Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Đa ra tay

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

1000 Vu Sương Tuyết Bộ phân tán ra, một phần ba tạo thành vòng quanh rễ Trường Thanh Thần Thụ, ngồi xuống, hai phần ba khác nhảy lên cây, chui vào trong các hốc cây.

Vu Vương Sương Tuyết Bộ còn sống gật đầu với Dương Khai: “Cho chúng ta chút thời gian.”

Dứt lời, hắn bay lên vào trong một hốc cây.

Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ Sương Tuyết Bộ mấy chục ngàn năm, nâng đỡ giúp nhau, nếu nói trên đời này có ai hiểu biết nhiều nhất về Trường Thanh Thần Thụ, có thể phát huy ra năng lực của Trường Thanh Thần Thụ, như vậy không ai ngoài Sương Tuyết Bộ.

Lúc này, tất cả sức lực của Thanh đều tập trung vào phát triển, phải nhanh chóng tiến lên chân trời, phong tỏa giới đạo, không có thừa sức để đối phó những Ma tộc xung quanh.

Nhưng nói thế nào, bản thân hắn là cường giả sánh với Vu Thánh, các Vu Sư Sương Tuyết Bộ có thể mượn thậm chí vận chuyển lực lượng của hắn chống địch, có điều đây là bí thuật của Vương Tuyết Bộ, lúc thi triển cũng phải trả giá vô cùng lớn.

Dương Khai có được truyền thừa ký ức của Thanh, thoáng biết bí thuật này.

Cho nên nhìn động tác các Vu Sương Tuyết Bộ, liền hiểu được tính toán của họ, xoay ngươi lại, thần sắc Dương Khai nghiêm trang, hét lớn với những ngươi Vu Ngưu Bộ còn lại cùng chiến sĩ Sương Tuyết Bộ, cổ vũ tinh thần của bọn họ.

Bên phía Ma tộc tấn công càng thêm dữ dội, dựa vào Phệ Hồn Trùng quỷ dị, Vu Ngưu Bộ gian khổ chống đỡ, ngăn cản từng đợt xung kích, mỗi lần chống đỡ đều phải trả giá rất đắt.

Mỗi Vu sắc mặt tái nhợt, ngươi lảo đảo, là dấu hiệu cạn kiệt Vu lực quá độ, nhưng bọn họ vẫn cắn răng hát vang chú ngôn, kích phát ra Vu lực không còn bao nhiêu, tạo thành từng đạo Vu thuật uy lực lớn nhỏ, đánh vào chỗ Ma tộc tụ tập.

Dương Khai ra tay không giữ lại, không ngừng phát ra Nguyệt Nhận, mỗi một lần đều giết mấy trăm Ma tộc phía trước.

Trường Thanh Thần Thụ to lớn chợt lay động, sau đó động tác rung chuyển càng mạnh hơn, bầu trời rơi xuống từng mảnh lá cây, rất nhiều cành nhánh khô héo thấy rõ.

“Vu Ngưu, trong lòng đất!” Thân cây truyền ra tiếng của Vu Vương Sương Tuyết Bộ.

Có Sa Ma đang phá hủy rễ Trường Thanh Thần Thụ ở lòng đất, muốn dùng cách này hủy diệt cây to che trời.

Dương Khai quay đầu, tìm kiếm trong đám đông, sau đó dừng lại trên một ngươi, quát:

“A Trát Khắc!”

Cái bóng Ma tộc đang cùng ngươi Vu Ngưu Bộ chống đỡ, nghe được Dương Khai gọi, đánh một chiều rồi lui khỏi chiến trường, người vừa động hóa thành nắm cát, dung nhập vào mặt đất.

Sa Ma A Trát Khắc, là một trong 10 đại Ma Vương bị Dương Khai thu phục, hắn không phải mạnh nhất, nhưng cũng không yếu nhất, lại tinh thông hộ mệnh nhất, bởi vì hắn là Sa Ma, thần thông thiên phú là thuật độn thổ, chiếm một chỗ trong 6 vị Ma Vương còn sống.

