Tuấn Kiệt hầu như không nhìn thấy gì. Hắn phải dựa tất cả vào giác quan và kinh nghiệm của mình. Hắn là một kẻ từng vào sinh ra tử. Hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm. Có thể nhìn thấy được những thứ người bình thường không nhìn thấy được.

Hoàng Tuấn Kiệt đi dần xuôi xuống hạ nguồn của con suối. Thật ra, con suối này cũng không lớn lắm. Nó là một con suối nông trên thượng nguồn, trung nguồn có một dòng thác chảy mạnh, hạ nguồn là một hồ nước khá sâu. Điều đáng ngại của con suối không phải là thác nước chảy siết mà là đá ngầm. Nếu rơi trúng vào đá ngầm, tính mạng sẽ rất khó bảo toàn.

Gần năm giờ sáng. Mặt trời lấp ló sau đám mây đen kịt. Khu rừng âm u, rậm rạp. Hơi lạnh ngấm sâu vào da thịt. Hoàng Tuấn Kiệt vẫn kiên trì tìm tung tích của Trần Hoàng Anh hai bên mép suối. Hắn đoán sáu tên côn đồ không vội đi tìm Trần Hoàng Anh vì chúng tin Trần Hoàng Anh không thể thoát được. Sáng sớm chúng chỉ cần đi xuống hạ nguồn và vớt xác Trần Hoàng Anh.

Vì không để cho chúng có cơ hội làm như thế, Hoàng Tuấn Kiệt quyết tâm phải tìm bằng được tung tích của Trần Hoàng Anh càng lúc càng cao. Hắn vừa tìm vừa nôn nóng đến phát điên. Ngàn vạn lần, hắn cũng không muốn Trần Hoàng Anh chết ở đây. Trần Hoàng Anh cần phải tiếp tục sống, chỉ có sống, Hoài Thương mới có niềm vui, mà hắn mới không sống trong dằn vặt và tự trách trong nửa phần đời còn lại.

Bỗng…. Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy một thứ gì đó.

Một chiếc áo khoác màu trắng !

Kia…. Kia chẳng phải là chiếc áo khoác mà tối hôm qua Trần Hoàng Anh mặc trên người sao ?

Hoàng Tuấn Kiệt vội phi thân nhảy xuống nước. Sải tay bơi ra giữa dòng nước.

“Nếu chiếc áo khoác của Trần Hoàng Anh trôi ra đến tận đây, chứng tỏ Trần Hoàng Anh cách nơi đây cũng không xa lắm. Có thể thằng bé đã bị mắc kẹt vào một mỏm đá nào đó rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt suy đoán. Bơi càng lúc càng nhanh hơn. Dường như sức lực của hắn đều dồn hết cả vào giây phút này. Tìm được một chút manh mối sống còn của Trần Hoàng Anh, khiến hắn quên hết mệt mỏi. Nỗi đau và mất mát tạm thời bị đẩy lùi.

Dòng nước chảy mạnh. Sáng sớm, nước lạnh buốt như kim châm, đâm vào da thịt. Môi tím tái. Sắc mặt nhợt nhạt. Da dẻ nhăn nheo. Quần áo và đầu tóc ướt nhẹp. Hoàng Tuấn Kiệt lặn hụp lên xuống. Tay sải bơi như một con cá.

Nước từ trên mỏm đá đổ ầm ầm xuống khu vực hạ lưu phía dưới. Hoàng Tuấn Kiệt chơi vơi đứng dưới dòng thác. Chớp mắt nhìn lên trên.

Trong một thoáng chốc. Mắt hắn mở to. Sững sờ không dám tin vào mắt nhìn. Trần Hoàng Anh vẫn còn sống. Tay bám chặt vào một khúc gỗ to. Cả người run lên cầm cập vì lạnh. Nước lạnh đã làm co lại các mạch máu trong vết thương, vì thế máu chảy ra ít hơn.

_Buông tay đi ! Chú sẽ đón cháu ! – Tiếng nói của Hoàng Tuấn Kiệt ban đầu thì thào như một lời thì thầm vọng lên từ trong lòng đất mẹ. Sau đó to dần như tiếng sấm nổ vang trên trời.

Trần Hoàng Anh thần trí mờ mịt. Nghe thấy tiếng hét vọng lên từ bên dưới thác nước của Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn nghiêng đầu, mông lung nhìn xuống phía dưới.

_Buông tay đi ! – Hoàng Tuấn Kiệt vừa nói vừa cười. Hai tay dơ lên cao.

