Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Hóa

Phiên bản Dịch · 2377 chữ

Cách đó không xa đã có một tộc nhân bị ma khí ma hóa, hắn vung vũ khí trên tay hung hăng chém đứt đầu một tộc nhân xưa nay xem như huynh đệ, hạ thủ không lưu tình chút nào.

"Chẳng lẽ vừa mới ra quân, Vu Ngưu Bộ của mình sẽ phải toàn quân bị diệt tại đây!?"

Ngay khi truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tất cả Man tộc đều thất kinh, ai cũng không biết tình huống chung quanh như thế nào, chỉ có thể quay quần lại, dựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phía.

Mà tên tộc nhân bị ma hóa kia sau khi giết chết một đồng bạn, hắn cũng không dừng lại, một lần nữa giơ cao lợi khí trên tay, chém xuống một người khác.

Dương Khai run tay một cái, một đạo Vu thuật xiềng xích liền bay tới trói gô tên tộc nhân này thật chặt, không thể động đậy.

Bất chợt lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp khắp nơi, hiển nhiên là có không ít người gặp phải độc thủ của đồng bạn tín nhiệm xưa nay.

Dương Khai phóng ra thần niệm bao phủ cả thôn, một đạo lại một đạo Vu thuật xiềng xích rời tay bay ra, toàn bộ trói gô từng tên tộc nhân bị ma hóa.

Mà trải qua thời gian ngắn ngủi như thế, Dương Khai chợt phát hiện tình huống tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của mình.

Vu Ngưu Bộ ba ngàn người cũng không có toàn quân bị diệt, tính sơ qua, chỉ có ước chừng hơn trăm người bị ma hóa, các chiến sĩ còn lại không ngờ cũng không có phản ứng gì quá lớn, vẫn như cũ duy trì thần trí thanh tỉnh.

Chỉ là bốn phía ma khí có mặt khắp nơi, lại đang không ngừng ăn mòn thân thể bọn họ, nếu không nhanh chóng xua tan những ma khí này, toàn quân bị diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không dám chậm trễ, không ngừng phóng ra một đạo lại một đạo Tịnh Hóa Thuật với quy mô rộng lớn, mà sau mỗi một lần thi pháp, ma khí bốn phía liền trở nên mờ nhạt một chút.

Trừ hắn ra, các Vu còn lại cũng đều tùy ý tung ra Vu lực và Vu thuật của mình.

Vu thuật của các Vu thi triển ra dường như đúng thật là khắc tinh của ma khí, thời gian trước sau không tới mười hô hấp, bóng tối che phủ trong thiên địa đã không còn sót lại chút gì, ánh sáng mặt trời lần nữa chiếu xuống.

Mà rất nhiều tộc nhân cho tới giờ khắc này mới nhìn rõ thế cục trong sân.

Chừng một trăm đồng bạn chết tại chỗ, máu chảy thành dòng, ngoài ra còn có không ít đồng bạn bị Vu thuật xiềng xích trói gô tại chỗ, không ngừng vùng vẫy. Mà hai trong mắt những đồng bạn này tất cả lại đều là màu đen bầm, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, dường như đã đánh mất lý trí của mình. Trong miệng phát ra hàng loạt tiếng gầm gừ vô nghĩa.

Cục diện này khiến mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Mà bên kia, mấy chục tồn tại quỷ dị toát ra từ trong lòng đất cho tới giờ khắc này mới hoàn toàn thành hình, hóa thành những Sa Ma giống như bùn cát tạo thành.

Những Sa Ma này đều toàn thân lay động, từ trong cơ thể chúng cuốn ra ma khí ngập trời, gào thét sinh gió, hành động mau lẹ, bổ nhào tới hướng Man tộc ở xung quanh.

Mặc dù không biết những Sa Ma này rốt cuộc có cái gì thần kỳ, nhưng nếu dám nhào tới đó chính là địch nhân.

Các chiến sĩ Man tộc đều nổi giận gầm lên một tiếng, giơ cao vũ khí trên tay, dũng mãnh phát động xung phong.

Tiếng chim ưng kêu vang, nhóm không kỵ bay lên không trung, vờn quanh trên bầu trời, bắn xuống những mũi tên nhọn chuẩn xác. Còn bên kia, với Vũ và Lộ cầm đầu, hơn mười vị Vu cũng đều miệng ngâm chú ngôn, toát ra từng đạo Vu thuật đủ màu sắc tỏa hào quang sáng lạn.

Chiến đấu bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng rất nhanh.

Mấy chục tên Sa Ma tuy rằng mượn ma khí che giấu thành công phát động một đợt đánh lén, nhưng trừ lúc ban đầu làm cho mọi người Vu Ngưu Bộ có chút luống cuống tay chân, tổn thất một số người, kế tiếp ngay mặt cận chiến hoàn toàn là thế cục nghiền ép.

Không có bất kỳ người nào tử vong, chỉ có mười mấy người bị chút vết thương nhẹ, còn mấy chục tên Sa Ma thì bị chém chết không còn tên nào.