Hiện tại Sa Ma dưới lòng đất đang phá hoại là đồng tộc với hắn, để hắn ra tay giải quyết là tốt nhất.

Quả nhiên, A Trát Khắc chui xuống đất không lâu, không ngừng có tiếng hừ năng phát ra trong lòng đất, là các Sa Ma chết dưới tay hắn, nguy cơ Trường Thanh Thần Thụ đã được hóa giải.

Nhưng mà Dương Khai nhanh chóng nhận ra A Trát Khắc gặp đối thủ, là Ma Vương cùng đến từ tộc Sa Ma, hai vị Ma Vương quyết chiến trong lòng đất, A Trát Khắc lại nhanh chóng yếu thế.

Phát hiện điểm này, Dương Khai lập tức lùi lại, ngưng thần nín thở, thần niệm mạnh mẽ ngưng tụ một điểm, hóa thành lưỡi dao vô hình, mạnh mẽ đâm vào lò

Bị mặt đất dày ngăn cản, uy lực công kích thần hồn này yếu đi nhiều, nhưng tạo ra cơ hội cho A Trát Khắc giết địch.

Dương Khai cảm nhận được mình hỗ trợ, A Trát Khắc đã giết được đối thủ.

Lại ngẩng đầu, Dương Khai biến sắc, vòng phòng ngự Vu Ngưu Bộ lại bị phá, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn vừa rồi. Nếu vừa rồi là nhà dột, vậy hiện tại nóc nhà đã sụp đổ, vòng phòng ngự tan vỡ toàn diện.

Ma tộc rít gào xông lên như thủy triều, tràn lên từ mọi hướng, mặc kệ ngươi Vu Ngưu Bộ cố gắng thế nào cũng không cản được bước tiến của chúng, chỉ có Dương Khai sừng sững đứng đó.

Nhưng cũng vô ích, hắn có thể giữ được một chỗ, nhưng không thủ được toàn bộ.

“Được chưa?” Dương Khai quát lớn, bàn tay nâng Sơn Hà Chung, nếu không nhận được trả lời, hắn nhất định phải dùng công kích toàn diện không phân địch ta, uy lực Sơn Hà Chung quá mạnh mẽ, đến nay hắn cũng không thể khống chế hoàn toàn, một khi kích hoạt uy năng dị bảo hồng hoang này, ngươi Vu Ngưu Bộ nhất định cũng bị ảnh hưởng, thậm chí có thể bị xung kích mà chết.

Dương Khai không muốn dính máu Man tộc, cho nên dù tình cảnh vừa rồi nguy cấp hơn nữa, hắn cũng không có ý dùng Sơn Hà Chung, nhưng hiện tại đã không thể lo nhiều như thế.

Không có đáp trả, Ma tộc đã sắp đến rễ Trường Thanh Thần Thụ, giơ cao vũ khí, chém về phía các Vu Sư Sương Tuyết Bộ.

Sơn Hà Chung lóe lên hào quang, đường vẫn phức tạp sáng lên, khí tức xa xưa tràn ra.

Đúng lúc này, Trường Thanh Thần Thụ chấn động mạnh, tán cây vươn xuống những cành, dài không biết bao nhiêu, to bằng một ngươi, giống như cự long tỉnh giấc, vung lên.

Cành cây quét ngang, phàm là Ma tộc bị quét trúng liền bay ra, giữa không trung nổ thành sương máu, những Ma tộc không chết cũng không tốt lành, lực lượng khổng lồ đánh tới, làm xương cốt vỡ tan, lồng ngực lõm xuống, phun máu ba trượng, rơi xuống đất khí tức yếu ớt, nhìn cũng không sống được lâu.

Một đòn, hơn ngàn Ma tộc kẻ chết kẻ thương.

Ma tộc công phá phòng ngự cả kinh, đồng loạt lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn cành cây quét ngang, tràn đầy hoảng sợ kiêng kỵ.

Vụt vụt vụt...

Cành cây vươn xuống, giống như cây roi của Trường Thanh Thần Thụ, cây roi quét ngang trời đất, nhìn như rối loạn, kỳ thật rất có trật tự, không dính vào nhau, lại còn phối hợp tăng cường uy lực.

