Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 6626 chữ

Ý thức của Thy Dung ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Có vô số ngọn sóng biển đang bao vây lấy Thy Dung , đánh vào người, cuốn trôi, dìm xuống lòng biển sâu không thấy đáy, làm ngạt thở... Thy Dung đang vùng vẫy, vùng vẫy trong lòng ngọn sóng biển trắng xóa vô tình.

Không !

Cả người Thy Dung giậy nảy lên, đầu hết lắc sang trái lại sang phải.

Đó không phải là sóng biển, sóng biển không thể nào nóng đến như vậy, nóng như những luồng dung nham phun ra từ miệng ngọn núi lửa, đúng vậy, đó là dung nham, dung nham phun ra từ ngọn núi lửa, từng dòng rồi từng dòng, từng luồng rồi từng luồng, như những luồng sóng nuốt chửng lấy Thy Dung.

Có vô số ngọn lửa màu đỏ rực, hiện lên ngay trước mắt, ngọn sóng nóng như lửa đốt đó, như thể một ngọn lửa hừng hực cháy, bao trùm và thiêu đốt lấy Thy Dung, Thy Dung không thể hô hấp, không thể cựa quậy, thế nhưng, Thy Dung vẫn cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên, dung nham chảy tuôn trào vào miệng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của Thy Dung.

Trong nỗi đau đớn nhói buốt đó, trong sự đảo lộn của các tế bào trong cơ thể đó, trong sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa hừng hực đó, ở nơi tận cùng của ý thức Thy Dung, vẫn còn một phần tư tưởng đang hoạt động, một phần tư tưởng mơ hồ mờ mịt, cùng nhào đến bên Thy Dung, đồng loạt với ngọn lửa nóng như thiêu đốt đó.

Trong ngọn lửa, có cha, có mẹ, có ông nội, có em gái, có Trần Tư Nam, có Trần Hoàng Anh, có chú Vũ Gia Minh, có Dì Tú Linh, có Khánh Sơn, có Tú Anh, có Bách Khải Văn và có cả Trác Phi Dương ! Từng khuôn mặt, từng khuôn mặt đó, trùng điệp, chồng chất lên nhau, nhào tới bên Thy Dung, trong ngọn lửa.

Thế là, kí ức từ nơi tăm tối trong trí nhớ bị ngọn lửa thổi bùng lên, nhắc nhở Thy Dung một số chuyện: gia đình xảy ra chuyện, Hoài Thương bị bắt cóc, bố mẹ nhận được thư tống tiền, ông nội bị ngất xỉu trong trường quay HBS, bố suýt bị giết chết trong rừng, Hoài Thương được cứu, mình bị chém trọng thương trên vai phải, Bách Khải Văn đã đưa cho mình một xấp tài liệu chứng minh Trác Phi Dương là người chủ mưu đứng sau tất cả. Trác Phi Dương là người chủ mưu ? Trác Phi Dương là người chủ mưu ? Trác Phi Dương là người chủ mưu ?

Chiếc đầu Thy Dung quay quắt, cố gắng muốn tập trung tư tưởng mình lại, cố gắng tập trung ý chí của mình. Sau đó, trong tất cả những tư tưởng dồn dập kéo đến từ bốn phương tám hướng đó, Thy Dung chụp lấy được một mục tiêu tối quan trọng. Không, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu! Không, Trác Phi Dương, anh hãy giải thích đi, anh không phải là kẻ chủ mưu đúng không ?

Thân hình Thy Dung rung lắc dữ dội, tay nắm chặt lấy ga rải giường.

Thy Dung vừa lắc đầu không ngừng, vừa gào thét thầm trong tuyệt vọng.

Không, không đúng, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu….anh ấy vẫn còn yêu mình…anh ấy không thể là kẻ dối trá và độc ác được…. Trác Phi Dương ! Anh hãy nói đi gì, hãy giải thích đi, hãy nói rằng anh không phải là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện…. Thy Dung vươn tay về trước, muốn nắm lấy tay Trác Phi Dương...... thế nhưng, gương mặt của Trác Phi Dương sao lại mơ hồ thế kia, xa cách thế kia, hắn đang thụt lùi về phía sau, đang rời bỏ Thy Dung, hắn đang rút lui, đang biến mất... Thy Dung hoảng hốt nhào về phía trước, phát ra một tiếng thét to kinh thiên động địa:

_Phi Dương !

Tiếng thét đó, hình như làm Thy Dung hơi tỉnh táo trở lại, cảm thấy rằng hình như mình đang nằm trên giường. Giường ? Sao lại nằm trên giường? Thy Dung không biết rõ, và cũng không muốn biết rõ. Có một bàn tay dịu dàng, mát mẽ chụp lấy bàn tay đang quờ quạng trong không khí của Thy Dung. Ðồng thời, có một túi nước đá mát lạnh đang được đặt lên trán, đem đến một thoáng sảng khoái. Thy Dung quay đầu sang, lẩm bẩm, thì thào trong giấc mơ:

_Phi Dương….anh là kẻ nói dối….Phi Dương…em..em không tin anh….Em không tin…không tin….

