Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở nhờ Ninh phủ

Tiểu thuyết gốc · 1893 chữ

Cung Nguyệt Lão

Tiểu đồng tử xúm lại thì thầm : '' Ngươi xem tại sao Thập nhị công chúa lại có tận ba sợi tơ hồng cùng một lúc ? ''

''Chắc chắn là ngài ấy yêu một lúc ba người chứ sao ''

''Đúng là Thập nhị công chúa có khác hạ phàm rồi vẫn không làm cho người khác hết bất ngờ ! ''

''Tránh ra ta xem với ! ''

''Ngươi chen lấn cái gì ''

...

Nguyệt lão thấy vậy dùng gậy gõ nhẹ vài phát vào đầu mấy tiểu đồng tử miệng phàn nàn : ''đã nói với các ngươi rồi ! chuyện của thập nhị công chúa không được phép nói tinh tinh ''

Tiểu đồng tử vuốt ve cái đầu của mình miệng nhanh nhảu nói : '' Nguyệt Lão thứ tội là do Thanh Đồng khơi mào , hắn nói tơ tình của Thập Nhị công chúa có tận ba sợi , chúng con nhất thời tò mò mới nói qua nói lại vài câu ''

''ây yo , ba sợi tơ tình này không phải là ba sợi tơ tình phổ thông , đây là nhân quả của thập nhị công chúa , trong hồ sen kia tổng cộng có ba đóa liên hoa có linh tính , mỗi đóa tương đương với một sợi tơ hồng ''

Sợi thứ nhất là đóa hoa mới kết nụ , thâm căn chưa sâu ,hóa thành nhân duyên thời niên thiếu của nàng , khiến cho nàng tư niệm không thôi , sau cùng cho nàng đau khổ mùi vị của tình yêu mà không được .

Sợi tơ thứ hai là đóa liên hoa mới chớm nở đạo hạnh gần như vững vàng , hóa thành nhân duyên kế tiếp của nàng , khi đó nàng phải chịu cảnh nhà tan cửa nát , sống tha phương , may thay nàng đỡ cho hắn một đạo thiên lôi ,coi như hai bên không còn nợ nhau nữa ,nhân quả sợi thứ hai mới nhanh chóng kết thúc như vậy .

Sợi thứ ba kia là đóa liên hoa đã nở đạo hạnh thâm sâu khó lường , lại đứng lên nhờ phật Quán thế âm đòi lại công đạo , duyên kiếp sợi này khó đây ...

....

Trần gian

Sau khi biết chuyện kia ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại trạch viện lớn đó nữa, ta cũng đem sự tình kể lại cho tổ mẫu ,tổ mẫu cũng quyết định rời đi đến trạch viện vọng gia lúc trước , nào ngờ trạch viện đã bị niêm phong , gia sản bị tịch thu do Vọng ra còn vài món nợ làm ăn chưa thanh toán .

Quá cùng đường bí lối , tổ mẫu quyết định hạ sách đó là tìm đến cô mẫu của ta .

Ta biết khi đưa ra sự lựa chọn này tổ mẫu đã chấp nhận mất sạch hết mặt mũi .

Gió lạnh lùa vào luồn qua tấm rèm che của xe ngựa , thời tiết đã chuyển dần sang mùa đông . Chúng ta ngồi xe ngựa dòng rã nửa tháng mới đến được Ninh phủ . Cô mẫu được gả cho Ninh phủ năm 16 tuổi làm Ninh phủ nhị phu nhân hai gia đình khi đó môn đăng hộ đối , Chỉ có điều qua bao nhiêu năm rồi cô mẫu vẫn không sinh được người con nào , địa vị trong gia đình đều dựa vào gia thế của Vọng phủ mới giữ được đến ngày hôm nay .

Bây giờ vọng phủ lụi bại rồi ,chắc hẳn cô mẫu cũng khó mà sống , chúng ta đây lại muốn nhờ người

''e rằng khó càng thêm khó ''

Nửa tháng dòng rã ngồi trên xe ngựa cuối cùng cũng đã kết thúc , Bước xuống ngựa nhìn lên cổng phủ Ninh gia ta có chút choáng ngợp , còn xa hoa hơn nhà ta một hai phần ,trước cửa có bốn người canh giữ .