Đã nhìn rõ được khuôn mặt của Hoàng Tuấn Kiệt bên dưới thác nước. Khóe môi Trần Hoàng Anh se sẽ nhếch lên. Nhắm chặt mắt lại. Hai tay buông thõng. Cả thân hình hắn rơi xuống theo dòng nước chảy siết.

Trần Hoàng Anh cũng không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra mà lắm thế. Khi bị bọn côn đồ đánh bị trọng thương, bị chúng đã hất văng xuống suối. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là, mình chắc chắn chết rồi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại không cho phép mình được buông xuôi. Do vậy, trong quá trình bị trôi theo dòng nước chảy siết, hắn cố bám víu vào bất cứ chướng ngại vật gì gặp phải. May mắn là khi trôi đến gần cuối của thác nước có một khúc cây to bị mắc kẹt giữa hai mỏm đá, nhờ thế hắn chống đỡ được cho đến tận bây giờ.

Hoàng Tuấn Kiệt vươn tay đón lấy thân hình mảnh khảnh, yếu ớt và xanh xao của Trần Hoàng Anh. Cả hai bị chìm ngỉm xuống dưới nước. Hoàng Tuấn Kiệt mạnh khỏe hơn Trần Hoàng Anh, lại không bị thương. Hắn nhanh chóng trồi lên mặt nước, kéo Trần Hoàng Anh lên theo.

Không thể để Trần Hoàng Anh ngâm nước lâu thêm được nữa. Hắn đưa Trần Hoàng Anh lên bờ. Cả hai ướt sũng nước. Hoàng Tuấn Kiệt dìu Trần Hoàng Anh đi. Trần Hoàng Anh loạng choạng, run rẩy bước đi theo Hoàng Tuấn Kiệt. Vừa đi vừa ôm vết thương trên bụng.

Hoàng Tuấn Kiệt chú ý đến hai vết chém ngang bụng của Trần Hoàng Anh. Hắn đau xót hỏi:

_Cháu không sao chứ ? Có cần chú cõng cháu không ?

Trần Hoàng Anh nở một nụ cười mệt mỏi:

_ Không cần. Cháu tự đi được.

Trần Hoàng Anh mặc dù mệt muốn chết. Hai chân dính líu vào nhau. Đầu gối run run. Nhưng tự tôn đàn ông không cho phép hắn ngã quỵ và phải nhờ người khác cõng mình đi.

Hoàng Tuấn Kiệt sảng khoái nở một nụ cười. Hào cảm mà hắn dành cho Trần Hoàng Anh càng lúc càng sâu. Hắn thích tính cách kiên cường của Trần Hoàng Anh.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh đi xuyên qua rừng cây. Tìm một chỗ cao ráo, sạch sẽ và kín đáo. Hoàng Tuấn Kiệt dìu Trần Hoàng Anh đi vào trong. Nơi mà hai người dừng chân là một hang đá nông, nằm khuất sau một lùm cây rậm rạp.

Trần Hoàng Anh rét run. Hoàng Tuấn Kiệt nhìn mà thương. Hắn vội đi kiếm củi, dùng đá mài lửa, đốt một đống củi to để cho Trần Hoàng Anh sửa ấm. Vết thương trên bụng Trần Hoàng Anh khá sâu, đang rỉ máu. Vì không có dụng cụ y tế, cũng không có bông băng. Hoàng Tuấn Kiệt đành xé tạm chiếc áo thun mặc bên trong. Hắn quấn tạm mấy vòng quay bụng Trần Hoàng Anh để cầm máu. Lúc đi kiếm củi hắn cũng hái được một số lá cây có tác dụng cầm máu và tiêu độc. Những bài thuốc này là do hắn học được từ Thư Phàm. Lấy và sống với nhau hơn 18 năm, Hoàng Tuấn Kiệt cũng học hỏi được nhiều thứ.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh vốn là hai người xa lạ, thuộc hai thế hệ cách biệt nhau. Nhưng qua chuyện xảy ra tối hôm qua và sáng nay. Cả hai cùng chung hoạn nạn đã khiến họ xích lại gần nhau. Đồng thời tình cảm cũng trở nên tốt đẹp hơn trước. Trần Hoàng Anh đã vô tình, thành công lấy được lòng của Hoàng Tuấn Kiệt. Việc hắn yêu Hoài Thương, sẽ được Hoàng Tuấn Kiệt nhiệt tình ủng hộ.

o-0-o

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh vừa đi khuất. Sáu tên côn đồ tiền hành sục sạo tìm kiếm tung tích của Trần Hoàng Anh hai bên bờ mép suối. Chúng chia nhau đi lùng xục từ thượng nguồn, đến trung nguồn,cuối cùng kéo nhau tìm đến hạ nguồn. Chúng tìm đi tìm lại đến hơn năm lần cũng không thấy bóng dáng của Trần Hoàng Anh đâu.