Thy Dung lại vùng vẫy, tất cả những ý thức, lại cuộn vào nhau như một đống chỉ rối bung lên, Thy Dung tìm không ra đầu mối. Và ngọn lửa hừng hực cháy lại bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt lấy Thy Dung, đốt đến từng sợi thần kinh của Thy Dung đều bắt đầu co rút lại, nóng bỏng lên.

Ðột nhiên đôi mắt Thy Dung mở bừng lên, ánh mắt mơ hồ:

_Mẹ ! Mẹ !

_ Thy Dung, mẹ đây !

Hình như Thy Dung nghe có một tiếng nói đang vang lên bên tai, tiếng nói rất quen thuộc, là tiếng nói của mẹ.

Sau đó, có một bàn tay đang vuốt ve Thy Dung, vuốt ve trán, vuốt ve đôi má, tại sao thanh âm của mẹ lại như thể nghẹn ngào, nức nở ?

_ Thy Dung, may quá, con đã tỉnh lại rồi !

Thy Dung vùng vẫy muốn trốn thoát ngọn lửa đang bao vây lấy mình, ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can.

_ Thy Dung, con thấy trong người thế nào ? Con có cần gì không ?

Tiếng nói của mẹ tiếp tục vang lên bên tai. Thy Dung mờ mịt nhìn, quan sát khuôn mặt của mẹ thật cẩn thận và tỉ mỉ.

Ồ ! Tại sao mẹ lại khóc, sắc mặt lại kém tươi thế kia ? Dường như mẹ đã già thêm rất nhiều ?

Thy Dung giật mình, ngơ ngác nhìn. Chẳng lẽ mình đã bị bệnh lâu lắm rồi ? Bị bệnh ! Đầu của Thy Dung đau quá ! Kí ức có một khoảng trắng thật rộng. Thy Dung ôm lấy đầu, lăn lóc thống khổ, miệng không ngừng rên rỉ.

Thư Phàm bật khóc, vội chích cho Thy Dung một liều thuốc vào cánh tay.

Sau khi được chích thuốc, Thy Dung nằm im trên giường, thần trí mê man, đôi mắt dần khép lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thy Dung lại mở mắt nhìn căn phòng. Căn phòng chìm trong màu trắng, trong mùi thuốc sát trùng, mùi cồn e te quen thuộc. Đây là bệnh viện sao ? Mình thật sự, thật sự bị bệnh ?

Thy Dung cố gắng mở to mắt nhìn khắp căn phòng một lượt. Đầu Thy Dung choáng váng vì đau, cả người xây xẩm, quay vù vù, các sợi thần kinh gần như sắp đứt ra thành những đoạn nhỏ.

_ Thy Dung, chào con !

Thy Dung nghiêng đầu, nhìn thật sâu, thật sâu vào trong đôi mắt hiền dịu của mẹ. Trong đáy mắt mẹ long lanh nước, hốc mắt đỏ hoe, tia nhìn chất chứa đầy thương xót và đau buồn. Thy Dung giật mình khi nhận ra điều bất thường trong ánh mắt nhìn của mẹ mình. Tại sao mẹ lại nhìn bằng con mắt kì lạ thế kia ? Mình đã bị bệnh lâu lắm rồi sao, mà mình bị bệnh gì ?

Thy Dung hoảng sợ, đưa tay sờ khắp thân thể. Thấy thân thể mình vẫn lành lặn, cơ thể chỉ có cảm giác đau nhức và hơi mệt mỏi thôi. Mình có bị làm sao đâu, tại sao mẹ lại khóc, lại buồn bã ?

_ Mẹ ! Con bị bệnh đúng không ? Con bị bệnh bao lâu rồi, có nặng lắm không ?– Thy Dung đưa mắt nhìn mẹ đầy dò hỏi

Thư Phàm thương xót nắm lấy bàn tay gầy yếu của Thy Dung. Thư Phàm nén lệ, dịu dàng đáp.

_Con không bị bệnh nặng. Cơ thể con bị suy nhược nên mới phải nhập viện.

Thy Dung thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở trên môi. Nghe mẹ nói như thế, Thy Dung rất yên tâm, thế nhưng, trong đầu Thy Dung có một khoảng trống, trái tim giống như bị người ta giày xéo, đau đớn quặn thắt. Nước mắt lăn dài trên má. Từng giọt tững giọt rơi lã chã, rơi thật nhiều. Thy Dung bàng hoàng, đưa ngón tay chặn dòng nước mắt trên má mình. Run run đưa ngón tay, được ánh sáng xuyên chiếu, giọt nước mắt trở nên trong suốt, lóng lánh, lung linh như tia nắng mai đang đùa trên cành lá biếc. Nụ cười trên môi Thy Dung đã tắt từ lâu, kí ức từ xa xăm mờ mịt được gọi trở về, những con sóng ngầm nhỏ li ti như những bọt sóng tụ tập về một chỗ, chúng đang đánh mạnh vào trong các tế bào trong Thy Dung, đánh mạnh vào trong vùng tối trong trí nhớ của Thy Dung, như thể một lữ khách đi lạc đã tìm được đường trở về nhà.

