Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế này mới hợp lý!

Tiểu thuyết gốc · 2310 chữ

Chương 20

Bầu xong ban cán sự, Thu Thủy cho các học sinh tan lớp đi thăm quan trường, còn bản thân nàng ở lại tiếp hội phụ huynh.

Về phần nhóm Giang An, các nàng mang sách giáo khoa trở về trước, sau đó hẹn gặp lại tại nhà Giang An, dù sao mười mấy quyển sách cùng hai tệp vở cũng khá nặng và cồng kềnh đây.

Nửa giờ sau, Lệ Huyền cưỡi xe đạp điện chở Tiểu Linh, đi theo Giang An đến khu chợ hôm qua.

Giang An nhìn xe đạp điện mà hâm mộ, nàng chưa bao giờ được ngồi xe điện, thầm nghĩ sau này có tiền nhất định phải mua một cái.

Không phải là nàng lười đạp xe, mà là đạp xe dưới cái nắng hè gay gắt thế này chẳng khác nào tra tấn cả.

Lại nói, Bình thường đều là Giang Phong đèo nàng.

Về phần Giang Phong, hắn không đi chợ cùng các nàng. Hôm qua tổng vệ sinh, phát hiện phía sau nhà có một chiếc Xe Rùa cũ, cho nên đã sớm kéo xe đến công trường gần đó xin củi.

Chợ Hạ Long 1.

Chiếc đồng hồ to cỡ vài mét vuông treo trước sảnh chợ điểm 10 giờ.

Nhóm ba thiếu nữ gửi xe ngoài cổng.

Có lẽ do chiều qua hai dì cháu đến chợ vào xế chiều, là khoảng thời gian rất nhiều tiểu thương đã đóng sạp nghỉ bán, cho nên cảnh tượng đìu hiu khác hoàn toàn với hôm nay, khắp nơi đều là các sạp hàng thực phẩm tươi roi rói, người mua kẻ bán, nhộn nhịp vô cùng.

Tầm giờ này cũng là thời điểm các hàng cơm bắt đầu bày bán thức ăn phục vụ bữa trưa, từng chiếc bếp than đỏ rực lửa, nồi liêu bận rộn xào nấu, hương thơm tỏa khắp nơi. Mà giá cả cũng rẻ hơn so với các nhà hàng bình dân mặt đường, bởi chủ yếu là phục vụ bà con trong chợ, đắt quá sẽ không có người ăn.

Tiểu Linh muốn lên tầng hai khu chợ xem các loại phụ kiện như nơ, kẹp tóc, nhưng Giang An nói không có hứng thú với mấy đồ chơi này, cho nên chỉ có thể lôi kéo Lệ Huyền đi cùng.

Giang An ban đầu dự định tối nay bán Chè Đỗ Xanh, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là khai trương, chỉ mỗi một món không khỏi quá đơn điệu, cho nên quyết định làm thêm một món gọi là Chè Trôi Nước.

Tìm đến một sạp đồ khô, mua Bột Nếp, Bột Năng, Đậu Xanh, Mè Đen, Nước Cốt Dừa, Đường Cát Trắng, Đường Phèn.

Sau đó đi mua Rau Cải Xoong và Thịt Ba Chỉ.

Xách mớ rau trên tay mà nàng đau lòng không thôi. Ở Thôn Tam Sơn, loại rau này mọc đầy ven hồ, nàng còn thường xuyên hái về băm cho vịt ăn đâu.

Lên phố giá 20k một cân.

Đợi đến khi gặp lại, thấy Giang An tay xách nách mang, hai thiếu nữ tiến phụ giúp.

"Tiểu An, bà định làm món gì vậy?" Lệ Huyền nhìn hiếu kỳ hỏi. Nàng và Tiểu Linh đi hết chợ mới chọn mua được ít Ô Mai cùng vài thứ linh tinh. Còn Giang An đây, túi lớn túi nhỏ, áng chừng phải hơn chục cân chứ không ít.