Ta đỡ tổ mẫu xuống , Đông tỷ chạy đến hỏi người canh gác : '' Phiền vị huynh đệ thông báo với nhị phu nhân Vọng Tôn Nhi là Vọng lão lão muốn gặp người ấy ! ''

Khuôn mặt của tổ mẫu nhợt nhạt sắc mặt rất khó coi , trong lòng ta cũng thừa biết tại sao nhưng lại không thể làm được gì khác .

Chúng ta đợi rất lâu , vẫn không thấy có động tĩnh gì , bàn tay tổ mẫu thỉnh thoảng lại run lên , khiến ta đau lòng không thôi .

Thời tiết lạnh lẽo không bằng lòng người lạnh lẽo

Ta nói : ''Tổ mẫu ,hay là... chúng ta đi thôi ! ''

''Đi đâu ? con nói chúng ta phải đi đâu ? nhà không còn tiền cũng không còn ! chúng ta lại có thể đi đâu ? ''Tổ mẫu giọng nói có phần nóng nảy nói

Ta chưa thấy tổ mẫu nóng nảy với ta như thế này bao giờ lên đã sững người lại , tổ mẫu thấy vậy bèn lập tức hòa hoãn nói :''Nha đầu chúng ta không còn gì nữa rồi ! ''

Hốc mắt có chút khó chịu , ta bèn hít một hơi thật sâu gạt bỏ hết thảy ủy khuất nói : '' vậy nếu cô mẫu không chịu gặp chúng ta thì sao ? ''

Vừa dứt câu của lớn phía sau đã mở ra , là cô mẫu !

''Mẫu thân! Tôn Nhi bất hiếu để người chờ lâu như vậy '' cô mẫu vừa nói vừa quỳ rạp xuống đất hướng tổ mẫu mà khóc .

Hóa ra thời gian lâu như vậy không phải là cô mẫu không muốn gặp chúng ta và là đi cầu xin lão thái thái bên đó cho chúng ta nương nhờ mới lâu như vậy .

''Không sao ! không sao , mau đứng dậy mặt đất lạnh cẩn thận nhiễm phong hàn ''

''vâng ! mẫu thân những ngày qua vất vả rồi , Tôn Nhi không có mặt mũi nào để nhìn người ! ''

''Cũng không vất vả lắm ! có Minh Lan nha đầu này là vất vả thôi ''

''Cô mẫu an hảo ! '' Ta kính cẩn chào hỏi

''Minh Lan nha đầu đã lớn chừng này rồi à ! giống, rất giống đại ca a ! ''

....

Chúng ta vừa đi vừa nói , Cô mẫu an bài cho ta và tổ mẫu ở một gian phòng nhỏ ,chúng ta cũng không dám đòi hỏi gì , trong lòng cũng có chút cảm kích với lão lão bên này ,vì đã sẵn lòng giúp đỡ chúng ta .

Ta cũng không ăn không ngồi rồi , bèn nhờ cô mẫu tìm cho một công việc trong phủ , làm gì cũng được miễn là có việc làm ,để tránh việc người ta nói ra nói vào ảnh hưởng đến cô mẫu .

Cô mẫu nghe xong thì khuyên ta ,không đành lòng thấy ta chịu khổ, nhưng ý ta đã quyết .

Đông tỷ sau khi đưa ta vào phủ liền rời đi , tỷ ấy nói trong nhà có việc gấp , ta cũng không tiện giữ tỷ ấy , bèn xin cô mẫu ít bạc đưa cho nàng làm lộ phí .

Công việc của ta khá đơn giản là chăm sóc hoa cỏ , tưới nước bón phân , chỉ là ta không biết làm , nhưng ta có thể học dần dần ..