Sau khi kịch chiến, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn đồng bạn bị ma hóa chết thảm ở bốn phía, không ai có cảm giác thắng lợi chút nào.

Đây là Vu Ngưu Bộ gặp phải trận chiến đầu tiên kể từ ngày xuất phát rời khỏi Vương Thành, mà đối thủ chẳng qua là mấy chục tên Sa Ma mà thôi, nhưng mặc dù chiến đấu như vậy, cũng bị thương vong khó có thể chấp nhận.

Điều này làm cho tất cả Man tộc đều xấu hổ khó chịu.

- A Hổ đến đây!

Dương Khai sắc mặt ngưng trọng ngoắc tay kêu.

A Hổ ứng tiếng bước ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Dương Khai, trầm giọng nói:

- Đại nhân có gì phân phó!

Tuy rằng trước đây hai người ở chung một thôn, rất thân thiết, nhưng giờ này nếu Dương Khai đã là thống soái đoàn quân, A Hổ cũng không thể tùy ý xưng hô ở trước mặt người khác. Thống soái nên có uy nghiêm của thống soái.

- Có cảm giác chỗ nào không thích hợp hay không?

Dương Khai vừa hỏi A Hổ, vừa đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, khởi động Vu lực, cẩn thận dò xét thần thể hắn.

A Hổ suy nghĩ một hồi rồi nói: - Ta cảm giác rất khó chịu! Dương Khai kinh hãi vội hỏi:

- Chỗ nào khó chịu?

A Hổ quay đầu nhìn một bên, nói:

- Nếu vừa rồi ta yếu lòng một chút, có lẽ đã chém chết mấy người!

Dương Khai nhẹ nhàng thở ra đồng thời vỗ vai của hắn nói:

- Việc đã đến nước này không nên tự trách! Chuyện lần này mọi người đều có trách nhiệm!

Phất tay bảo hắn lui xuống, Dương Khai đầy mặt mờ mịt, bởi vì khi hắn dò xét, A Hổ lại không có điểm dị thường chút nào, hoàn toàn không có dấu vết bị ma khí lấy dính.

Nhưng vừa rồi ma khí bao quanh toàn quân, trong ba ngàn người hẳn không ngoại lệ đều bị lây dính ma khí mới đúng.

Không dám tin lại kéo tới mấy tộc nhân dò xét thử, phát hiện tình huống đều giống như A Hổ, mỗi người đều khỏe mạnh, điều này làm cho Dương Khai không khỏi nhíu mày.

Các tộc nhân không có bị ma khí lấy dính là chuyện tốt, nhưng hắn thật không hiểu rõ rốt cuộc là nguyên nhân vì sao?!

Nếu như tất cả tộc nhân đều như thế thì cũng thôi đi, nhưng vẫn còn có trên trăm người bị chuyển hóa thành ma nhân.

Nghĩ tới đây, hắn đi tới bên cạnh một tên nhân tộc ma hóa bị khống chế, thời khắc này tộc nhân kia rõ ràng thần chí không còn, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, hai tròng mắt den bầm. Vũ đang đứng ở bên cạnh không ngừng gia tăng Tịnh Hóa Thuật và Ngưng Thần Thuật cho hắn, nhưng xem ra không có hiệu qua bao nhiêu.

Mặt khác mười mấy Vu cũng đều đang bận rộn bên những tộc nhân bị ma hóa khác, các loại Vu thuật thi triển xuống, cũng không có xuất hiện một màn để mọi người vui mừng.

- Đại nhân, không cứu được rồi!

Lộ từ cách đó không xa đi tới, xưa nay đôi mắt bình thản của nàng cũng xuất hiện vẻ bị thương.

Dương Khai không có trả lời, dùng thần niệm quét qua mỗi tộc nhân bị ma hóa, rất nhanh liền phát hiện một chung điểm.

Những tộc nhân này so sánh với các tộc nhân khác, đều có vẻ yếu kém một chút.

Man tộc tuy rằng mỗi người thân thể cường tráng, nhưng cũng có phân chia mạnh yếu, mà những tộc nhân bị ma hóa này, trên cơ bản đều là những kẻ dưới cùng trong ba ngàn người. Có thể thấy rõ ràng, sở dĩ bọn họ bị ma hóa, là có quan hệ với thực lực của bản thân.

Chiến sĩ Man tộc không tu Vu thuật, chỉ tu luyện thân thể, thân thể càng cường đại, khí huyết sẽ càng thịnh vượng, ngược lại, thực lực càng yếu, thì khí huyết lực càng thấp.

- Khí huyết lực!

Dương Khai tự lẩm bẩm, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại một ý niệm, tức thì trong mắt hắn sáng ngời.

Dương Khai đi thẳng tới trước mặt một tộc nhân bị ma hóa, bất ngờ đưa tay điểm ngay trán của hắn.