Một tên nóng tính, tức mình chửu tục tĩu:

_Mẹ kiếp ! Chúng mày bảo thằng oắt con đó nhất định sẽ chết già nửa cái mạng. Mà hiện giờ nó đâu ? Tại sao tao đi mỏi cả cẳng, nhìn đau cả mắt cũng không tìm thấy nó ?

_Mày đừng lắm mồm ! – Tên thủ lĩnh giận dữ quát lại – Mày không lo làm tìm nó đi. Đừng chỉ biết đứng ở đấy mà quát tháo. Một trong số chúng mày nhảy xuống nước tìm nó cho tao. Tao tin là xác của nó đã chìm ngỉm xuống nước từ lâu rồi. Chúng mày không nhớ là xác chết phải ba ngày sau mới nổi lên hả ?

_Mày đang nói vớ vẩn gì thế ? – Tên kia đốp chát lại – Nếu mày tin là thằng oắt con đó chết rồi. Sao mày không đích thân nhảy xuống dưới nước mà vớt xác nó. Tại sao mày bắt bọn tao phải chịu khổ thay mày ?

_Mày có nhảy xuống không ? – Tên thủ lĩnh dữ tợm, hăm dọa dí ngay lưỡi dao sắc bén vào cổ tên kia.

Tên đồng bọn nuốt nước bọn. Mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa. Lưỡi dao sắc bén như có linh tính, đang dí mạnh vào mạch cổ của hắn. Chỉ cần tên thủ lĩnh lia một nhát, cuống họng của hắn sẽ bị cắt ra làm đôi, như cổ của con gà. Và lúc đó, tính mạng của hắn sẽ đi đời nhà ma.

Không con lựa chọn nào khác. Hắn đành phải nhảy xuống nước, lặn hụp tìm xác của Trần Hoàng Anh.

Tên thứ nhất vừa nhảy xuống. Tên thủ lĩnh liền bắt mất tên còn lại cũng phải nhảy xuống theo. Còn riêng một mình hắn đứng trên bờ chỉ huy và quát tháo.

Bọn đàn em tuy không phục. Nhưng cũng không dám ho he nói gì. Tính mạng dù sao cũng quan trọng hơn.

o-0-o

Cả đêm hôm qua hầu như người thân trong nhà họ Hoàng không hề ngủ. Gần hai giờ sáng, Thư Phàm gõ cửa phòng riêng của vợ chồng Vũ Gia Minh, dựng cả hai dậy từ trong chăn. Tiếp theo sau đó, Vũ Gia Minh, Tú Linh và Thư Phàm kéo nhau xuống phòng khách. Thư Phàm cho Vũ Gia Minh xem hơn 10 bức ảnh mà Thy Dung đã cất công chỉnh sửa và xấp tài liệu mà Thy Dung đã khó nhọc thu thập được trong gần cả ngày hôm qua.

Xem xong, Vũ Gia Minh kích động và phấn khích không kém gì Thư Phàm. Đây là những phát hiện quan trọng. Quan trọng đến nỗi chính đầu mối này sẽ dẫn thẳng đến danh tính của tên bí ẩn đã bắt cóc Hoài Thương và tống tiền gia đình nhà họ Hoàng.

_Làm sao con bé Thy Dung tìm ra được những thông tin hết sức có giá trị này ?

Vũ Gia Minh siết chặt xấp tài liệu trên tay. Nén kích động hỏi Thư Phàm.

_Tôi không biết. Lúc đó con bé Thy Dung đã ngủ say. Thấy tập tài liệu đặt bên cạnh máy vi tính và hơn mười bức ảnh nằm bừa bãi trên đất. Tôi đã vội vàng mang cho chú xem.

Vũ Gia Minh gật đầu, coi như đã hiểu:

_Ra là thế. Tôi đoán nhất định con bé Thy Dung đã dùng khả năng hacker của mình để tìm ra những thông tin có giá trị này.

Thư Phàm trầm ngâm. Dáng vẻ không vui.

