Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Kích Đêm

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

- Với thực lực của Vưu, ngay cả ta cùng Xích liên thủ, cũng chưa chắc là đối thủ với hắn.

Trúc lạnh nhạt giải thích, cũng không thấy xấu hổ vì thực lực bên mình không bằng người ta.

- Nhưng may là mục đích lần này chủ yếu là cứu người, đến lúc đó chỉ cần ta và Xích cuốn lấy hắn, các ngươi dẫn người giải cứu tộc nhân là được, không cần phải sống chết với hắn.

Dừng một chút, Trúc lại nói: - Ngươi là Vu Sư, có thể giúp không ít trong chiến đấu, nếu tộc nhân của ngươi bị bắt, đến lúc đó cùng nhau hành động đi.

Nha chấn động, không thể tin nổi tai mình, kinh hãi nhìn Dương Khai. Vu Sư, thật sự là Vu Sư? Vừa rồi hắn còn tưởng Xích đại nhân nhìn nhầm, nhưng bây giờ Trúc đại nhân cũng nói vậy, thế thì chỉ có một khả năng... Vu Ngưu thật sự là Vu Sư.

Dương Khai gật đầu, nói: - Hai vị đại nhân tính toán đánh lén khi mờ sáng?

- Phải.

- Nếu là vậy, có lẽ ta sẽ giúp được nhiều chuyện hơn. Ánh mắt Dương Khai lóe lên.

Xích nhướng mày: - Nói ra nghe xem!

Một lát sau, Nha cùng Dương Khai lui ra. Nha có phần mất hồn mất vía, giống như bị đả kích lớn, thật lâu sau mới hồi thần:

- Ngưu đại nhân, phải cẩn thận.

Dương Khai cười vỗ vai hắn: - Các người cũng thế!

Dứt lời, miệng phát ra chú ngôn, Vu lực trào ra, người như hóa thành lốc xoáy, hấp thu ánh trăng từ trên trời đổ xuống, Nha kinh ngạc phát hiện, theo ánh trăng chảy vào, thân hình Dương Khai dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất.

Tiếng bước chân soàn soạt dần đi xa, Nha biết Vu Ngưu đã đi rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn thi triển ra Vu thuật thần kỳ như vậy, Nha vẫn còn trầm trồ không thôi.

Đó hẳn là Nguyệt Ẩn Thuật của Nguyệt Hoa Bộ trong truyền thuyết, nhưng từ mấy ngàn năm trước Nguyệt Hoa Bộ đã bị diệt tộc, Nguyệt Ẩn Thuật này lẽ ra phải thất truyền, Vu Ngưu học được từ nơi nào?

Thương Nam thôn quá nhỏ, không thể nào cung cấp được Vu thuật cao thâm như thế mới đúng. Nguyệt Ẩn Thuật của Dương Khai tự nhiên không phải học được từ thôn trưởng, mà là được Thanh truyền cho. Trên đường trở về, Dương Khai luôn tiêu hóa tin tức của Thanh, cho nên cũng học được không ít Vu thuật, bây giờ Nguyệt Ẩn Thuật thất truyền vừa lúc phát huy tác dụng.

Dưới ánh trăng, Dương Khai gần như vô hình, chỉ có đến gần hắn hay dùng thần niệm quét qua mới phát hiện ra tung tích.

Hắn một đường đi tới trước thôn đá, lặng lẽ bò lên tường, đột nhập vào trong. Trên tường đá, xạ thủ Thực Cốt Bộ 3 bước một trạm, 5 bước một gác, rõ ràng bọn họ cũng biết cướp 3 thôn rồi thì có thể bị tấn công, mà những xạ thủ này không có thần niệm, nhưng mỗi người cảm giác nhạy bén, có cảnh giác trời sinh với nguy hiểm và mọi thứ khả nghi.

Khi Dương Khai đi qua tường đá, suýt dẫn tới một xạ thủ chú ý, ánh mắt quét qua chỗ Dương Khai, cũng may người này không tra xét kỹ, bằng không Dương Khai rất có khả năng bại lộ.

Vào trong thôn đá, trong mũi Dương Khai liền bị nhồi đầy mùi máu tanh, đó là mùi máu người. Trước đó Dương Khai nhìn trăm thi thể treo trên tường, đều thuộc người 3 bộ lạc, máu tươi nhỏ giọt, phát ra âm thanh làm người ta dựng tóc gáy.

