Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

“Ta chưa thấy ai bị ảo ảnh trận đấu mê hoặc giống như cậu đâu. Cậu có biết cậu tiến vào ảo ảnh bao lâu rồi không.”

“Vãn bối không biết nữa. Điều mà vãn bối trải qua nó giống như một giấc mơ vậy còn thật hơn cả một giấc mơ nữa. Điều vừa xảy ra với vãn bối là thế nào vậy tiền bối? Người có thể nói cho vãn bối biết được không?”

“Ta không phải vừa nói rồi sao, đó là ảo ảnh. Cậu có nhớ khi tiến vào ngươi nhìn thấy hai bức tượng thiếu nữ chứ? Còn có điều cuối cùng cậu nhớ khi tiến vào ảo ảnh đó là gì?”

“Lúc đó vãn bối đang quan sát các bức tranh điêu khắc trên tường, miêu tả các đấu sĩ đang chiến đấu.”

“Đúng chính là các bức tranh. Biết các bức tranh điêu khắc đó do ai tạo ra không? Thôi để ta nói luôn vây. Nhớ hai bức tượng thiếu nữ ở cổng vào chứ họ chính là người tạo ra các bức tranh này ảo ảnh cũng từ đó mà ra. Ta còn nghe nói người tiến vào ảo ảnh đó càng lâu chứng tỏ người đó càng nhận được nhiều chỗ tốt. Chỗ tốt này là gì thì cũng không ai rõ, có người nói đó là kinh nghiệm khi được chứng kiến cảnh chiến đấu đỉnh cao của các đấu sĩ, có người nói là cảm giác, giác ngộ. Ta cũng nhiều lần tiến vào ảo ảnh rồi nhưng lần lào cũng không có được lâu, lên ta không có thấy mình nhận được thứ tốt gì từ những ảo ảnh đó cả. Những lần sau khi tiến vào ảo ảnh cậu đã có thể tự thoát ra khỏi ảo ảnh mà không cần đợi đến khi nó kết thúc. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu có thể ở trong ảo ảnh đó bao lâu thì ở đâu. Ta nghe nói nhưng bức tranh biết lựa chọn khán giả, người được chúng chọn sẽ được ở trong ảo ảnh rất lâu còn người không được ưu ái thì chỉ thoáng qua thôi dù có cố bao nhiêu lần cũng sẽ vậy.”

Những ảo ảnh về trận đấu sống động như thật này chính là thuật lại những trận chiến đấu được vinh danh trên bức tường danh vọng của các đấu sĩ đã thành danh ở đấu trường này. Ảo ảnh các trận đấu đó chính là những bản anh hùng ca của họ. Vì vậy mà người ta gọi cách cổng này là “Cổng Anh Hùng Ca”.

“Cổng Anh Hùng Ca” bản thân nó không thôi cũng đã rất nổi tiếng, chính vì vậy mà để tưởng nhớ người đã tạo ra chúng người ta đã điêu khắc tượng của họ rồi đặt bên ngoài cổng như hai vị tiên nữ đón trào những khán giả đến với kiệt tác của họ.

“Đi thôi, đã có đến bốn, năm nhóm thí sinh vượt qua chúng ta rồi đó cậu nhóc.”

“À mà ảo ảnh trận đấu cậu nhìn thấy là trận đấu của hai người nào Chấn Long?” Vị giám sát tuy vội vàng nhưng vẫn không quên hỏi.

Vũ Long vừa bám theo vị giám sát vừa trả lời: “Đó là trận đấu giữa Băng nhân Khảm La và Chiến lôi Đằng Duệ thưa tiền bối.”

Vị gám sát đang đi phía trước khi nghe ảo ảnh trận đấy mà cậu nhìn thấy là của Băng nhân Khảm La và Chiến lôi Đằng Duệ thì ngoái lại nhìn Chấn Long vẻ mặt biểu tình có chút phức tạp.

Vị giám sát có chút trầm mặc nói: “Trận chiến của Bằng nhân Khảm La và Chiến lôi Đằng Duệ sao? Ta nghe nói trận đấu này khá là hấp dẫn.”

“Trận đấu….” Vũ Long vừa mới nó đến đây thì đã bị vĩ giám sát ngắt lời.

“Đi nhanh lên thôi chúng ta đã tụt lại sau mấy nhóm rồi. Ta không muốn bị cấp trên trách phạt đấu.” vị giám sát vừa tăng tốc di chuyển vừa nói.

Vũ Long thấy vị giám sát nói vậy cũng không có nói tiếp nữa mà rảo bước bám sát theo.