Thy Dung ôm chặt lấy đầu, kí ức ồ ạt kéo về, về như thác lũ, về dồn dập, chúng khiến Thy Dung bị nghẹt thở, sắc mặt xám xịt, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Thật lâu…thật lâu…tiếng nấc nghẹn biến thành những tiếng hét nghe tuyệt vọng và đau đớn.

_ Phi Dương…..Phi Dương….!

Thy Dung chống tay xuống nệm, thân hình run run theo từng chập.

Túm lấy cổ tay Thư Phàm. Thy Dung hỏi dồn.

_Mẹ ! Mẹ nói đi, Phi Dương đâu ? Anh ấy thế nào rồi ? Anh ấy có bị làm sao không ? Anh ấy sẽ không chết, đúng không mẹ ?

Thư Phàm ôm chầm lấy con gái vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt. Thư Phàm sụt sịt, giọng nói chứa đầy nước mắt.

_ Ðừng sợ! Ðừng sợ! Tất cả đều đã qua đi rồi. Thy Dung, hãy xem nó như là một cơn ác mộng, tất cả đều đã qua rồi! Ðã qua hết cả rồi ! Con hãy lo nghỉ ngơi và dưỡng bệnh cho tốt.

Thy Dung gào thét lên.

_ Không ! Không, con không muốn nghỉ ngơi. Con phải đi tìm anh Phi Dương, con muốn nhìn thấy anh ấy, con có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy.

Thy Dung đẩy Thư Phàm ra, nhảy bật xuống giường.

Thư Phàm kinh sợ, kêu lên một tiếng, vội ôm chặt lấy con gái.

_ Thy Dung ! Con đừng kích động ! Con cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Con không nên rời giường vào lúc này.

Thy Dung khóc ngất, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Thư Phàm.

_Mẹ, con không thể nằm đây được ! Anh Phi Dương sống chết thế nào vẫn còn chưa rõ – Thy Dung tuyệt vọng và đau khổ gào khóc – Mẹ ! Mẹ nói đi ! Con yêu anh ấy nhiều như thế, con làm sao có thể yên tâm nằm đây nghỉ ngơi và dưỡng bệnh trong khi….

Thy Dung ngừng khóc, ngừng kêu thét, khuôn mắt dại đi, ánh mắt chìm trong tuyệt cùng của đau khổ.

_Mẹ ! Có phải anh Phi Dương chết…chết rồi phải không ? – Thy Dung lắp ba lắp bắp, nhìn Thư Phàm bằng đôi mắt cầu cứu và van lơn – Mẹ, mẹ làm ơn hãy nói cho con biết đi ? Anh Phi Dương có…có đúng là đã chết rồi phải không ? Anh ấy đã chết rồi, đã bỏ con mà đi…..

Thy Dung thẫn thờ như một xác chết, hai chân khụy xuống sàn nhà, cả thân người sụp đổ. Thy Dung đã đánh mất điểm tựa của cuộc đời mình, những sợi dây thép gai chằng chịt đang bó rút lấy thân hình Thy Dung.

Thy Dung ngồi đó, ngồi trên sàn nhà lạnh giá, một dòng máu dòng tươi chảy ra từ khóe mép, đáy mắt là hai cái giếng sâu hoắm không thấy đáy, bóng tối ngập tràn trong tâm trí.

Thư Phàm kéo Thy Dung đứng lên. Thân hình Thy Dung mềm oặt, như một cọng bún, thân trí ngơ ngơ ngác như một kẻ mất hồn, nước mắt rơi lã chã trên gò má trắng bệch, môi thâm tím, bị cắn đến chảy máu. Thy Dung không cảm thấy đau, nỗi đau tinh thần quá lớn đã lấn át đi nỗi đau của thể xác. Thy Dung thấy mình đang bị nhốt trong một không gian tối tăm, không có ánh sáng, một mình mình cô độc ngồi đó, tóc tai rũ rượi, thân thình gầy trơ xương, nước da vàng vọt, cô độc và thống khổ đang đày dọa cả thể xác lẫn tâm hồn.

Thư Phàm bật khóc, ôm thật chặt con gái vào lòng, ôm thật lâu, thật lâu, chỉ sợ thân hình gầy yếu của Thy Dung sẽ tan biến vào hư không.

_ Thy Dung ! – Thư Phàm đau đớn kêu lên – Con đừng buồn khổ nữa. Mẹ định giấu không nói cho con biết tình hình hiện tại của anh Phi Dương, thế nhưng, trông con buồn khổ quá, con lại tuyệt vọng cho rằng anh Phi Dương đã chết. Vì thế, mẹ quyết định sẽ nói cho con biết.

Thư Phàm dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cho Thy Dung.

_Anh Phi Dương vẫn chưa chết, anh ấy đang bị hôn mê bất tỉnh, chân của anh ấy bị thương nặng nhất có thể dẫn đến bị tàn phế suốt đời, thế nhưng, không phải là không có cách để chữa trị. Mẹ tin rằng với trình độ phát triển của khoa học ngày nay, chỉ cần anh Phi Dương tỉnh lại, chịu kiên trì dùng phương pháp vật lý trị liệu, anh ấy có đi được trở lại hay không, chỉ còn là vấn đề của thời gian và lòng quyết tâm của anh ấy. Bây giờ thì con đã biết được sự thật rồi. Quyết định như thế nào là quyền của con. Bố mẹ không ngăn cản con đến với anh Phi Dương, kể cả khi anh ấy trở thành một người tàn phế. Bố mẹ sẽ vẫn luôn ủng hộ con. Cả nhà đều yêu thương con.