Lúc này trong thôn đá, người Thực Cốt Bộ ăn uống thoải mái, khắp nơi là mùi thịt, Dương Khai nhìn qua, chỉ thấy những người Thực Cốt Bộ đang gặm thịt nấu chín, có những phần thịt rõ ràng là bộ phận thân thể người, người thường nhìn qua là không nuốt nổi, nhưng những người Thực Cốt Bộ lại ăn say sưa, ngay cả những đứa trẻ chưa lớn cũng thế, còn thường vì tranh giành một khúc xương dính thịt mà đánh nhau, không chút nhượng bộ, còn các tộc nhân trưởng thành lại đứng nhìn cười ha ha.

Đã sớm nghe nói Thực Cốt Bộ là ngoại tộc trong Man tộc là một đám dã thú chưa khai hóa, Dương Khai tận mắt thấy, chỉ có thể nói lời đồn không giả.

Hít vào một hơi, đè xuống bực bội, lén lục tìm trong thôn đá. Dựa theo hắn ước định với Xích và Trúc, hắn sẽ tìm chỗ nhốt người 3 thôn, đợi đến mờ sáng, mở cửa thôn đá, gây ra hỗn loạn, sau đó người Nộ Diễm Bộ cùng Cuồng Phong Bộ sẽ nội ứng ngoại hợp. Đến lúc đó hắn sẽ thả ra chiến sĩ 3 bộ lạc, nhất định có thể đánh Thực Cốt Bộ không kịp trở tay.

Trong thôn đá có tồn tại Đại Vu Sư, mấy vị Vu Sư, Dương Khai không thể làm càn quá mức, căn bản không dám dùng thần niệm, miễn bứt dây động rừng, đành phải tra xét từng chút.

Qua nửa đêm, Dương Khai đã chạy hết thôn đá, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nhốt tù binh.

3 bộ lạc, người của 3 thôn, ít ra cũng phải 700-800 người, số lượng đông như vậy, chỗ nhỏ nhất định không nhốt được, nhưng Dương Khai tìm một vòng lại không hề phát hiện. Cuối cùng hắn đưa ánh mắt về trung tâm thôn đá, đó là trung tâm của thôn Thực Cốt Bộ, bên trong mơ hồ tỏa ra khí tức hung tàn mạnh mẽ, hẳn là chỗ ở của Vu Vưu.

Trầm ngâm một hồi, Dương Khai tỏa ra thần niệm, đâm xuống lòng đất. Vừa chạm liền thu.

Quả nhiên, dưới lòng đất còn có chỗ khác, Dương Khai cảm giác được khí tức không ít người sống, nhưng hắn không tra xét kỹ càng, tránh cho Vu Vưu phát giác. Nhưng mà chỉ cần xác định chỗ nhốt, còn lại thì dễ làm.

Nín thở tập trung đứng đó một hồi, xác nhận mình vừa tra xét không quấy nhiễu tới Vu Vưu, Dương Khai mới lác mình, ẩn nấp một chỗ, chờ đợi thời cơ tới.

Trong thôn đá vô cùng náo nhiệt, cả mùa đông khốn khó, đến gần đây Thực Cốt Bộ thu hoạch lớn, tự nhiên phải ăn mừng một phen.

Ngoài thôn đá, người hai tộc Nộ Diễm Bộ cùng Cuồng Phong Bộ yên lặng ẩn nấp, như hai con rắn độc, chờ đợi nhe ra răng nanh.

Thời gian trôi qua, âm thanh náo nhiệt trong thôn đá cũng dần lặng xuống, tiếng ngáy vang lên như sấm, ngay cả các xạ thủ canh gác trên tường cũng bắt đầu ngáp dài. Phía đông sắp lóe lên tia nắng sớm, thia địa đang ở trong thời điểm tối tăm nhất.

Bóng người hiện ra từ chỗ nấp, nhanh như cơn gió lao tới cánh cửa thôn, mấy tiếng va đụng trầm đục, mấy người Thực Cốt Bộ canh cửa liền vỡ nát đầu, óc ác tung tóe, chết đi trong ngủ say. Trên thành tường, mấy xạ thủ nghe được động tĩnh cùng lúc cả kinh, quay đầu nhìn xuống. Lại thấy một bóng người xa lạ đứng dưới đất, một đấm nện vào cửa đá.

Ầm!

Cửa đá vỡ tan, đá văng tán loạn, mặt đất rung chuyển như ngàn ngựa chạy qua, tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến. Các xạ thủ hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng đêm che phủ, những con mắt đỏ rực vì Thuật Thị Huyết tỏa ra hào quang dọa người, kéo theo khí tức tử vong, như mãnh thủ hồng thủy ập tới.

