Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Hai cha con Vũ Thương đang nói chuyện thì một cô bé 3 tuổi chạy vào ôm trầm lấy Vũ Long rụi rụi đầu vào người cậu nói: “Anh dạo này anh không chịu chơi với em gì hết.” Cô bé nhõng nhẽo với Vũ Long. Cô bé này là Vũ Tiểu Anh em gái của Vũ Long.

Vũ Long rất là yêu thương em gái, lúc không tu luyện cậu thường rành thời gian chơi với Tiểu Anh, nhưng dạo gần đây Vũ Long liên tục đi săn rồi giành thời gian cho tu luyện nên không thường xuyên chơi với cô bé.

“Tiểu Anh ngoan lát nữa anh dẫn em đi chơi với bọn Tiểu Thiên, Tiểu Ngao.” Vũ Long an ủi em gái.

“Anh không được lừa em đâu đó.” Tiểu Anh phụng phịu nói, dường như tiểu cô nương vẫn sợ Vũ Long đi đâu mất không chơi với mình nên vẫn ôm chặt lấy cậu. Cô bé không chịu buông cậu ra rồi thi thoảng lại ngó ngang xung quanh như đang muốn cảnh giác ai đó bắt mất anh của cô đi vậy. Điều này cũng là do nhiều lần Tiểu Anh đang muốn chơi với cậu thì lại có người đên gọi câu đi lần thì là ông nội muốn xem tiến độ tu luyện của cậu, lần thì để Vũ Long tỷ thí với mấy đứa trẻ trong tộc… mỗi lần vậy Tiểu Anh đều hậm hực không thôi.

Mỗi lần Vũ Long dẫn cô bé đi chơi đều để cô bé cưỡi lên Tiểu Thiên hoặc Tiểu Ngao rồi bắt chúng dẫn Tiểu Anh đi tìm bắt lũ Hoàng Điệp trong cốc. Trong cốc có rất nhiều Hoàng Điệp, trước kia khi Vũ gia chưa đến đây ẩn cư thì trong cốc cũng chỉ có lũ Hoàng Điệp sinh sống. Sơn cốc do đặc thù địa hình tuy không dễ phát hiện nhưng cũng không thể chỉ có mỗi mình lũ Hoàng Điệp sinh sống trong này được. Vì sơn cốc khá là rộng linh khí xung túc rất thích hợp cho yêu thú sinh sống. Điều này cũng từng làm cho mấy người Vũ gia suy nghĩ tìm hiểu, họ cho rằng trong cốc còn có bí ẩn gì đó, vì họ phát hiện trong cốc chưa từng có dấu vết của bất kỳ sinh vật nào khác cũng không có dấu vết lão tổ chém giết thanh lý yêu thú trong cốc. Bí ẩn trong cốc có lẽ cũng là lý do mà lão tổ chuẩn bị nơi này cho hậu nhân ẩn cư, nhiều người trong Vũ gia nghĩ vậy. Hoàng Điệp là yêu thú nhưng cảnh giới không cao hầu như là cấp 1 rất ít con cấp 2. Tính tình của lũ Hoàng Điệp rất ôn hòa khá là thân thiện không có tính chủ động công kích, chúng cũng không có kỹ năng công kích gì nguy hiểm chỉ có một kỹ năng tỏa phấn hương có tác dụng khiến đối phương rơi vào trạng thái ngủ mà thôi. Ngoài em gái của Vũ Long thì mấy bé gái trong tộc ai cũng thích đuổi bắt lũ Hoàng Điệp hết. Có mấy bé gái dùng Hoàng Điệp làm linh thú nhưng chủ yếu làm cảnh linh thú luôn mang bên người.

“Tiểu Anh con lại chay đi đâu rồi?” Tiếng gọi của Long Huyền từ phía cửa truyền vào.

“Mẹ con ở trong này.” Tiểu Anh líu díu trả lời. Tiểu Anh đang lo lắng là mình bỏ đi tìm anh không nói một tiếng nào với mẹ, giờ mẹ mà giận rồi phạt mình nhốt mình vào trong phòng thì… cô bé Tiểu Anh ngây thơ vẫn đang suy nghĩ thì Long Huyền đã đi đến bên.

Long Huyền đi đến bên cạnh Tiểu Anh cúi xuống nheo vào cái má của Tiểu Anh rồi nói: “Cái con bé này đã dặn bao nhiêu lần rồi hả, đi đâu cũng phải nói với mẹ chứ, làm mẹ lo lắng đi tìm con khắp nơi. Mẹ có lên phạt con không hả Tiểu Anh?”