_Tôi rất lo sợ. Nếu con bé Thy Dung mà bị bắt, tôi biết ăn nói với nhà họ Hoàng thế nào đây.

_Cô đừng lo lắng – Vũ Gia Minh trấn an Thư Phàm – Thy Dung biết nó đang làm gì. Tôi tin tưởng vào tài năng của con bé. Không phải đơn giản mà lần ra được những thông tin này. Nếu không có tài năng thực sự. Cô nói thử xem, liệu nó có lần ra được thông tin đầy đủ của tên giả danh trùng tên với Trác Phi Dương không ?

Thư Phàm cười buồn. Mệt mỏi dựa người ra sau ghế:

_Ban đầu khi đọc đến tên của Trác Phi Dương. Tôi đã bị sốc, bị khủng khoảng tinh thần khi tưởng người gây ra mọi biến cố cho gia đình trong thời gian gần đây là Trác Phi Dương. Nhưng sau khi đọc kĩ, tôi mới biết là không phải.

Vũ Gia Minh nhìn vào mắt Thư Phàm. Dò hỏi:

_Nếu thật sự người đó là Trác Phi Dương. Cô sẽ làm như thế nào ? Cô có hận và căm ghét hắn không ?

Thư Phàm rơi vào im lặng. Nhất thời, Thư Phàm không biết phải trả lời Vũ Gia Minh thế nào ?

Hận ư ?

Thư Phàm lắc đầu. Thư Phàm thấy mình không có quyền hận hắn, hay căm ghét hắn. “Mình đã nợ hắn quá nhiều. Nếu có thể trả được một phần những gì mà mình nợ hắn, mình cũng sẵn sàng trả.”

Vũ Gia Minh hiểu Thư Phàm đang nghĩ gì, cũng hiểu được mối quan hệ phức tạp và rắc rối giữa hai người. Khi đã yêu, ai cũng có những toan tính và ích kỉ của riêng mình. Không có mấy ai sống cao thượng, biết hy sinh cho hạnh phúc của người mình yêu được như Trác Phi Dương.

Không muốn tiếp tục chủ đề khiến cho cả hai không có gì để nói với nhau. Vũ Gia Minh quay về chủ đề mà cả hai đang quan tâm.

_Cô yên tâm. Ngay sáng ngày mai tôi sẽ gọi điện cho nhân viên dưới quyền đi xác minh lại thông tin mà Thy Dung đã thu thập được. Đồng thời tiến hành khởi tố tên Trác Phi Dương giả danh này, bắt hắn phải khai ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau.

Thư Phàm thấy nhẹ nhõm cả người khi Vũ Gia Minh không hỏi mình thêm về Trác Phi Dương nữa.

_Chú cho rằng kẻ đứng sau vụ này không phải là người đàn ông trong bức ảnh ?

Vũ Gia Minh nói quả quyết:

_ Không phải. Tôi tin vào phán đoán của mình. Tên Trác Phi Dương giả danh này chỉ là một vật thế thân, hòng đánh lừa và gây rối vụ điều tra mà thôi.

_Còn có kẻ khác nữa sao ? – Thư Phàm lẩm bẩm.

_Cô tin tôi đi. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra được sự thật thôi.

_Tôi tin vào khả năng của chú.

Về điểm này Thư Phàm không nghi ngờ một chút nào. Vũ Gia Minh là một con người biết dùng mưu kế và thủ đoạn. Trong cuộc sống và trong kinh doanh, hắn thành công hơn Hoàng Tuấn Kiệt. Con trai hắn – Khánh Sơn cũng đang nối tiếp con đường đi của bố. Tính cách của thằng bé cũng không khác gì Vũ Gia Minh. Khánh Sơn là bản sao của Vũ Gia Minh.

_ _ Thy Dung ngủ đến hơn bảy giờ sáng mới dậy. Cơ thể đau nhức. Đầu đau như búa bổ. Chân tay mỏi nhừ như vừa mới chạy việt dã về.

Thy Dung đưa tay bóp trán. Sờ vào chiếc khăn mặt vẫn còn ẩm nướt. Thy Dung khựng tay. Mông lung nghĩ ngợi.

Thy Dung nhớ tối hôm qua. Gần hai giờ sáng mới kết thúc công việc tìm thông tin. Rửa xong hơn 10 bức ảnh. Do quá mệt đã ngủ quên lúc nào không biết. Thy Dung nhớ rõ. Tối hôm qua trước khi đi ngủ không hề có chiếc khăn mặt này. Chẳng lẽ…..?