"Nấu Chè, tối nay tôi mở quá bán Chè." Giang An không giấu diếm.

"Hai bà có rảnh thì qua ủng hộ nhá!"

"Bà biết nấu Chè sao?" Lệ Huyền ngờ vực.

"Haha! Yên tâm, tay nghề Tiểu An là số một!" Tiểu Linh khẳng định chắc nịch. Giang An nấu ăn ngon như vậy, nấu Chè nhất định cũng không kém.

"Thật sao?! Được, vậy tối tui với mẹ tui qua ha!"

Đến chỗ gửi xe, Giang An còn tiện đường ghé vào điểm đăng ký sim điện thoại, nàng đã đủ 16 tuổi, lại còn mang theo thẻ căn cước công dân cho nên quá trình làm sim rất thuận lợi.

Điền tờ khai, kí tên, nộp tiền...

Đợi làm xong hết thảy cũng đã gần 11 giờ, ba thiếu nữ theo đường cũ trở về.

...

Hai chiếc xe dừng trước cổng nhà số 29, Lệ Huyền thả Tiểu Linh xuống rồi chào tạm biệt, hẹn tối gặp lại.

Giang An không tìm thấy bóng dáng Giang Phong đâu, chỉ thấy sát tường rào từ cổng vào đến đầu hồi nhà đã chất một đống củi lớn.

Đống củi cao quá đầu nàng, đồ sộ như một thành lũy, lại còn được xếp ngăn nắp cẩn thận.

Điều này làm nàng kinh ngạc, từ lúc đi chợ đến giờ mới bao lâu? Một tiếng đồng hồ nha!

Giang Phong đây là hốt cả công trường nhà người ta về sao?

Kì thực, nàng kinh ngạc, nhưng vị giám sát trong công trường còn kinh ngạc hơn.

Ban đầu hắn thấy một thiếu niên gày còm chừng mười lăm mười sáu tuổi mon men xin gỗ phế liệu về đốt bếp, liền tiện mồm nói lấy được bao nhiêu thì cứ lấy.

Kết quả để hắn và nhóm công nhân tháo dỡ nhìn mà há hốc mồm.

Mấy chục xà gỗ dài ngắn cỡ vài mét bị thiếu niên dùng dây buộc lại, chất lên xe rùa đẩy đi.

Bọn họ thừa nhận, chính bản thân bọn họ cũng không thể đẩy nổi. Phải biết trọng lượng mỗi xà gỗ có thừa chục cân, một xe mấy chục xà qui ra ít cũng nửa tấn. Vừa nặng vừa cồng kềnh như vậy, lại còn vừa đẩy vừa giữ thăng bằng?

Mà đâu chỉ một chuyến, đã mấy chuyến liên tục rồi.

Quái vật?!

Đừng nhìn Giang Phong chỉ có một người, sức lực của hắn hiện tại đã vượt qua sức của mấy chục thanh niên trai cộng lại. Ngoài ra, nhờ vào linh lực hắn còn vận dụng mấy loại công pháp phụ trợ tinh thần thể lực, cho nên sẽ không biết mệt mỏi là gì.

Chẳng qua là khâu thu gom chằng buộc và đi đi về về khá mất thời gian, nếu không e là hắn đã sớm dọn sạch công trường.

Dắt xe vào nhà, Gọi Giang Phong hai tiếng không thấy đáp lại, Giang An đành tự mình sơ chế rau thịt.

Tiểu Linh không về nhà mà lấn lá ở lại, phụ giúp cắm cơm.

Động thái này là muốn ăn chùa.

Dù sao hàng ngày bữa trưa Thanh Lan không về nhà cho nên nàng thường xuyên ra ngoài ăn cơm hàng, hoặc là đặt suất ăn trên ứng dụng, người ta sẽ giao đến tận nhà.

Giờ có bạn có bè, cớ gì phải lủi thủi một mình đâu?