Thần trí của Thy Dung từ từ quay trở lại, trong ngục tối đang le lói những tia sáng li ti chiếu xuyên qua khe cửa. Khuôn mặt của mẹ, của bố, của em gái, của ông nội…. đang kéo Thy Dung ra khỏi ngục tối ấy.

Thy Dung mở bừng mắt, màng hơi nước mỏng trong mắt bay đi, hình ảnh mông lung mờ ảo của Thư Phàm dần dần xuất hiện rõ nét trong đáy mắt vẫn còn vương lệ của Thy Dung. Đôi mắt của Thư Phàm thật hiền từ, nụ cười trên môi thật ấm, bàn tay thật dịu mát, tất cả những xúc cảm đó đang xoa dịu trái tim khổ đau của Thy Dung.

Thy Dung nâng môi, cố gắng gượng nở một nụ cười cho mẹ yên tâm. Thế nhưng, khi tiếng nói phát ra khỏi cổ họng là những tiếng khàn khàn, yếu ớt, nghe thật xa lạ.

_Mẹ…..

Thy Dung hắng giọng, cố gọi tên mẹ mình thêm một lần nữa.

_Mẹ !

Thư Phàm vừa cười vừa khóc, yêu thương vuốt ve mái tóc tơ, mềm mượt, dài đến ngang vai của Thy Dung.

_ Thy Dung, con có biết không ? Khi nhận được tin con bị tai nạn giao thông, mẹ có cảm giác đất dưới chân mình sụp đổ. Trên đường đến bệnh viện, mẹ luôn cầu mong là con được bình yên, tai qua nạn khỏi. Thật may là ông trời đã lắng nghe tiếng cầu khẩn của mẹ. Con không bị làm sao cả. Nếu mẹ đoán không nhầm, chính anh Trác Phi Dương đã cứu con. Con chỉ bị xây sát nhẹ. Còn anh Phi Dương…..

Thư Phàm nhắm mắt lại, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt chất chứa buồn đau và mất mát.

_Anh ấy không được may mắn như con, đầu anh ấy bị đập mạnh xuống nền gạch xi măng, chân bị chiếc xe tắc xi cán phải, gần như bị dập nát. Mẹ đã phải triệu tập tất cả những bác sĩ giỏi trong bệnh viện lo cứu chữa cho anh ấy, đôi chân của anh ấy mới được nối ghép lại như bây giờ. Nếu phải là những bệnh nhân khác, chỉ sợ đã bị cưa bỏ đôi chân rồi.

Thy Dung bịt chặt miệng, nước mắt thấm ướt qua kẽ ngón tay, nỗi đau đớn trong lòng nhức buốt lên từng cơn.

_Tất cả là tại con ! – Thy Dung tuyệt vọng khóc ngất – Nếu khi đi đường, con chịu nhìn trước nhìn sau, anh ấy sẽ không vì cứu con mà bị tai nạn giao thông. Con là một kẻ đáng chết, lẽ ra người đang bị thương nặng, nằm hôn mê trên giường và bị tàn phế đôi chân là con mới phải.

_ Thy Dung ! Con không được nói một cách ngu xuẩn và ngốc nghếch như vậy – Thư Phàm tức giận, quát to – Con biết con đang nói gì không ? Anh Phi Dương yêu con nhiều hơn cả bản thân anh ấy, vì thế, anh ấy mới bất chấp tính mạng của mình để cứu con. Anh ấy cứu con không phải để nghe con tự oán trách và tự dằn vặt chính mình. Nếu con thật lòng yêu anh ấy, con phải dũng cảm và mạnh mẽ lên, chỉ có như thế, con mới lo được cho bản thân con và có sức khỏe để chăm lo cho anh ấy.

Thư Phàm ôm lấy bàn tay nhỏ bé của Thy Dung trong lòng bàn tay mình, khuyên con gái bằng tình thương bao la, vô bờ bến của một người mẹ thương con.

_ Thy Dung ! Con hãy mạnh mẽ và dũng cảm lên. Ngay vào lúc này, con không được phép suy sụp và yếu đuối. Chuyện đâu hãy còn có đó. Mẹ tin vào nhân quả của cuộc đời. Anh Phi Dương là một người tốt, nhất định ông Trời sẽ không tuyệt đường sinh lộ của anh ấy. Vả lạ…..

Thư Phàm mỉm cười, xoa nhẹ vào gương mặt nhợt nhạt, mất hết sức sống của con gái.

_Con bây giờ không chỉ sống cho riêng một mình con, mà còn phải sống cho cả đứa bé trong bụng của con nữa. Nếu anh Phi Dương biết được con đã mang thai đứa con của anh ấy, mẹ chắc chắn rằng anh ấy sẽ rất vui và hạnh phúc.

Thy Dung sững sỡ, mở to mắt nhìn Thư Phàm, vô thức bật thốt kêu lên một tiếng.

_A….