Thy Dung chống tay xuống nệm. Cố nâng thần hình mềm nhũn như cọng bún dậy. Thy Dung quá mệt mỏi. Tinh thần kiệt quệ. Chỉ muốn đi đến một nơi xa xôi nào đó, có phong cảnh thiên niên tươi đẹp để nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe và khôi phục lại trạng thái bấn loạn của mình.

Cánh cửa phòng bật mở. Thư Phàm rảo bước vào trong phòng.

Thấy Thy Dung đã tỉnh ngủ. Thư Phàm thương yêu hỏi:

_Con gái. Thấy trong người thế nào ? Đã hơn chút nào chưa ?

_Dạ. Con thấy khá hơn rồi. Cảm ơn mẹ.

Thy Dung đoán người chăm sóc mình suốt cả đêm hôm qua là mẹ. Thy Dung cảm kích nhìn mẹ bằng ánh mắt biết ơn.

Thư Phàm ngồi xuống mép giường. Dịu dàng áp tay vào trán con gái.

_Người con vẫn còn nóng lắm. Con cần nghỉ ngơi cho khỏe.

Thy Dung cúi đầu nhìn mấy bức hình dưới sàn nhà. Không thấy chúng đâu. Thy Dung giật mình hỏi dồn:

_Mẹ. Mẹ có thấy mấy bức hình của con đâu không ? Con nhớ rõ là tối hôm qua do con mệt mỏi quá đã hất tung tất cả chúng xuống đất.

Thư Phàm thu lại nụ cười. Nghiêm túc nhìn Thy Dung:

_ Thy Dung. Con nói thật cho mẹ biết đi. Do đâu mà con có được những bức hình kia. Con nữa mấy thông tin mà con thu thập được, con lấy từ nguồn nào ?

Thy Dung kinh ngạc. Mở to mắt nhìn mẹ. Mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa trong câu hỏi của mẹ mình là gì.

_Mẹ…mẹ đã xem hết tất cả rồi ?

Thư Phàm gật đầu đáp:

_Mẹ đã xem hết tất cả rồi. Mẹ cũng đã đưa cho chú Vũ Gia Minh xem. Mẹ và chú ấy đã bàn bạc với nhau gần như suốt cả đêm hôm qua.

Thy Dung ỉu xìu ngồi trên giường. Hờn dỗi trách:

_Tại sao mẹ và chú không chờ con ngồi xuống cùng bạn bạc ? Tại sao hai người tự quyết định hết tất cả mà không hỏi qua ý kiến của con ?

Thư Phàm xoa đầu Thy Dung. Cười nhẹ:

_Con đang trách mẹ đấy sao ? Mẹ biết không hỏi ý kiến của con trước mà lấy tài liệu và ảnh của con trước là mẹ sai. Nhưng lúc đó con ngủ say quá, hai nữa, con lại đang bị bệnh. Mẹ không nỡ đánh thức con dậy. Vả lại, sớm muộn gì con cũng công bố thông tin quan trọng này cho cả nhà biết. Mẹ cho là biết trước còn hơn biết sau. Con cũng muốn tình trạng căng thẳng và bức bối này sớm chấm đứt đúng không ?

Thy Dung mặc dù không hài lòng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo:

_Vâng. Con cũng có suy nghĩ giống như mẹ.

_Tốt rồi – Thư Phàm vui vẻ nở một nụ cười – Bây giờ con có thể nói rõ cho mẹ biết mọi chuyện được rồi chứ ?

Thy Dung chớp mắt. Cẩn thận hỏi lại:

_Mẹ muốn hỏi con chuyện gì ?

_Đầu tiên con nói cho mẹ biết chuyện con lấy thông tin và bức ảnh kia từ đâu. Sau đó con có thể kể cho mẹ nghe mối quan hệ giữa con và Trác Phi Dương được chứ ?

Thy Dung cụp mắt. Cố gắng che giấu đi nỗi đau và thống khổ trong lòng mình. Mỗi lần nhắc đến tên Trác Phi Dương lại đục khoét sâu thêm vào vết thương rỉ máu trong trái tim Thy Dung.