- Địch tấn công! Có người hô lên.

Tiếng hô như kéo chuông cảnh báo, đánh thức những người Thực Cốt Bộ đang ngủ say, đồng thời, các xạ thủ trên tường dá cũng kéo cung, nhắm bắn xuống dưới. Xạ thủ Man tộc mỗi người đều là Thần Xạ Thủ, Thực Cốt Bộ tự nhiên cũng thế, một đợt tên, liền có mười mấy người ngã xuống mất mạng.

Nhưng trong đoàn quân lao tới, có hai bóng người nhảy lên, một người hai tay lóe sáng ánh lửa, vung tay lên, hai con rồng lửa từ trên trời giáng xuống, xoay một vòng liền thiêu chết đám xạ thủ Thực Cốt Bộ.

Người còn lại phát ra chú ngôn, tường đá nổi lên lốc xoáy dữ dội, sắc bén như dao, người Thực Cốt Bộ bị cuốn vào liền bị xé tan xác, trong nháy mắt bị lột hết da thị, chỉ còn bộ xương trắng dọa người.

Xích cùng Trúc đồng loạt ra tay, nháy mắt quét sạch uy hiếp từ xạ thủ. Các Vu Sư, Vu Sĩ hai bộ tộc theo sát hai vị Đại Vu Sư, nhân số không nhiều, chỉ có 7 người mà thôi, nhưng trong lúc tiến lên không ngừng ngâm vang chú ngôn, bỏ thêm các loại Vu thuật cho dũng sĩ hai bộ, làm bọn họ nhanh hơn, mạnh hơn, hung hãn hơn.

Dương Khai xoay người, nổi giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn người Thực Cốt Bộ bị kinh động tụ tập tới. Các Vu Thực Cốt Bộ xen lẫn trong đám đông quát các tộc nhân, đang chỉ thị bọn họ công kích Dương Khai.

Không cần chỉ rõ, Dương Khai làm bia ngắm rõ ràng, người Thực Cốt Bộ tự nhiên thấy được, người chưa xông lên, những mũi tên xé gió bắn tới, muốn bắn rơi hắn. Hào quang khiên Vu thuật sáng lên, mũi tên nặng ngàn cân lại không lập công. Sau đó là đủ loại Vu thuật ập tới. Khiên Vu thuật vẫn sừng sững không ngã, bên ngoài nổi lên những gợn sóng, cản hết công kích.

Các Vu trong đám người trợn mắt cứng lưỡi. Dũng sĩ Thực Cốt Bộ đã xông tới trước mặt Dương Khai, mười mấy chiến sĩ mặt mũi dữ tợn nhảy lên cao, vũ khí chém thẳng vào Dương Khai.

Dương Khai giơ tay nắm lại, Bách Vạn Kiếm xuất hiện, thuận tay vung lên, kiếm mang dài đến mười mấy trượng như có thể phá vỡ hư không, tỏa sáng chói lọi giữa không trung.

Oành...

Mười mấy chiến sĩ Thực Cốt Bộ nhảy lên thật cao đều bị chém ngang eo, tiếng hét vang lên, đều rơi xuống đất, nội tạng tung tóe, máu trào như suối. Những người xông tới đều đồng loạt dừng bước, tất cả người Thực Cốt Bộ vô cùng kinh hãi nhìn Dương Khai, như thấy ác ma tàn bạo nhất.

Người Thực Cốt Bộ không sợ trời không sợ đất, dưới một kiếm này lại sinh ra sợ hãi.

- Dám làm càn ở chỗ bổn Vu, muốn chết!

Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ thôn đá, sau đó một bóng người để trần nửa người, mặt mũi dự tợn bay ra như sấm nổ, người còn chưa tới đã đấm ra.

Ánh mắt Dương Khai co rụt, Bách Vạn Kiếm xoay chuyển, vung kiếm chắn ngang.

Oành!

Bách Vạn Kiếm kêu vang, thân kiếm cong lại muốn vỡ tan, Dương Khai còn chưa đánh trả, hai bên đã xuất hiện hai bóng người. Đó là Xích cùng Trúc liên thủ đánh tới, hai vị Đại Vu Sư thuộc bộ lạc khác nhau đều không nói một lời, trực tiếp tìm tới Vu Vưu mạnh mẽ nhất, Vu thuật tinh luyện nhiều năm lập tức tỏa sáng hào quang kinh người.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.