Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1059 chữ

Vũ Long không giữ im lặng mà còn thừa nhận nói: “Sư phụ từng nói quê người ở nơi này rất xa.”

Duy Giả khẳng định nói: “Chỉ như vậy mới lý giải được việc sư phụ cháu lại dễ dàng để cho hai con yêu thú vương cấp đi cùng cháu như thế này.”

Duy Tùng nói “Cha lúc đầu con nhìn thấy cũng rất bất ngờ nên…”

“Nên con mới chủ động làm quen chứ gì? Con muốn học thói của tên tiểu tử A Khấu nhà họ Đào đúng không su nịnh kẻ sang bắt nạt kẻ yếu hả?” Duy Giả có chút tứng giận nói.

Duy Tùng hậm hực hét lên: “Cha không phải vậy oan cho con mà. Con mà thèm giống tên A Khấu chết tiệt đó, con không là con cha.”

Duy Giả cười phá nên vỗ vai Duy Tùng nói: “Thế mới là con ta.”

Vũ Long thấy cái tính của Duy Tùng 100% là từ Duy Giả cha hắn truyền cho vậy mà còn muốn cậu ta sửa sao, thế thì quá khó à.

Duy Tùng nói: “Con không có bỏ qua cho cha dễ như thế đâu. Nhưng mà cha, nói như vậy Chấn Long sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm sao?”

Duy Tùng ở bên ngoài là người đầu tiên lo lắng cho Vũ Long làm Vũ Long cảm thấy có chút ấm áp nhất là sau khi đã trải qua một bữa ăn có chút ấm cúng cùng hai cha con họ.

Vũ Long có chút cảm động nhìn Duy Tùng nói: “Cám ơn”

Duy Giả nói: “Chuyện này…Có lẽ khi ra nhập được vào Lôi Chấn hoc viện rồi thì Lôi Chấn học viện sẽ lo liệu thôi Chấn Long cháu không cần lo lắng đâu. Tuy ta không biết tư chất của cháu như thế nào nhưng ta lăn lộn ngoài đời cũng đã lâu rồi không phải không có chút nhãn lực nhìn người. Cháu không thua kém gì con của ta cả, tư chất nó trong gia tộc ta là cao nhất nhưng so với cháu thì không được. Cháu có lẽ ở một đẳng cấp khác, cao hơn con ta rất nhiều.”

Vũ Long nói: “Duy Giả Tiền bối người quá đề cao cháu rồi.”

Duy Giả nói: “Vũ Long cháu thấy ta là người thế nào?”

Vũ Long có chút suy nghĩ nói: “Cháu thấy tiền bối là một người tốt.”

Duy Giả: “Thấy ta là một người tốt. Vậy ta hỏi cháu hãy trả lời thật, cháu có chút nào đề phòng hai cha con ta không?”

Vũ Long không chút do dự đáp: “Cháu có.”

“Chấn Long cậu được đấy chúng ta tốt…” Duy Tùng chưa nói hết lời thì “bốp” một tiếng Duy Tùng kêu lên đau đớn. “Ai ui…Cha sao lại đánh con…ai ui cha người đánh thì cũng phải giải thích chứ con không phục…ai ui…”

Duy Giả bực tức nói: “Con mới là đồ không biết tốt xấu, ra đường cứ thấy người ta tốt với mình là không có chút nào đề phòng người ta sao? Nếu là người ta giả vờ tốt với con rồi làm thịt con, lúc đó xem con có còn thấy người ta tốt với mình nữa không?”

Vũ Long thấy trong những cuộc trò chuyện đôi lúc Duy Giả sẽ mượn vào những câu chuyện mà dạy dỗ con mình nhưng nhiều khi không có được như mong muốn của Duy Giả.

Duy Tùng nói: “Cha sao người không nói thẳng ra có phải dễ hiểu không? Con vốn là đứa chậm hiểu.”

Duy Giả thất vọng nói: “Lúc nào cha cũng ở bên con được sao? Mai con vượt qua vòng kiểm tra vòng thứ 3 không phải sẽ sống xa cha sao? Lúc ý ai lo cho con đây? Con nên tự mình suy nghĩ đi ta không có lo cho con được cả đời đâu.”

“Vâng con biết!” Duy Tùng hướng Duy giả nói cười toét miệng.

Duy tùng nói: “Mà cha chúng ta làm gì tiếp bây giờ chả nhẽ cứ đi lang thang trên đường thế này mãi à? Về quảng trường ngủ cũng không được giờ sáng thế này sao mà ngủ ngoài trời được?”

“Tha cho ta đi, các ngươi đã lấy hết linh thạch cùng binh khí của ta rồi. Hãy tha cho ta đi. Ta không muốn làm nô bộc. Các ngươi xảo trá lừa ta ký kết khế ước. Ta muốn thưa kiện các ngươi.”

Vũ Long, Duy Giả và Duy Tùng bị tiếng hét bi phẫn đó thu hút khi nhìn sang thì trong mắt ba người là một thiếu niên tầm 17 tuổi thân thể mang nhiều vết thương đang bị một đám tu sĩ đánh đập.

Đám tu sĩ đánh đập vị thiếu niên không bỏ là một nhóm 10 người trong đó có ba người tuổi cũng chỉ ngang ngửa với cậu thiêu niên xui xẻo kia, còn lại một đám trung niên luôn đi theo sát phía sau có lẽ là đám hộ vệ.

“Lại một đám gia hỏa cậy quyền cậy thế làm loạn đây mà.” rất nhiều người đi đường xì xào nhận xét.

Người thiếu niên đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh như tìm kiếm sự giúp đỡ tìm một ai đó có thể cứu vớt mình rồi ánh mắt cậu trạm vào Vũ Long. Ánh mắt trong phút chốc lóe nên, giống như một người đang lạc đường trong cơn đói khát nhìn thấy đằng xa có một đống đồ ăn nước uống vậy.

Ánh mắt ý khuôn mặt ý khiến Vũ Long sững người người thiếu niên đó không ai xa lạ chính là Vũ Thắng. Vũ Thắng tuy ít nói nhưng sống với nhau trong sơn cốc từ bé dù bộ dáng có thảm hại thế nào thì làm sao mà có thể quên được anh em của mình chứ. Vũ Long như chết lặng đi trong giây lát, nắm tay cậu siết chặt như muốn nghiền nát tất cả kẻ đang hành hạ Vũ Thắng. Biểu hiện này của Vũ Long không có bị cha con Duy Tùng nhận ra, họ đang mải quan sát tình cảnh của Vũ Thắng nên không có chú ý đến biểu hiện bất thường này của Vũ Long.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.