Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1244 chữ

“Việc này ta và các Võ Hoàng đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi không nói cho mọi người biết không phải muốn dấu diếm gì. Mọi người biết sớm cũng không để làm gì mà thờ gian dài sẽ dẫn đến nhiều ý kiến, nhất là với tình hình trong tộc khi mà tinh thần của mọi người quá kém nói ra sẽ càng làm nhiều người lo lắng. Hôm nay sau khi khích lệ được tinh thân mọi người lên cao ta mới đem chuyện này nói được. Cha mẹ của những đứa nhỏ cùng bản thân chúng cũng mới biết được việc này vài hôm trước thôi.”

“Các vị ta mời mọi người đến đây nghị sự vì ta cần nói với mọi người một chuyện quan trọng, chuyện diễn ra trong căn phòng này sẽ chỉ những người có mặt ở đây được biết mà thôi.”

“Chức vị tộc trưởng sau này ta sẽ tạm giao cho Vũ Quang. Mọi người hẳn sẽ rất thắc…”

“Tộc trưởng sao người lại làm vậy?”

“Chuyện này không thể được.”

Lời của Vũ Thạch vừa mói nói đã bị vài vị Võ Tôn cắt ngang.

“Mọi người nghe ta nói hết đã, ta làm vậy vì sau này ta sẽ không ở trong cốc, lên mọi chuyện sẽ do Vũ Quang gánh vác. Lần này ra ngoài không chỉ có lũ trẻ mà còn có cả ta. Ta sẽ đi đại lục Chân Lạc.

Nghe đến đây vài người liền hiểu ra Vũ Thạch muốn đến đó làm gì, có người định lên tiếng khuyên ngăn nhưng Vũ Thạch không để họ kịp nên tiếng nói tiếp: “Ta biết mọi người lo lắng điều gì, việc ý thật sự quá nguy hiểm nhưng cũng là con đường nhanh nhất giúp chúng ta tăng cường thực lực. Ta sẽ không hành động lỗ mãng đâu. Nếu như chắc chắn thành công thì ta mới làm vì vậy đừng ai nói gì, chuyện này ta đã quyết rồi. Tuy vậy ta cũng nhắc mọi người. Dù ta có thành công đi nữa thì lực lượng của chúng ta cũng nhỏ yếu ở bên ngoài có rất nhiều gia tộc dù không có Võ Đế nhưng nếu có vài chục vị Võ Hoàng cùng hàng trăm Võ Tôn thì chúng ta cũng đã không làm được gì họ rồi. Kẻ thù của chúng ta lại là một quốc gia, ngoài ra còn có vài thế lực siêu cấp nữa. Ngay cả lúc Vũ gia toàn thịnh không kể lão tổ, thì với lực lượng như vậy chúng ta cũng không thể tiêu diệt kẻ thù được, với lực lượng ý chúng ta chỉ làm kẻ thù kiêng kỵ mà thôi.”

“Muốn trả được mối thù đó chúng ta chỉ có con đường là mạnh hơn trước gấp nhiều lần mới làm được vì vậy mọi người cố gắng tu luyện đi không được đánh mất niềm tin.”

“Ta sau khi ra ngoài có thành công hay thất bại còn mạng thì cũng sẽ không trở về ngay vì ta muốn ở ngoài tăng cường thực lực qua chiến đấu. Ở đây ta không có đối thủ tu vi có tăng cũng sẽ là một Võ Đế yếu ớt. Mọi chuyện sau này mọi người đều nghe theo Vũ Quang đi. Lão Bá đệ cũng phải phụ giúp Vũ Thạch ta trấn thủ nơi này à, họa may ta không có mạng mà quay về đệ phải thay ta quan tâm mọi người rồi.”

“Ở đây ta có một ít đan dược hỗ trợ cho Võ Tôn, Võ Hoàng tu luyện ta để cho Vũ Quang phân phối cho mọi người. Đan dược này khó nắm ta mới luyện được không có nhiều đâu mọi người nên tận dụng chúng cho tốt.” Vũ Thạch nói.

