Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ Định Kỳ

Phiên bản Dịch · 1459 chữ

“Hừ.” Nhìn theo Lục Huyền đã rời đi, đạo sư vũ kỹ giận dữ trừng mắt, hơi thở mạnh đến mức râu của ông cũng lung lây theo, ông không nói được câu nào.

“Xin thầy bớt giận, tức giận vì loại phế nhân như vậy không đáng chút nào, dù gì thì năm ngày sau, nhất định hắn sẽ bị trục xuất ra khỏi học viện mà!” Tam Hoàng Tử vừa nhẹ giọng an ủi, vừa nói như chắc nịch.

Long Tuyết Dao liếc mắt nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc thắng của Tam Hoàng Tử, nàng ngao ngán thở dài một hơi, khẽ lắc đầu rồi tiếp tục việc tu luyện đang dang dở của mình.

Vị trí của học viện Linh Tiêu nằm ở thành Thiên Vũ, cách Ô sơn trấn khoảng mấy chục dặm, đối với những vỏ giả thông thường đi lại cơ bản là không tốn quá lâu thời gian.

Vì thế nên Lục Huyền đại khái có thể công khai về nhà mà không lo ngại gì.

“Linh khí của tứ phía đều loãng như vậy, cho dù là về được đến nhà, không có trấn tụ linh thì cũng không thể ổn định tu luyện được.”

“Mà trấn tụ linh trận thì cũng cần đại lượng linh thạch xây đắp thành mới phát huy hết tác dụng được.”

Lục Huyền nhăn mặt nhíu mày.

Thời cổ xưa có câu nói: nghèo văn phú võ, võ đạo chính là tương tự như vậy.

Bất cứ tài nguyên tu luyện gì, đều tránh không được mối liên quan đến chữ tiền.

Nhưng cho dù Lục Huyền là con một của một đại gia tộc, cũng không thể nào mà cung cấp cho ngài một lượng tài nguyên vô đáy như biển để phục vụ cho ngài tu luyện.

“Có rồi.”

Trong đầu Lục Huyền xuất hiện một đường sét đánh ngang, vì bản thân mình quá mức nhập tâm vào thân phận của Lục đại thiếu gia, rõ ràng bản thân mình đã có trong tay cả một bảo sơn, vậy mà suốt ngày cứ hao tâm vì suy nghĩ tiền bạc.

Kiếp trước, ngài là Võ Tôn đại đế vô địch thiên hạ.

Bất luận là công pháp hay võ kỹ cao cấp đến mức độ nào thì ngài cũng tường tận như đường chỉ vân tay.

Luyện đan, luyện khí, trấn pháp lại càng không có cái gì để e ngại.

Tùy tùy tiện liền để bán ra một chút từ khe ngón tay đã có thể khiến cho một gia tộc nhỏ có thể trở thành to lớn như đế quốc.

Như cuốn công pháp thần cấp như vậy, ngài tuyệt nhiên sẽ không giao ra, thậm chí còn giấu không cho bất cứ một ai khác biết là ngài có cuốn công pháp nghịch thiên như vậy, và đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Vậy xem ra thì chỉ có thể bắt đầu từ vũ kỹ thôi.

Lục Huyền vốn thân là đại đế, đương nhiên sẽ cực kỳ am hiểu vũ kỹ.

Đương nhiên là vũ kỹ ngài đưa ra cũng không thể quá cao, nếu không thì sẽ gây ra rất nhiều thế lực dòm ngó để ý.

Hoàng cấp thượng phẩm, chắc là tàm tạm.

chính là lựa chọn tốt nhất.

Không nói đến uy lực lớn, mà còn là vũ kỹ hệ lôi hiếm có, nhất định sẽ bán được cái giá tốt.

Lục Huyền lập tức tìm giấy bút, rồi ghi chép lại khẩu quyết và chiêu thức của cuốn

“Đại công cáo thành.” Lục Huyền bèn cất giấy bút, trên tác phẩm vừa hoàn thành của ngài ghi rõ: to rõ ở phần đầu, và tiếp theo là khẩu quyết và chiêu thức với chữ nhỏ hơn.

Tổng cộng gồm bốn thức, uy lực của mỗi thức mạnh dần theo thứ tự luyện tập về sau.

Cũng có nghĩa là thức thứ tư sẽ mạnh hơn gấp bốn lần so với thức thứ nhất.

“Đáng tiếc là ta không thể chép lại đầy đủ cặn kẽ nguyên bộ ra đây được.” Lục Huyền lắc đầu.