Thư Phàm ôm lấy Thy Dung vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng. Nói lời an ủi:

_Mẹ biết là con đang buồn khổ. Con không muốn chia tay với anh Phi Dương. Nhưng con hãy thử một lần nghĩ kĩ lại xem. Tương lai của con sẽ như thế nào nếu như con tiếp tục có quan hệ thâm mật vượt trên mức bình thường với anh ấy. Trác Phi Dương là một người từng trải, nhiều tuổi gần gấp ba con, có tính cách và đời sống khác hẳn con. Nói một cách khác anh ấy là một người trưởng thành, già dặn, là trưởng bối của con. Còn con. Con còn quá trẻ. Tính cách ưa bay nhảy, nghịch ngợm. Tuy con là một cô gái có trách nhiệm cao với người thân trong gia đình và với chính bản thân mình. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để đến được với nhau, con còn cần có những thứ hơn hẳn thế này. Nghe lời mẹ, con hãy cho bản thân con và Trác Phi Dương có thời gian tạm thời xa nhau. Bây giờ con hãy tập trung vào chuyện học hành. Một vài năm sau, nếu con vẫn còn yêu anh Phi Dương, vẫn không thể sống thiếu được anh ấy. Mẹ sẽ thuyết phục mọi người trong gia đình chấp nhận để cho con và anh ấy lấy nhau.

Thy Dung thẫn thờ. Nước mắt trên má lặng lẽ rơi. Thy Dung nhìn mẹ mình không chớp mắt. Trái tim Thy Dung như muốn tan ra. Thy Dung khóc vì hạnh phúc và vui sướng. Tình yêu là một thứ gì đó nắm bắt. Nhưng tình cảm gia đình lúc nào cũng đầy ắp trong tim Thy Dung.

Thy Dung vùi đầu vào ngực Thư Phàm. Vòng tay ôm thật chặt. Xúc động nói không nên lời.

Thư Phàm khóc theo Thy Dung. Thư Phàm là một cô gái sống phóng khoáng. Không quan tâm đến ánh mắt của người đời. Luôn muốn làm những gì mà mình thích. Vì thương con cái, Thư Phàm sẽ cố gắng hết sức để chúng được sống hạnh phúc và sung sướng. Thư Phàm không muốn chúng sống trong khổ đau. Không muốn đứa nào phải rơi lệ và sầu khổ vì tình yêu.

Khi đã khóc đủ, nước mắt ngừng rơi. Mọi vướng mắc không còn. Đã có được sự ủng hộ của cha mẹ. Thy Dung thấy mình mạnh mẽ hẳn lên. Dùng sức quẹt đi lệ trên khóe mắt. Thy Dung bắt đầu tỉ mỉ kể lại cho Thư Phàm nghe nguyên nhân vì sao mình tìm được thông tin của tên Trác Phi Dương giả danh kia.

Nghe con gái nói một hồi. Thư Phàm rơi vào suy tư. Một lúc sau, Thư Phàm xác nhận lại ý kiến của con gái:

_Con nói rằng khi bố con chuyển tiền vào tài khoản bên ngân hàng Thụy Sĩ cho kẻ bí ẩn kia, con đã kịp lần ra được manh mối ?

Thy Dung tự tin đáp:

_Vâng. Đúng thế. Ngay sau khi bố nhấn vào nút “Chuyền tiền” con đã xâm nhập được vào hệ thống máy tính của ngân hàng Thụy Sĩ.

Thư Phàm mở to mắt nhìn con gái. Mặc dù đã biết khả năng của con gái không tầm thường. Nhưng khi chính tai mình nghe được, Thư Phàm vẫn có cảm giác không dám tin.

Thư Phàm đành nén nhịn mong muốn được giáo huấn Thy Dung một trận. Bằng cách tự nhắc nhở bản thân rằng mình rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để làm điều đó.

_Chính vì thế, con mới phát hiện ra tên Trác Phi Dương giả danh kia ?

_Vâng. Ban đầu, con cho rằng đó chính là Bác Phi Dương – Thy Dung cúi thấp đầu, lí nhí nói tiếp – Con đã hiểu lầm bác ấy. Vừa tức giận vừa đau khổ vì bị phản bội, con đã tìm đến tận nhà bác ấy.

Thư Phàm lừ mắt. Cốc nhẹ vào đầu Thy Dung:

_Đấy ! Mẹ nói có sai đâu. Con vẫn còn trẻ con lắm. Khi làm bất cứ việc gì, con cũng phải suy xét cho kĩ chứ.

Thy Dung phụng phịu. Đưa tay gãi đầu.

Thư Phàm hỏi tiếp:

_Nếu con đã nghi ngờ là do Trác Phi Dương làm. Tại sao con không nói ngay cho bố mẹ biết. Con lại tự tiện đến tìm anh ấy làm gì ? Có phải, nếu con không lật lại hồ sơ của vụ án, con sẽ giấu bố mẹ đến cùng đúng không ?