Hai thiếu nữ vừa làm vừa trò chuyện ríu rít. Một lát sau ngoài sân vang lên tiếng động, Giang An ngó đầu ra bắt gặp Giang Phong đang xếp mấy hàng gạch từ Xe Rùa xuống, bên cạnh còn có một cái bàn gỗ.

"Đủ rồi đủ rồi! Mau vào nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm!" Giang An gọi với ra.

"Ok!" Giang Phong giơ tay ra hiệu, hắn cũng đang có ý này.

Hơn giờ đồng hồ, các công trường quanh đây đã bị hắn vơ vét gần như trơ trọi. Mỗi nơi một chuyến, nhưng chủ yếu vẫn là mấy ngôi nhà cũ bị tháo dỡ, tre củi tương đối nhiều. Còn như mấy tòa mái đầm xi măng thì không có mấy. Như chuyến cuối này, phải đi bốn nhà mới gom được một xe.

Cho nên hắn lười.

Mà lại, hắn tính toán chỗ củi này ít nhất phải đốt cả năm mới hết. Đến lúc đó với tu vi Luyện Khí Cảnh tầng hai hắn có thể dùng một ít công pháp hệ Hỏa thay thế cho lửa, không cần thiết phải nhọc công như hiện tại nữa.

"Nấu xong rồi?" Giang Phong hỏi.

"Còn chưa, nhưng nhanh thôi!" Giang An đáp lại.

"Nếu không mang ra đây đi, chúng ta xếp mấy hàng gạch làm bếp củi cho tiết kiệm."

"Duyệt!"

Giang An tán thành ngay. Vừa nãy nàng kiểm tra công-tơ điện, kết quả cho thấy từ hôm qua đến nay đã tiêu thụ hết 11 số điện. Hiệu suất này khiến nàng vừa hoang mang vừa rầu rĩ.

Đúng là hiện đại thì hại điện!

...

Cơm nước xong xuôi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

2 giờ chiều.

Giang An tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, gặp Tiểu Linh nằm cạnh vẫn còn đang ngủ, đành nhẹ nhàng bò khỏi giường.

Nàng cần chuẩn bị cho buổi bán hàng tối nay.

Rửa mặt xong đi ra sân đã thấy Giang Phong chờ sẵn.

Hồi trưa Giang Phong có mang về một chiếc bàn gỗ nhỏ, chất liệu gỗ vẫn còn khá tốt, có lẽ là của nhà nào đó bỏ đi. Chỉ có điều, mặt bàn đã có vài chỗ bong chóc lớp véc-ni, cùng với thiếu mất một cái chân.

Có bàn rồi, còn thiếu ghế.

Giang An lựa từ trong đống gỗ ra vài tấm ván đẹp đẹp, bẻ một mảnh tre dùng làm thước đo đạc đánh dấu, sau đó giao cho Giang Phong mang đến công trường nhờ người ta cưa cắt hộ.

Trước khi Giang Phong đi, nàng còn đặc biệt lấy từ trong tủ lạnh ra một khay đá, bỏ vào thùng nhựa, lại rót nguyên một cái siêu trà, kêu hắn mang theo. Dù sao cũng là nhờ vả người ta, không thể đi tay không.

Mà để nói trả tiền công, nàng thật rất xót tiền, cho nên chỉ có thể dùng trà đá đến thay thế.

Lại nói khay nước đá cũng không phải làm bằng nước bình thường, mà là Linh Thủy.

Lúc còn ở thôn, theo gợi ý của Giang Phong nàng đặt tên cho "nước suối thần thánh" kia là Linh Thủy. Nàng tự tin, chỉ cần nhóm công nhân kia uống vào nhất định sẽ rất hài lòng.

Tác dụng thế nào nàng đã trải nghiệm qua.

Bất quá vẫn phải tiết kiệm một chút, theo lời Giang Phong kể, nước suối đó không phải nước bình thường mà đến từ một hốc đá nhỏ, một ngày mới tích tụ được một ít. Ban đầu nàng không tin tà, xong còn tự mình đến khe suối kiểm chứng, kết quả lại đúng như Giang Phong nói.