“Sau này cứ nói với người trong tộc là ta bế quan khổ tu nếu có ai trong tộc thăng lên Võ Đế mà lúc ý ta vẫn chưa có về thì mới được nói chuyện của ta ra, mà tốt nhất giữ được càng lâu càng tốt tránh làm cho mọi người hoang mang.”

“Đại ca huynh yên tâm ta sẽ xử lý ổn thỏa việc trong tộc.” Vũ Quang cam kết với Vũ Thạch.

Một vị Võ Tôn tỏ ra lo lắng nói: “Tộc trưởng người là Võ Đế duy nhất của gia tộc người đi rồi không may có bề gì thì chúng ta sẽ còn hi vọng gì nữa chứ?”

“Ngươi nghĩ vậy thì mới là gia tộc không có hi vọng gì nữa.” Vũ Thạch nổi giận quát vị Võ Tôn vừa lên tiếng.

“Láo Bá đệ là người có tư chất cao, trải qua thời gian sẽ tiến vào Võ Đế thôi, đệ đừng có làm ta thất vọng đó.” Vũ Thạch nhìn Tiêu Diệp với ánh mắt hi vọng, ngày hôm nay trong buổi lễ khi Lão Bá phát thệ khi nào bước vào cảnh giới Võ Đế mới lại bước chân vào đền thăm bài vị huynh trưởng rồi vợ lão. Vũ Thạch như nhìn thấy sức sống ẩn sâu trong con người Lão Bá đang trỗi dậy ông tin Tiêu Diệp trước đây rồi sẽ trở lại.

Vũ Quang thấy Vũ Thạch nói vậy hiểu ý tiếp lời: “Chỉ cần cho Lão Bá đại ca thêm ít thời gian tĩnh tâm thì bước vào cảnh giới Võ Đế là chuyện đơn giản ý mà, mọi người đừng quên trong tộc ta Vũ Thương cũng là người có khả năng tiến vào Võ Đế à có khi còn trước cả ta ý chứ.”

Nói đến đây Vũ Quang đưa mắt nhìn Vũ Thương nói to: “Cái tên cháu kia ngươi tiến triển tu vi thì vừa vừa thôi chứ không định để cho ta tý mặt mũi nào à? Ta đúng là số khổ có đứa cháu như người làm ta chuẩn bị mất hết mặt mũi rồi còn đâu.”

Ai cũng hiểu Vũ Quang nói vậy là cố ý khiến mọi người trở lên vui vẻ giảm bớt áp lực trong lòng, tuy nhiên những gì ông nói là thật, điều này cũng làm cho nhiều người bớt đi âu lo.

Vũ Thương thì chỉ biết ngồi im chịu trận của ông chú.

Lão Bá thì chỉ dám cười trộm chứ không dám để cho Vũ Quang nhìn thấy nếu không lão gia hỏa này sẽ càu nhàu với lão chết mất, hắn vừa nói tốt cho mình mà mình cười hắn, hắn không kiếm mình tìm phiền phức mới lạ.

Vũ Thạch thấy mọi người đã không còn quá nhiều lo lắng nói: “Mọi người cũng đã mệt rồi chúng ta cũng nên nghỉ ngơi làm vài chén chứ nhỉ? Sau hôm nay không biết bao giờ mới lại được ngồi uống rượu với mọi người đây?”

“Vũ Thương con đi xem Long Huyền chuẩn bị đồ ăn thế nào rồi, rồi mang đến đây đi, ta biết nó chu đáo thể nào cũng làm vài món nhậu Vũ Thạch ta ưu thích cho mà coi. Tiện nhắc Vũ Long và đám nhỏ tối mai đến chỗ ta, ta còn cần thi triển hồn trận cho chúng nữa.”

Vũ Thương cất bước đi ra khỏi phòng, những người ở lại trong phòng thì bắt đầu chuyển chủ đề nói chuyện khiến cho không khí trong phòng trở lên khác hẳn lúc ban đầu.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.