Thư Phàm dơ cao ngón tay. Chuẩn bị cốc thêm vào đầu Thy Dung.

Thy Dung thở dài, buồn bã đáp:

_Con xin lỗi mẹ. Mong mẹ đừng trách con. Bác Phi Dương là mối tình đầu con, là mối tình khắc cốt ghi tâm. Con làm sao có thể tỏ ra vô tư như không có chuyện gì và nói ngay cho bố mẹ biết được. Cảm giác bị người mình tin tưởng và yêu thương phản bội đau đớn lắm. Con không muốn trải qua cảm giác đó lần thứ hai.

Thy Dung vừa nói vừa rơi nước mắt.

Thư Phàm thương xót. Dùng khăn tay lau nước mắt cho con gái.

_Thôi con đừng nói đến chuyện này nữa. Hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.

_Vâng.

Thy Dung liền bước xuống giường. Lấy một cuộn giấy nháp. Thy Dung phỏng theo sơ đồ của tối hôm qua, vẽ lại cho Thư Phàm xem.

Thư Phàm là một người thông minh. Chỉ nghe con gái giải thích sơ qua đã hiểu được con gái muốn nói gì.

Đang bàn bạc với nhau. Thy Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thư Phàm, tò mò hỏi:

_Mẹ. Bố đã đi đâu rồi ? Tại sao con không thấy bố đâu cả ?

Đau buồn và lo lắng hiện lên trong đáy mắt của Thư Phàm

_Bố con đi từ tối hôm qua đến sáng nay vẫn chưa thấy về nhà.

_Trước khi đi, bố có nói đi đâu không ? Chắc là bố đã gọi điện cho mẹ rồi đúng không ?

Thư Phàm càng nghe Thy Dung hỏi càng buồn bã và lo lắng thêm.

_Bố con không nói cho mẹ biết bố con đi đâu cả. Ngay cả một cú điện thoại gọi về nhà cũng không có.

Thy Dung chợt thấy lo sợ vu vơ. Giọng nói bắt đầu hơi run rẩy:

_Lạ nhỉ ? Bình thường bố con có bao giờ đi đâu mà không nói trước với mẹ một tiếng đâu ? – Thy Dung quay sang hối thúc Thư Phàm – Nếu bố không gọi điện cho mẹ. Tại sao mẹ không chủ động gọi điện cho bố. Mẹ hãy lấy điện thoại gọi bố con đi.

Thư Phàm nghẹn ngào gần như sắp khóc. Trả lời con gái:

_Mẹ đã gọi cho bố con hơn chục cuộc gọi. Nhưng không lần nào bố con bắt máy. Tổng đài luôn báo không thể liên lạc được vì máy tạm thời bị khóa.

_Để con gọi điện cho bố. Biết đâu con gọi lại được.

Thy Dung phi thân đến chiếc bàn gỗ đặt điện thoại di động của mình. Trưa hôm qua về đến nhà, do quá đau buồn, Thy Dung đã tắt nguồn điện thoại. Thành ra, tối hôm qua trước khi đi vào rừng, Hoàng Tuấn Kiệt gửi tin nhắn cho Thy Dung, Thy Dung không biết mà nhận. Do đó, hai bố con đã để lỡ mất nhiều thời gian quý báu.

Thy Dung run run mở nguồn điện thoại di động. Màn hình điện thoại nhấp nháy. Âm nhạc nổi lên. Trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ của Bách Khải Văn và một biểu tượng tin nhắn của bố Tuấn Kiệt.

Linh cảm cho chuyện chẳng lành. Thy Dung mở ngay tin nhắn của Hoàng Tuấn Kiệt ra để đọc.

Nhìn một loạt mật mã chỉ có hai bố con biết hiện lên cửa sổ tin nhắn. Thy Dung vừa hồi hộp vừa run sợ, chân chạy nhanh đến chiếc bàn kính, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại.

Thy Dung đánh một loạt các kí hiệu mà bố Tuấn Kiệt gửi cho mình. Dùng một phần mềm chuyên dụng mà mình viết riêng cho bản thân. Thy Dung chờ khoảng năm giây. Dòng tin nhắn đã được giải mã hóa.

“Thy Dung !