Thy Dung cười ra nước mắt, những giọt mắt lúc này sao mà lại đẹp đẽ và thánh thiện đến thế. Thật kì diệu ! Có một sinh mệnh nhỏ bé là kết tinh của tình yêu đang quẫy đạp, vươn lên từ vũng lầy tăm tối của cuộc đời cha mẹ nó, đang dần chuyển thai hoán cốt để làm người. Tình cảm dành cho đứa bé chưa chào đời giống như mạch nước ấm đang tuôn trào trong cơ thể Thy Dung, khiến cho niềm tin dành cho cuộc sống của Thy Dung lại sinh sôi nảy mầm, sa mạc khô cằn biến thành một đại dương bao la đầy nước biển.

Hạnh phúc vỡ òa theo những giọt nước mắt, Thy Dung cười như si như dại, như say như cuồng. Lệ tuôn trào như thác đổ, Thy Dung ôm chầm lấy mẹ mình, vừa lắc thân hình mảnh khảnh của Thư Phàm, vừa kích động hét đầy vui sướng.

_Mẹ ! Con sắp được làm mẹ rồi ! Mẹ ! Mẹ có nghe thấy gì không ? Con sắp được làm mẹ rồi !

Thy Dung lặp lại điệp khúc ấy, hét lên như điên như dại, hét cho đến khi khàn cả khổ, hét đến khi không còn sức lực để mà hét được nữa, mới chịu dừng lại.

Sợ Thy Dung sẽ đau khổ đến hóa điên, Thư Phàm sợ hãi, vội ôm chặt lấy Thy Dung, tay vỗ nhẹ lên lưng, đẫm nước mắt nói.

_ Thy Dung, con đừng kích động, đừng tự hành hạ và dày vò chính bản thân mình nữa. Con không nhớ gì sao ? Con đã làm mẹ rồi, con phải có trách nhiệm với sinh mệnh nhỏ bé mà con đang mang. Nếu con cứ tiếp tục như thế này, con không chỉ làm hại chính mình, con còn làm hại đến đứa bé trong bụng của con nữa. Hãy suy nghĩ lại đi con, mọi chuyện đến đây đâu phải là đã kết thúc, anh Phi Dương vẫn còn cách chữa trị cơ mà, vả lại con và anh ấy cũng đã có một đứa con chung. Chẳng phải con vẫn muốn được đời đời kiếp kiếp sống bên cạnh anh ấy là gì ?

Thy Dung im lặng, hai mắt nhắm chặt lại, mí mắt run run, đuôi mắt ướt nhẹp nước, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực. Sinh mệnh nhỏ bé mà Thy Dung đang mang giống như một cái phao còn sót lại cho Thy Dung bám vào.

Thy Dung run run sờ lên bụng mình. Thật chăng, có đúng là mình đang nuôi dưỡng một sinh mệnh ? Có đúng là mình và anh Phi Dương sắp sửa có một đứa con ?

Tập trung nghĩ về đứa bé, khiến nỗi đau và mất mát trong lòng Thy Dung tạm lắng xuống. Thy Dung tưởng tượng những tháng ngày sắp tới cái thai trong bụng sẽ dần lộ rõ, từng ngày hồi hộp chờ đón đứa bé ra đời, tất bật chuẩn bị mua sắm quần áo và vật dụng cho đứa trẻ, mua sách về nhà học cách làm mẹ, đến bệnh viện khám thai định kì, theo dõi phôi thai dần dần lớn lên qua từng phim chụp, viết nhật kí và thu băng ghi âm ghi lại những dòng cảm xúc và tâm sự dành cho đứa trẻ.

Càng tưởng tượng, Thy Dung đã hoàn toàn nhập tâm, biến thành một người mẹ trẻ hết lòng yêu thương đứa con chưa chào đời của mình. Thy Dung bỗng thấy mình lớn và trưởng thành hẳn lên. Trong cuộc đời mỗi người ai cũng phải trải qua nhũng đau khổ và mất mát mới có được hạnh phúc. Trong lúc rơi vào cùng cực của tuyệt vọng và đau khổ, tưởng chừng như không vượt qua được, ông Trời đã ban cho Thy Dung một món quà vô giá. Đứa bé đã tiếp thêm sức mạnh và sinh lực cho Thy Dung. Thy Dung đã tìm được lý do để tiếp tục sống và hy vọng.

Thy Dung vòng tay ôm lấy mẹ mình, nói bằng giọng bình thản và cứng rắn.

_Mẹ ! Con muốn đi gặp anh Phi Dương. Mẹ có thể đưa con đi được không ?

Thư Phàm giật mình, đẩy nhẹ con gái ra.

_ Thy Dung – Thư Phàm thương xót nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của con gái – Mẹ thấy tốt là nhất bây giờ con không nên đến gặp anh ấy. Con nên lo tĩnh dương và nghỉ ngơi cho tốt. Con đang mang thai lần đầu tiên, không giống như những người phụ nữ đã mang thai lần hai và lần thứ ba.