Mọi người đều khẩn trương theo dõi, không biết rốt cuộc Dương Khai định làm gì.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, sau khi bị Dương Khai điểm một ngón tay, không ngờ tộc nhân bị ma hóa kia cả người toát ra huyết khí đỏ sẫm, thân hình cũng đột nhiên cất cao rất nhiều, dường như lập tức trở nên cường đại không ít.

Thị Huyết Thuật!

Vũ và Lộ nheo mắt, hai mặt nhìn nhau, đều cảm nhận khiếp sợ.

Bởi vì các nàng hoàn toàn không nghe Dương Khai ngâm chú ngôn, không ngờ cứ thế thi triển ra Thị Huyết Thuật.

Nói cách khác, chỉ riêng là Thị Huyết Thuật này, Vu Ngưu đã đạt tới trình độ thuật do tâm mà sinh.

Đây cũng không phải là cảnh giới tùy tiện người nào đều có thể đạt tới, chỉ có một số ít người hiểu về tình huống Vu thuật đạt tới trình độ tối cao mới xuất hiện.

Điểm này, ngay cả các nàng xuất thân từ Vu Thần Điện cũng không làm được.

Khiếp sợ thì khiếp sợ, chỉ là hiện tại thi triển Thị Huyết Thuật lên tộc nhân đã bị ma hóa, vốn đã khó có thể khống chế, nếu lại tăng thêm Thị Huyết Thuật, chỉ sợ tình huống sẽ...

Ý niệm này còn chưa có nghĩ xong, hai tỷ muội Vũ Lộ liền giật mình nhìn tộc nhân được thi pháp Thị Huyết Thuật kia.

Sau khi hiệu quả của Thị Huyết Thuật xuất hiện, trong đội con người đen bầm của tộc nhân kia lại nổi lên một tầng đỏ sẫm, tuy rằng không bắt mắt lắm, nhưng màu đen xen lẫn trong đó lại thấy rất rõ ràng.

Mà vốn tên tộc nhân đang không ngừng gầm gừ, vùng vẫy, thời khắc này cũng dường như ngẩn ra, đình chỉ động tác vùng vẫy.

Ngay sau đó, trong cổ họng hắn truyền ra tiếng rên rỉ đau khổ, vốn ánh mắt không hề có tia sáng xuất hiện tia tia thần trí.

Hắn chuyển động con người nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ngừng lại trên thân Dương Khai, thật khó khăn kêu nhỏ:

- Vu Ngưu đại nhân....

Dương Khai nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Ngươi là con dân của Man Thần, ngươi là chiến sĩ của Man tộc, có thể xác cường tráng và tâm chí kiến nghị,

ta tin ngươi có thể chiến thắng tà ác trong lòng mình, mau chóng tìm về chính mình, các huynh đệ của ngươi đang chờ ngươi!

Những đôi ánh mắt ở bốn phía đều nhìn vào hắn.

Làm như nhận được khích lệ, tên tộc nhân bị ma hóa này gầm nhẹ một tiếng, trên thân đỏ sẫm sáng rực lên, liên đới trong trong mắt đỏ thẫm cũng sáng lên như ngọn lửa bốc cháy, tràn ngập trong đôi mắt đen như mực nhưng lại giống như bông tuyết rơi giữa ánh mặt trời gay gắt, nhanh

chóng tan rã hết sạch.

Ngay sau đó, bỗng nhiên từ trong thất khiếu của tộc nhân này tràn ra những luồng sáng đen như mực: hiển nhiên đây là ma khí trước đó ăn mòn vào trong cơ thể hắn bị ép ra.

Dương Khai phất tay, tung ra một đạo Tịnh Hóa Thuật, liền tinh lọc sạch sẽ ma khí này.

Mà ngay khi ma khí rời thân thể, tên tộc nhân lập tức giống như bị mệt lả, hắn cố nặn ra một nụ cười, rồi ngả nhào xuống đất.

Mấy tộc nhân bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn dò xét, rất nhanh quay đầu lại nói:

- Không chết, chỉ là ngất đi thôi!

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Chờ hắn tỉnh lại thì tốt rồi!

Hắn dùng thần niệm dò xét lại, ma khí bên trong cơ thể tộc nhân này đã biến mất sạch sẽ, nói cách khác, đã loại trừ hết tai họa ngầm.

- Đại nhân, Thị Huyết Thuật cũng có thể khắc chế ma khí sao? Vũ tò mò hỏi Dương Khai, trên mặt lộ ra ý ham học hỏi

Dương Khai vừa sai bảo các tộc nhân đưa những đồng bạn bị ma hóa đến đây, vừa thuận miệng giải thích:

- Tình huống cụ thể ta cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên ta cảm thấy cũng không phải là Thị Huyết Thuật khắc chế ma khí, mà là khí huyết lực của các chiến sĩ Man tộc ta có tác dụng ngăn cản ma khí. Khí huyết lực càng cường đại, càng có thể chống chọi lực ăn mòn của ma khí...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.