Khi con đọc được những dòng tin nhắn này cũng là lúc bố đi sâu vào trong rừng. Con ghi nhớ cho kĩ những điều bố sắp nói sau đây:

Tám giờ tối hôm qua có một người đàn ông lạ mặt gọi điện cho bố. Ông ta yêu cầu bố làm theo lời của ông ta. Nếu bố làm theo, bố sẽ được gặp em gái con. Vì không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Bố đã làm theo.

Ông ta yêu cầu bố lái xe về vùng ngoại ô. Đến cột mốc đề tên Long Châu thì rẽ phải, đi thêm 200, sẽ có chỉ dẫn tiếp theo.

Khi bố đến nơi. Ông ta lại tiếp tục yêu cầu bố bỏ xe ô tô ở lại, đi bộ thêm 10 mét, rẽ trái, đi sâu vào trong rừng thêm 200 mét, đến một dòng suối bắc ngang, nơi có một căn nhà tranh. Đó chính là nơi nhốt em gái con.

Vì sợ có gian trá, nên bố gửi tin nhắn này cho con. Nếu sáng hôm sau, cũng không thấy bố trở về. Con nhớ thông báo tin nhắn này cho cả nhà biết.

Bố tin tưởng là con dịch được những gì bố muốn nói.

Yêu con nhiều.

Hoàng Tuấn Kiệt.”

Thy Dung bàng hoàng cả người. Nước mắt tuôn như mưa. Bóp thật chặt con chuột trong tay. Cắn môi đến trắng bệch.

Thư Phàm phát hiện ra thái độ không được bình thường của Thy Dung. Vội chạy đến gần con gái, quan tâm hỏi:

_ Thy Dung. Con bị làm sao thế ? Có chuyện gì xảy ra đúng không con ?

_Mẹ - Thy Dung khóc nức nở - Bố con đã bị người ta hại rồi.

Thư Phàm run lẩy bẩy. Khiếp đảm, nói đứt quãng:

_Con…con nói gì ? Mẹ nghe không hiểu ? Bố con làm sao có thể bị người ta hại được ? Bố con chỉ đi có một đêm không về thôi mà ?

Nước mắt trên má Thư Phàm lã chã rơi.

Thy Dung chỉ cho Thư Phàm dòng chữ trên màn hình máy vi tính.

_Mẹ…mẹ đọc đi. Mẹ đọc đi rồi sẽ rõ.

Thư Phàm nhìn màn hình máy vi tính qua màn lệ. Lệ làm mờ cảnh vật, làm tan nát khung cảnh ước mơ tươi đẹp của một gia đình.

Thư Phàm bịt chặt miệng, nước mắt thấm ướt kẽ ngón tay.

_Mẹ..mẹ phải đi tìm bố con. Mẹ không tin là bố con đã xảy ra chuyện gì. Bố con không thể xảy ra chuyện gì được.

Thư Phàm gào lên. Xăm xăm đi ra cửa.

_Mẹ. Khoan đã ! – Thy Dung gọi với theo.

Đang đi, Thư Phàm đứng khựng lại. Quay đầu, dặn dò con gái:

_ Thy Dung. Con sức khỏe không được tốt. Con ở nhà đi. Mẹ nhất định sẽ tìm được bố con.

Thy Dung vừa cười vừa khóc. Dơ cao nắm đấm. Lòng tràn đầy quyết tâm.

_Mẹ. Mẹ khinh con gái mẹ quá. Con gọi mẹ lại, không phải con ngăn cản không cho phép mẹ đi tìm bố, mà là do con nghĩ ra được một cách rất hay.

Thư Phàm nhìn con gái. Chưa bao giờ thấy yêu gia đình mình đến thế. Tiền bạc và dan vọng đối với Thư Phàm không là gì cả, chỉ là phù du bọt biển. Có được cô con gái thông minh, hiểu chuyện và có hiếu thế này. Thư Phàm không còn mong mỏi gì hơn nữa.

Thư Phàm dang rộng tay ra.

Thy Dung lao vào vòng tay Thư Phàm. Kích động hô to:

_Mẹ. Mẹ yên tâm đi. Bằng mọi cách con sẽ tìm được bố con. Sẽ đưa được bố và em Hoài Thương bình an trở về nhà.

Thư Phàm ôm siết lấy Thy Dung vào lòng.

_Con gái. Cảm ơn con.

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau. Nhịp tim cùng đập. Ý nghĩ tương thông. Cả hai đều nghĩ về người thân của mình. Tâm trí và trái tim đều hướng về họ.

_

Bạn đang đọc Vòng Quay Của Số Phận của awindcannotfly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.