Lần này lên thành phố mang theo được hai bình loại 20 lít là tích góp suốt hai tuần trước đó chứ cũng không dễ dàng gì.

"Nhớ mang thùng về nhá!!" Nhìn Giang Phong đẩy xe rời đi, Giang An gọi với theo.

Giang Phong đi rồi, Giang An quay trở vào nhà, mang nguyên liệu hồi sáng mua ra, bắt tay vào sơ chế.

Chỉ là trước khi bắt đầu lại một lần nữa cải biến suy nghĩ. Chè Trôi Nước cùng Chè Đậu Xanh là hai món nàng thích ăn nhất, nhưng đó là cá nhân nàng. Còn đặt mình vào suy nghĩ của khách hàng thì sao? Có ai ra quán ăn hai loại Chè khác nhau cùng một lúc sao?

Nếu là nàng, nàng sẽ chỉ chọn mua một trong hai món.

Như vậy, phải làm sao để tăng tỉ lệ bán được hai mặt hàng cùng một lúc?

Dựa vào những nguyên liệu có sẵn, Giang An đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định bán Chè Đậu Xanh cùng Bánh Trôi Nước.

Đúng vậy, chỉ khác đi một chữ.

Nàng nghĩ rất đơn giản, gọi một cốc chè, thêm một cốc chè?

Gọi một cốc chè, thêm đĩa bánh, như này mới hợp lý.

Nghĩ xong liền bắt đầu làm.

Đổ túi 2 kg đỗ xanh vào chậu, nghĩ nghĩ thế nào lại vớt lại một nửa.

Ngày đầu khai trương chỉ là thăm dò thị trường sâu cạn, không nên nấu quá nhiều. Một cốc chè chừng 50 grams, nàng dự định 20 phần, như vậy 1 kg là vừa vặn.

Tiếp theo đổ nước vào ngâm. Bình thường Đỗ Xanh cần ngâm qua đêm để hạt róc vỏ, nhưng đỗ hôm nay mua là loại đã lột sẵn, cho nên chỉ cần ngâm thêm một lát.

Trong lúc chờ ngâm đỗ thì đi nhào bột, lần này nàng đổ nguyên túi Bột 2 kg mà không chút đắn đo.

Bánh Trôi Nước chỉ cần chưa luộc trong nước sôi liền có thể bảo quản nhiều ngày.

Suy ra, bán không hết thì mang ra ăn trừ bữa.

Đạo lý rất đơn giản!

Giang An đổ một chai Linh Thủy đã đun sôi để nguội vào Bột Nếp, rửa tay sạch sẽ, bắt đầu từ từ nhào nặn từng chút một. Đợi đến khi bột đã nhuyễn mịn, đặt cục bột vào chiếc đĩa lớn rồi đậy một cái giá nhỏ lên ngăn ngừa ruồi muỗi côn trùng xâm phạm.

Quay qua chậu Đỗ Xanh, dùng muôi khoắng một hồi, sau đó hớt những hạt nổi trên mặt nước lên, bởi những hạt này đều đã hỏng.

Mặc dù chỉ là gánh hàng rong với số vốn ít ỏi cỏn con, nhưng quá trình chuẩn bị lẫn ý thức vệ sinh vẫn vô cùng nghiêm túc.

Cũng cho thấy tâm huyết và kì vọng của nàng.

"Gian thương!!" Nhìn có đến lưng muôi hạt thối hỏng, Giang An thầm mắng bà bán hàng, thề từ nay về sau cạch mặt.

Tiếp theo nàng ra bếp dã chiến ngoài sân nhóm lửa, chuẩn bị đặt nước ninh Đỗ.

Mùi khói củi nồng nặc bay khắp nơi, để Tiểu Linh sặc sụa bật dậy khỏi giường mà chạy ra ngoài.

---

Hết chương 20.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.