_ Không sao đâu mẹ ! – Thy Dung cười kiên định – Con sẽ vượt qua được. Con đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận mọi chuyện rồi. Mẹ chẳng đã nói là anh ấy sẽ không chết và sẽ có cách chữa trị cho đôi chân tàn phế của anh ấy là gì ? Chỉ cần anh ấy không chết, thì dù anh ấy có trở thành một người sống thực vật, con đã thấy may mắn và cảm tạ ông trời lắm rồi.

Thy Dung rơi lệ, nước mặt làm mặt chát bờ môi.

_Bây giờ con đang mang thai đứa con của anh ấy. Vì vậy, mẹ yên tâm, con sẽ không ngu ngốc tự hủy hoại bản thân mình đâu, con sẽ sống cho con, cho đứa bé và cho cả anh ấy nữa.

Thư Phàm xúc động, gọi tên con gái.

_ Thy Dung .

Thy Dung mỉm cười, trong đáy mắt có hai ngọn lửa nhỏ. Mặc dù thân hình vẫn còn gầy yếu và xanh xao, nhưng dòng máu nóng đang sục sôi trong cơ thể đã làm ửng hồng gò má của Thy Dung, trông Thy Dung đã hoàn toàn biển đổi thành một người phụ nữ đằm thắm và dịu dàng. Những thử thách trong cuộc sống đã tôi luyện thêm vẻ đẹp và sức chịu đựng bền bỉ bên trong của Thy Dung.

Thư Phàm đọc được ý chí kiên định và tràn đầy quyết tâm trong đáy mắt của Thy Dung. Thư Phàm tin tưởng vào sức mạnh ẩn giấu sâu bên trong của con gái, tin tưởng rằng Thy Dung sẽ vượt qua được cú sốc tinh thần, sẽ nhanh chóng khôi phục lại được niềm tin và tinh thần lạc quan của mình.

Thư Phàm ra sức gật đầu, mạnh mẽ nói.

_Được. Để mẹ đưa con đi. Mặc dù, anh Phi Duong vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh ấy vẫn có thể nghe con nói. Mẹ hy vọng con có thể mang đến một phép màu.

Thy Dung nhìn mẹ mình bằng ánh mắt cảm kích và biết ơn. Hai mẹ con dìu nhau đi ra khỏi phòng.

Trên đường đi, Thy Dung tỏ ra rất vui mừng, vui mừng một cách khác thường, chẳng những vui mừng, mà còn tỏ ra vô cùng xúc động. Thế nhưng, Thy Dung lại không nói một lời nào hết, mà chỉ dùng đôi mắt sáng hừng hực của mình, nhìn Thư Phàm với những tia sáng long lanh, sau đó, lại dùng bàn tay nóng hổi của mình, nắm lấy bàn tay của Thư Phàm thật chặt, thật chặt. Cứ một lúc, Thy Dung lại nhoẻn miệng cười thật dễ thương với Thư Phàm, như muốn nói rằng:

_Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để xảy ra chuyện gì nữa đâu.

Thế nhưng, nụ cười đó của Thy Dung, lại càng làm cho Thư Phàm lo lắng nhiều hơn nữa. Thư Phàm thật sự không biết, việc dẫn Thy Dung đến gặp Trác Phi Dương, là một hành động đúng hay không đúng?

Trước cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương, tập trung nhiều người, trong đó có Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh, Trần Hoàng Anh và Hoài Thương. Từ lúc tỉnh lại không thấy mọi người đâu, Thy Dung vẫn luôn thắc mắc muốn hỏi Thư Phàm, giờ thì Thy Dung đã hiểu được nguyên nhân vì sao. Mọi người tập trung cả lại trước cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương cũng đúng, hiện giờ hắn là người bị trọng thương nặng nhất, đang hôn mê sâu, chân bị dập nát. Thy Dung chỉ bị xây sát nhẹ, trên thân thể chỉ có những vết thương không đáng kể, so với giai đoạn Thy Dung tập võ, những vết xước này chỉ giống như là bị muỗi đốt hay kiến cắn.

Thy Dung và Thư Phàm xuất hiện, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai mẹ con. Họ kinh ngạc, sững sờ nhìn Thy Dung.

Thy Dung trông thật bình thản, thật tự nhiên và thâm trầm. Đôi mắt Thy Dung rực sáng, những chùm sáng long lanh. Tuy vẫn còn xanh xao yếu ớt, cơ thể gầy yếu, nhưng sức mạnh tinh thần lại vô cùng to lớn.

Hoàng Tuấn Kiệt là người định thần lại đầu tiên, bước lại gần con gái.

_ Thy Dung, con vẫn còn yếu, sao không nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi đi. Con có thể gặp Trác Phi Dương vào hôm sau kia mà.

Thy Dung mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại lời bố.

_Con đã khỏe nhiều rồi. Con có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, con không chờ đợi được thêm nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt buồn bã thở dài. Mặc dù không muốn sát muối thêm vào vết thương trong lòng của con gái, thế nhưng, hắn không thể không lên tiếng nhắc nhở.

_ Thy Dung, bây giờ Trác Phi Dương chẳng khác gì một người sống thực vật. Tuy cậu ta vẫn có thể thở được, vẫn còn sống, thế nhưng, cậu ấy đã mất đi tri giác rồi. Bây giờ con có nói gì cũng vô ích.