Rồi hành lang vã những lối rẽ cũng không còn trước mắt Vũ Long lúc này là một khoảng sân rộng lớn tràn ngập ánh sáng mặt trời trên sân nhiều khu vực được chia thành các sân đấu nhỏ bên trong là các thi sinh dự thi đang thi đấu với người chỉ định của Lôi Chấn học viện. Vũ Long có thể nhìn thấy những hình ảnh có chút quen thuộc, cậu nhận ra một vài góc khán đài giống với những gì mà cậu từng chứng kiến trong ảo ảnh.

Trong khi Vũ Long vẫn còn đang bị quang cảnh bên trong đấu trường thu hút tầm mắt thì vị giám sát dẫn Vũ Long tới đây đang nên tiếng nói với một vị giám sát khác: “Trọng Vũ Tân cậu sắp xếp cho vị thí sinh Chấn Long này thi tuyển kiểm tra ở vòng thứ 2 cho ta, ta còn phải đi gặp Lưu trưởng lão báo cáo.”

Vị giám sát Trọng Vũ Tân cung kính khom người đáp một tiếng: “Vâng.”

“Mà còn việc này cậu lại gần đây ta có chút chuyện muốn nói với cậu.” Vị giám sát dẫn Vũ Long tới nói với Trọng Vũ Tân.

Trọng Vũ Tân sau đó tiến gần tới rồi được vị giám sát dẫn Vũ Long tới nói nhỏ căn dặn gì đó mà người khác không có nghe được. Trọng Vũ Tân trong lúc nghe căn dặn thì thi thoảng lại liệc nhìn Vũ Long một cái ánh mắt có chút nghi hoặc hiếu kỳ.

Vũ Long lúc này vẫn không có để ý thấy là vị giám sát dẫn mình vào đây đã đi mất. Cậu lúc này đang bị thu hút bởi một trận đấu trong một sân đấu nhỏ. Sân thi đấu nhỏ đang diễn ra một trận đấu mà thí sinh thi tuyển đang thi với người của Lôi Chấn học viện là Duy Tùng.

Theo như quan sát của Vũ Long thì Duy Tùng đang chiến đấu khá là ngang ngửa với vị tu sĩ của Lôi Chấn học viện. Dù vị tu sĩ này có đẳng cấp cao hơn Duy Tùng. Một tu si là Võ Đồ thi đấu với một vị Võ Sĩ đã là không công bằng và có phần quá sức nhất là đối với Võ Đồ dưới tầng 7. Nhưng đối với một Võ Đồ tầng 9 bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Võ Sĩ thì thi đấu với một Võ Sĩ tầng 1, 2 thì cũng không phải là quá chênh lệch. Trận đấu ở vòng thứ 2 này chỉ mang tính chất khảo nghiệm kỹ năng là chính thì cũng là có phần hơi áp lực với các thí sinh là Võ Đồ dưới tầng 7.

Trận đấu của Duy Tùng đột ngột bị dừng lại các vị giám sát ra lệnh cho Duy Tùng rời sân thi đấu rồi đưa cho cậu một chiếc thẻ gì đó mà Vũ Long không có nhìn rõ rồi yêu cậu rời đi.

Khi đi về phía hành lang để rời khỏi sân đấu trường Duy Tùng nhìn thấy Vũ Long hào hứng cười nói: “Chấn Long ta cứ tưởng cậu bị loại rồi cơ ta thấy có mấy nhóm thi sinh sau đó đi vào mà không thấy cậu đâu cứ tửng là cậu bị loại rồi làm ta có chút hụt hẫng mãi mới kiếm được một người mà ta hợp ý để tạo thành nhóm song sát tán gái, người may mà không có bị loại thế thì tốt rồi.”

“Mà Vũ Long vừa rồi thấy ta thi đấu chứ? Thấy ta đánh ngang tay với Võ Sĩ tầng 1 đó không phải nói là ta cũng thuộc loại quái thú sao? Vượt cấp chiến đấu như vẫy cũng không phải chuyện dễ đâu. Ta có lợi hại không hả?” Duy Tùng có chút khoe mẽ mong đợi Vũ Long nói gì đó.

Đáp lại mong đợi của Duy Tùng là một tiếng nói của người khác: “Duy Tùng phải không cậu là thí sinh vừa thi đấu ngang ngửa vói một Võ Sĩ vẫn chưa nhanh đi báo tin vui cho người nhà còn ở đây làm gì? Nếu muốn ở trong sân đấu trường quan sát các thí sinh khác thi đấu thì phải đi sang phía bên kia.” Vị giám sát chỉ tay về phía một khoảng trống gần với khu khán đài nơi đó cũng đang có một vài thí sinh đứng quan sát các trận thi đấu.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.