“Mẹ đừng mà con biết sai rồi.” nói xong cô bé càng ôm Vũ Long chặt hơn.

“Nhìn con kìa suốt ngày chỉ thích quấn lấy anh con. Chơi với mẹ không vui sao?” Long Huyền nói.

“Mẹ chơi với người cũng vui nhưng chơi với anh thì vui hơn chút xíu.” Tiểu Anh khôn khéo trả lời. Nói chơi với mẹ không vui thì mẹ sẽ buồn à, mẹ mà giận mình thì lúc không có anh ai chơi với mình chứ, rồi ai làm bim bim hình yêu thú cho mình ăn đây. Tiểu anh đang suy nghĩ mình trả lời vậy là tốt nhất không có làm mất lòng mẹ à.

Vũ Thương từ lẫy giờ vẫn không nói gì cất tiếng nói: “Thôi được rồi Long Huyền nàng cũng không cần phải dọa Tiểu Anh làm gì. Vũ Long con dẫn Tiểu Anh đi chơi đi cũng không còn nhiều thời gian nữa là đến ngày tưởng niệm rồi con rành nhiều thời gian chơi với em nhiều một chút.”

“Anh chúng ta đi thôi.” Tiểu Anh nóng vội kéo Vũ Long rồi ghé vào tai Vũ Long nói nhỏ: “Anh nhanh lên không mẹ mà phạt thì không được đi nữa mất.” Cô bé vừa nói vừa liếc nhìn về phía Long Huyền.

Long Huyền sao không nghe thấy tiếng Tiểu Anh nói chứ, bà là một Võ Tôn hậu kỳ dù Tiểu Anh có ở xa vài trăm mét nói thầm thì Long Huyền cũng vẫn nghe thấy. Long Huyền trợn mắt nhìn Tiểu Anh hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vì Vũ Long sắp phải đi thì bà đã bắt Tiểu Anh lại cho mấy cái tét rồi nhốt nó vào phòng.

“Long Huyền nàng xem hai đứa nhỏ tụi nó đi chơi rồi có hay là hai vợ chồng chúng ta cũng vui vẻ chơi đùa một phen à.” Vũ Thương cất tiếng nói trêu ghẹo Long Huyền trên mặt ông mang một nụ cười bí hiểm.

Long Huyền sao không hiểu ý của Vũ Thương chứ làm cho mặt nàng ửng hồng thẹn thùng nhưng Long Huyền vẫn chống chế nói: vui chơi cái gì mà vui chơi nói xong nàng quay đầu định bỏ đi ra ngoài.

Vũ Thương đã đề phòng trước thấy Long Huyền nói thì sớm đã phất tay, hai cánh cửa phòng đã khép lại dù gì thì cảnh giới của Vũ Thương cũng là Võ Hoàng trung kỳ lên phản xạ nhanh hơn Long Huyền nhiều ông làm sao để cho nàng bỏ đi được chứ.

“Nàng định bỏ đi sao? Làm gì có chuyện dễ vậy.” Vũ Thương nói: “Chúng ta cũng phải vui vẻ chơi đùa một phen chứ tạo thêm cho hai đứa chúng nó mấy đứa em.” Vũ Thạch cười đầy tà ý đi về phía Long Huyền.

Tiểu Anh đang đứng cùng Vũ Long ở cổng nhà.

Tiểu Anh lên tiếng thúc dục: “Anh nhanh gọi Tiểu Thiên và Tiểu Ngao ra đi, em muốn cưỡi chúng lắm rồi, lâu rồi không được cưỡi bọn nó đi chơi à.”

Vũ Long huýt một tiếng sáo dài tiểu Ngao và tiểu Thiên chạy từ vía hậu viên đến, chúng nhìn thấy Tiểu Anh thì bộ dáng rất là ủy khuất chúng không muốn đi cùng cái cô bé này tý nào mỗi lần gặp cô bé chúng đều bị cô bé “hành hạ” mất hết cả uy phong, chúng thường xuyên bị Tiểu Anh cốc vào đầu vì không hiểu ý cô mỗi cô khi ra lệnh cho chúng.

Tiểu Anh chạy đến bên tiểu Thiên nói: tiểu Thiên ngoan nằm xuống cho ta trèo lên lưng mi nào, tuy tiểu Thiên đã nằm xuống rồi nhưng cô bế vẫn không thể nào trèo được nên lưng nó cô cứ tóm lấy bộ lông trên người nó rồi ngoắc ngoắc cái chăn cố trèo lên lưng tiểu Thiên mà không được.

Vũ Long tủm tỉm cười một lúc rồi mới chạy đến sốc cô bé lên trên lưng tiểu Thiên.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.