Bản đầy đủ của cuốn vẫn là kỹ thuật võ đạo trung phẩm huyền cấp, tổng cộng bao gồm chín thức, các thức càng về sau càng mạnh hơn, bốn thức mở đầu là đẩy nhanh tốc độ tăng cấp uy lực, trong bốn thức tiếp theo, tốc độ tăng của mỗi một thức đều theo tốc độ như tên bắn bay vọt, đến thức cuối cùng là thức thứ chín, sau khi luyện thành thì đã tăng mạnh gấp tám mươi mốt lần so với ban đầu, hơn nữa, nếu cùng lúc xuất ra cả chín thức sẽ có thể kéo theo cửu tiêu huyền lôi xuất hiện, uy lực có thể đem so sánh ngang tầm với vũ kỹ của huyền câp thượng phẩm.

“Chép bốn thức đầu tiên này chắc là được rồi.” Còn lại thì để tính sau, nghĩ vậy Lục Huyền bắt đầu di chuyển đến chợ định kỳ.

Chợ định kỳ ở đây hơi khác so với chợ định kỳ của phàm nhân bình thường.

Ở khu chợ này, chỉ có võ giả mới có thể vào được.

Khu chợ định kỳ này được chia làm nhiều khu vực khác nhau: khu đan dược, khu luyện khí, khu linh thú, khu nô lệ, và khu vực dành cho bán đấu giá.

Điều đáng để Lục Huyền chú ý ở đây là khu đan dược, cửa hàng ở khu đan dược đều có in cùng một biểu tượng ký hiệu: một ngôi đình nho nhỏ, bên trên có một đóm lửa trắng bặc đang cháy rực.

Biểu tượng này đối với Lục Huyền không hề xa lạ, giống như khuôn như đúc với biểu tượng trên lệnh bài mà Lâm lão tặng cho Lục Huyền: biểu tượng của công hội luyện đan sư.

Nhưng mà hiện giờ không phải là lúc để gặp mặt, hơn nữa nơi đây cũng không phải là đại bản doanh của công hội luyên đan sư, chỉ mấy cái cửa hàng, không đáng để ngài tốn thời gian đi lòng vòng tham quan.

Vào đến khu chợ định kỳ, Lục Huyền bèn thẳng hướng tiến đến khu vực bán đấu giá.

Kỹ thuật vó đạo Hoàng cấp thượng phẩm, không phải cửa hàng nào cũng có thể thu nhận được.

Đừng nghĩ vì đây là loại vũ kỹ thấp hèn nhất trong biển não của Lục Huyền, nhưng khi đem ra ngoài, nó tuyệt nhiên sẽ là đại vũ kỹ uy danh hiển hách, có thể kéo theo điện lôi kinh động đất trời, chứ không phải loại hạ hạ hạ phẩm thông thường.

Dựa theo ký ức trong đầu mà phán đoán thì vũ kỹ mạnh nhất của gia tộc Lục Huyền chẳng qua cũng chỉ là hoàng cấp trung phẩm, đó đã là vũ kỹ mạnh nhất của khu vực biên giới, đồng thời cũng là cuốn kỹ thuật võ đạo này đã nhận định địa vị của Lục gia tại Ô Sơn trấn.

Đối với một sô ít gia tộc nhỏ mà nói thì vũ kỹ hoàng cấp thượng phẩm đã có thể coi như là cấp bậc của bảo bối truyền kiếp.

Nhưng mà Lục Huyền cũng không phải là người có suy nghĩ hồ đồ gì, tục ngữ có câu: thất phu vô tội hoài bích có tội, đạo lý này ngài vẫn rất rõ ràng, ngài biết hiện tại thana phận của mình vẫn không thể bại lộ, nên không thể gây chú ý quá nhiều.

Trước khi đến khu chợ này, Lục Huyền đã trổ tài một loại vũ kỹ khác, đó chính là thuật dịch dung.

Thuật dịch dung của ngài khác với thuật dịch dung của người phàm, trừ khi nào đối phương đặc biệt có luyện tập qua đồng thuật, hoặc là đạt được huyền mệnh cảnh, nếu không thì cơ bản là sẽ không có cách nào có thể nhìn ra gương mặt thật của Lục Huyền.

Nhưng vì vấn đề an toàn khởi điểm, nên ngài nghĩ mình ên thay chiếc áo khoát màu đen, đồng thời còn đeo mặt nạ.

Bảo vệ che chắn hai lớp, như vậy thì nagfi càng tự tin hơn.

Mới vừa vào đến khu vực mua bán, một nữ nhân có gương mặt xinh đẹp tiến đến chỗ Lục Huyền, tất cung tất kính lên tiếng hỏi: “Thưa ngài, xin mạn phép hỏi ngài cần trợ giúp gì không ạ?

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.