Thư Phàm siết nhẹ tay Thy Dung biểu hiện cử chỉ quan tâm lo lắng và trấn an. Thư Phàm lừ mắt cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt.

_Anh Kiệt, hãy để cho Thy Dung vào thăm anh Phi Dương đi. Em tin tuy anh ấy nằm đấy, không thể cử động được, cũng không thể mở mắt ra nhìn ai, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mọi người ở đây, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta.

Tiếng nói của Thư Phàm trở nên thút thít nghẹn ngào.

_Và biết đâu, những lời nói của Thy Dung có thể khiến anh ấy mau chóng tỉnh lại thì sao ? Trong y học vẫn có những phép màu mà con người không thể giải thích được.

Hoài Thương vòng tay ôm lấy chị gái, đáy mắt long lanh lệ

_Chị hai ! Cố lên !

Thy Dung mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng em gái.

_Cảm ơn em.

Thy Dung nhẹ nhàng đẩy em gái ra, tiến đến cánh cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương, lưng hơi dựng thẳng, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và cam đảm, nén những cảm xúc rối rắm và đau khổ đang ồ ạt tuôn chảy trong lòng mình lại, cầm lấy tay nắm cửa, xoay một vòng, Thy Dung bước hẳn vào trong.

Vừa bước vào cửa phòng, Thy Dung đã bị ngạt bới mùi thuốc khử trùng, mùi cồn, mùi e-te vv….. tuy nhiên Thy Dung không đẩy cửa bước ra ngoài, mà cứ thẳng bước tiến về chiếc giường bệnh của Trác Phi Dương. Thy Dung nhìn Trác Phi Dương, nhìn đăm đăm, nhìn thật chăm chú, nhìn không rời, nhìn không chớp mắt….. Trác Phi Dương đã biến thành một xác chết, một cái xác chỉ còn lại nhưng hơi thở mỏng manh yếu ớt, trên thân thể cắm chịt những ống dây kết nối với những ống chai lọ, chứa nước biển, nước sinh tố trái cây để duy trì sự sống, nửa phần dưới quấn băng trắng toát, tiếng kêu bíp bíp của máy đo nhịp tim, của máy đo điện tâm đồ não, nước da nhợt nhạt, môi tím tái, trông hắn bây giờ thật xấu xí, đã mất đi dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày nào.

Hắn rơi vào tình trạng như thế này, tất cả cũng chỉ tại mình !

Thy Dung dùng hai tay bịt chặt miệng, những tiếc nấc ngắt quãng nghe bi thương và thống thiết, nước mắt tuôn trào như thác đổ. Nỗi đau cào xé vào tim.

Thy Dung khụy gối, quỳ xuống bên cạnh mép giường, hai tay ướt đẫm nước mắt trân trọng ôm lấy bàn tay của Trác Phi Dương.

_ Trác Phi Dương ! Cuối cùng em cũng đã tìm được anh. Anh có biết là anh tàn nhẫn và độc ác lắm không ? Vì tưởng anh đã chết, em cũng muốn hủy hoại chính mình, muốn được đi theo anh, mất anh coi như cuộc sống của em cũng không còn gì.

Thy Dung vừa khóc vừa cười, những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Trác Phi Dương.

_Em thấy mình thật ngu ngốc, thật khờ dại trong tình yêu, là kẻ xuẩn ngốc nhất trong số những kẻ xuẩn ngốc. Em tưởng rằng chỉ có một mình em ngốc nghếch, thế nhưng, anh còn ngốc nghếch và khờ dại hơn cả em ! – Thy Dung đau khổ, gào khóc – Trác Phi Dương ! Sao anh ngốc như thế, sao lúc ấy anh đẩy em ra làm gì, tại sao không để cho em nhận lấy hậu quả do hành động hồ đồ và ngốc nghếch của em gây ra ? Em đã hại chết anh mất rồi. Vì em, anh sẽ phải dành phần đời còn lại của mình trên xe lăn, vì em, Anh sẽ phải từ bỏ rất nhiều thú vui và sở thích của mình, vì em, anh không còn là người đàn ông phong độ, được người đời ngưỡng mộ nữa, vì em, anh gần như đánh mất tất cả, vì em, tương lai mai sau của anh sẽ trở nên mờ mịt.

Thy Dung nắm thật chặt lấy tay Trác Phi Dương, bóp đau điếng.

_Phi Dương, anh có cảm thấy được gì không ? có cảm nhận nỗi đau thể xác mà em gây ra cho anh không ? Em xin anh, xin anh hãy mau tỉnh lại đi, em không thể mất anh được, em cần có anh, con em cũng cần có anh. Nếu anh cứ yên lặng nằm mãi ở đây, anh làm sao có thể nắm tay con của chúng ta khi nó được sinh ra đời, làm sao có thể nghe được nó cất tiếng gọi ba, làm sao có thể nâng đỡ nó mỗi khi nó bị ngã, làm sao có thể dạy dỗ nó khi nó bắt đầu hiểu chuyện, làm sao có thể bảo vệ nó khi nó bị người khác bắt nạt.

Thy Dung vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của mình vào trong lòng bàn của Trác Phi Dương.