''Nhìn cô ta xem cái gì cũng không biết làm ! ''

''người ta là người mới mà ''

''Nghe nói cô ta là tiểu thư của Vọng gia đấy , vọng gia giờ nghèo kiết xác rồi ! cả Vọng gia đều chết hết còn đúng hai người ''

''Giờ về đây được lão thái thái cho nương nhờ ! ''

''chậc, chậc , bảo sao trông cô ta liễu yếu đào tơ thế ''

''Trông cô ta cũng xinh đấy chứ , hay là chúng ta ..'' Một tên nam nhân giọng điệu cợt nhả nói

''đánh chó cũng phải nể mặt chủ , ngươi không nghe câu đó à !''

''sợ cái gì ! Nhị phu nhân cũng sắp hết thời rồi , có khi mấy nữa bị tống cổ đuổi đi cùng hai bà cháu này nữa ấy chứ ! ''

''Nói nhỏ thôi không cô ta nghe thấy ! ''

''Nghe thấy thì đã làm sao ?''

''Nhìn ta thị phạm cho các ngươi xem ta dạy dỗ ả như thế nào ''

Một đám người xúm vào nói qua nói lại ,ta nghe thấy hết thảy .

Nói không đau lòng không ủy khuất là giả , chỉ đành ngửa mặt lên trời sao cho nước mắt không chảy ra .

Bên kia một tên nam nhân chỉ thẳng mặt ta :''Làm nhanh lên ! làm xong xách thêm bốn mươi xô nước đổ đầy cái hồ sen này ''

''Vâng ! '' Ta nhàn nhạt nói

''Bốpp '' Một cái tát giáng mạnh xuống mặt ta , nam nhân kia hung hăng chửi :'' bà nội nó ! chưa ăn cơm hay sao mà nói nhỏ thế ! ''

Ta không giật mình cũng chẳng kinh hỷ gì ở đây , đôi mắt ta lạnh lùng nhìn hắn trong có ba phần khinh bỉ bảy phần căm tức , lời muốn nói lại nuốt xuống ,tự nhủ với bản thân không thể gây láo loạn , không được làm lớn chuyện gây chú ý chỉ có thiệt thôi .

''ế ,mày dám nhìn tao ? tin tao đánh chết .... '' đám người kia vội vàng can ngăn .

Ta quay ngoắt người đi làm việc , khuôn mặt ta tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng ta lại ngược lại ,nỗi uất hận cứ như vậy mỗi ngày tích thêm một ít ..

Xách đến xô nước đến xô nước đến xô nước thứ bốn mươi người ta lảo đảo , chân như khụy xuống , người ta mệt nhũn ra , hoa mắt chóng mặt ,Trời lúc đó cũng sẩm tối .

Ta đi xiên xiên vẹo vẹo ,có vẻ như đã ngáng đường phải một tên say rượu , hắn say rượu xỉn quá trời xỉn cũng đi y chang ta , chỉ có điều khác là ta không say rượu mà là làm việc hết sức chân tay nhũn ra thôi .

Ta đi bên này hắn cũng lảo đảo theo sau , ta chuyển bên khác nhường hắn ,hắn cũng vẫn cứ theo sau ta miệng lẩm bẩm : ''Cái thứ nô tỳ đáng chết ,sao cứ chắn đường ta vậy !''

Cuối cùng hắn hét lên một câu : '' Này thì dám chắn đường gia này ! '' một chân giơ lên đạp một cái vào sau lưng ta .

''AA..aa a '' Ta ... ngã sấp mặt xuống đất , xô nước trên tay cũng văng ra xa ,nước lênh láng khắp đường .

Sau đó hắn cười cười nói ''đáng đời nhà ngươi ! '' rồi lảo đảo đi qua ta ,

Ta nghiến chặt răng lại nhịn xuống cơn tức giận trong lòng ,nhìn hai bàn tay phồng rộp sưng tấy đau nhức không thôi,ôm cái lưng đau điếng đứng dậy thầm than: '' làm nô tỳ đúng thật không dễ dàng gì haiz""

Bạn đang đọc Vong Tiên ! Duyên khởi sáng tác bởi thuydao

Truyện Vong Tiên ! Duyên khởi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuydao
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.