_Phi Dương ! Anh có nghe thấy em nói gì không ? Chúng ta sắp có con rồi ! Em đã mang thai đứa con của chúng ta, cái thai đã được gần một tháng tuổi. Anh chắc là vui lắm đúng không anh ? Năm nay anh cũng đã gần 50 tuổi rồi còn gì, đã đến lúc anh cũng phải có một đứa con cho vui cửa vui nhà. Trác Phi Dương ! Anh nghe cho rõ đây ! Dù anh có mang họ Trác hay không, em cũng sẽ lấy anh ! Dù anh có tỉnh lại hay không, em cũng thuộc về anh ! Anh sống hay chết, em cũng thuộc về anh ! Kiếp này hay kiếp sau, em cũng sẽ đi theo anh !

Nhìn đôi mắt nhắm nghiền, không có một chút phản ứng của Trác Phi Dương. Thy Dung đau khổ, khóc nức nở.

_ Trác Phi Dương ! Anh là đồ nói dối ! Đồ lừa đảo ! Khi cùng nhau sống trên đảo hoang, anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm , lo lắng và chăm lo cho em cả đời cơ mà ? Tại sao bây giờ anh lại nuốt lời ? Anh cứ nằm yên, không chịu tỉnh lại thế này, lấy ai chăm sóc và bảo vệ cho hai mẹ con em ? Anh nhẫn tâm bắt em phải nuôi con một mình, phải sống trong nhớ thương về anh và buồn khổ cả đời sao ? Anh có thể nhẫn tâm và tàn nhẫn như thế sao ? Không ! Em không tin ! Anh không phải là một người tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy. Em xin anh, xin anh hãy mau tỉnh lại đi, chỉ cần anh tỉnh lại mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, em sẽ xóa bỏ hết, em sẽ không trách anh, không giận anh, cũng không hành động một cách ngốc nghếch nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh. Tỉnh lại đi anh, tỉnh lại đi để cùng em nắm tay đi hết cuộc đời này.

Trác Phi Dương vẫn nằm im bất động, không biết hắn có nghe được những lời mà Thy Dung nói không, chỉ thấy máy đo nhịp tim của hắn chạy nhanh hơn mức bình thường, những tiếng bíp bíp đều đặn không ngừng vang lên.

Thy Dung ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt của Trác Phi Dương. Nước mắt tí tách rơi.

_ Trác Phi Dương, anh nhẫn tâm lắm, anh bắt em phải sống trong ăn năn hối hận, phải dằn vặt mình cả đời chứ gì ? Được, em sẽ làm thật cho anh coi ! Nếu anh không chịu tỉnh lại, em sẽ đi kiếm một người bố khác cho đứa bé. Em tuyệt đối sẽ không để cho con em là một đứa trẻ không có cha, không được sống trong vòng tay yêu thương và bảo vệ của cả cha lẫn mẹ.

Thy Dung vừa mới dứt lời, toàn thân của Trác Phi Dương đều co giật.

Mấy giây đầu tiên, Thy Dung ngẩn người, ngơ ngác nhìn Trác Phi Dương, cả thân hình đều chấn động. Thế nhưng ngay sau đó, Thy Dung sợ hãi tột độ, hối hận ngập đầy, hét lên thật to.

_Mẹ ơi ! Mẹ !

Đứng ngoài cửa phòng, nghe thấy tiếng gọi thất thanh của con gái, Thư Phàm vội vã đẩy cửa xông vào phòng, hốt hoảng hỏi dồn.

_ Thy Dung, đã xảy ra chuyện gì ? Tình hình của anh Phi Dương chuyển biến xấu đúng không ?

Thy Dung lắp bắp nói không ra hơi, nước mắt che khuất đi tầm nhìn.

_Con…con không biết…thân…thân thể của anh….anh ấy.

Thy Dung ăn nói lộn xộn, không đầu không đuôi. Thy Dung tự trách mình, chỉ vì những câu nói ngu xuẩn, mình lại dại đột hại anh ấy thêm một lần nữa. Nếu anh ấy có mệnh hệ gì, mình cũng không còn muốn sống nữa.

Thy Dung ôm lấy mặt, khóc nấc lên.

Thư Phàm kiểm tra lại nhịp tim và mạch đập của Trác Phi Dương. Một tia nhìn kinh ngạc và mừng rỡ xuất hiện trong đáy mắt Thư Phàm.

Thư Phàm lập tức vươn tay kéo Thy Dung đứng lên, ôm chặt lấy Thy Dung vào lòng, mừng rỡ thông báo.

_ Thy Dung, con biết gì không ? Anh Phi Dương đang có dấu hiệu tỉnh lại, có thể anh ấy sẽ tỉnh lại nội trong ngày hôm nay, ngày mai hoặc ngày kia. Anh ấy đã không còn là người sống thực vật nữa, anh ấy đã phản ứng lại những gì mà con đã nói.

Thy Dung đứng mềm nhũn trong vòng tay của Thư Phàm, thần trí nửa mơ nửa tỉnh, các giác quan đều tê liệt, có cảm giác mình vừa mới được người khác cứu sống từ trong ngục tối. Có thật Trác Phi Dương sẽ sớm tỉnh lại không ?

Bạn đang đọc Vòng Quay Của Số Phận của awindcannotfly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.