Ánh roi lóe lên, Trường Thanh Thần Thụ là trung tâm, trong vòng 50 trường thành một vùng trống. Y . _

Toàn bộ Ma tộc xông lên đều bị quét bay, mà ngươi Vu Ngưu Bộ cùng Sương Tuyết Bộ lại còn nguyên lành.

Thấy thế, mọi người Man tộc tinh thần phấn chấn, Dương Khai lập tức thu hồi Sơn Hà Chung, hắn biết, các Vu Sư Sương Tuyết Bộ đã bắt đầu khống chế lực lượng Trường Thanh Thần Thụ.

Có lực lượng bá đạo như thế, Ma tộc đừng mơ tới gần, dù sao Trường Thanh Thần Thụ cũng sánh ngang Thánh giám Ma tộc bình thường không thể ngăn cản được lực lượng của hắn, ngay cả Ma Vương cũng không được.

Trừ khi...

Trên trời chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, như che phủ thiên địa, ngăn cản tầm mắt, bàn tay hiện ra, gió mây biến sắc, thiên địa rung động, hướng thẳng về phía tán cây Trường Thanh Thần Thụ, muốn phá hủy nó.

Những cây roi quét bay Ma tộc phát giác được, đều chuyển hướng, chống thằng bàn tay trên trời.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, sau ngươi liền biến mất.

Oành ẩm nổ vang, bàn tay lớn vỗ xuống, mấy chục cây roi lập tức vỡ tan, bên trong cây khô phát ra hàng loạt tiếng hừ nặng, là các Vu sư Sương Tuyết Bộ bị trọng thương.

Bị mấy chục cây roi ngăn cản, bàn tay giáng xuống chậm lại một chút, nhưng không biến mất.

Vào lúc mấu chốt, Dương Khai đột nhiên xuất hiện ở giữa hai bên, một cái chuông cổ xưa xoay tròn, hóa thành khổng lồ, bao phủ tán cây che trời.

Dành...

Tiếng nổ muốn rách tại vang lên, hư ảnh Sơn Hà Chung vỡ vụn, Dương Khai không nhịn được phun máu, ngươi như bị sấm đánh rơi xuống đất như sao băng.

Tuy nhiên bị lực lượng Sơn Hà Chung đánh ngược, bàn tay cũng biến mất.

“Hả?”

Âm thanh kinh ngạc chợt vang lên, sau đó một ngươi đột nhiên xuất hiện trên không trung, cúi đầu nhìn Dương Khai, lại nhìn Trường Thanh Thần Thụ, bên khóe miệng toát ra tươi cười bất cần đời.

Dương Khai ổn định thân mình trên không, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngươi tới, nghiến răng quát:

“Mạc Đa!”

Lời không lớn, nhưng truyền vào tai mọi người giữa chiến trường im lặng, hai chữ Mạc Đa làm tất cả Man tộc đổi sắc, ngược lại Ma tộc bị đả kích đầy thương tích đều rống lên, lòng tin tăng vọt.

“Ngươi... gọi là gì?”

Mạc Đa chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Dương Khai, toát ra vẻ suy nghĩ, một lát sau mới bừng tỉnh nói:

“Đúng rồi, ngươi là Vu Ngưu!”

Dương Khai nhe răng cười, miệng đầy máu làm nụ cười của hắn có chút dữ tợn:

“Có thể làm Ma Thánh nhớ tên của ta, thật đúng là vinh hạnh.”

Mạc Đa cười khẽ nói: “Ta luôn có ấn tượng rất sâu với những kẻ khác người.”

Dương Khai nhìn lại chiến trường đằng xa, bĩu môi nói:

“Ma Thánh đại nhân không phải đang chiến đấu bên kia sao, làm gì lại rảnh rỗi chạy sang bên này? Ngươi không để ý sống chết của đồng bạn hay sao?”

“Bọn họ sống chết không cần ta quan tâm, nhưng ngươi nên quan tâm mình đi.”

Dương Khai thầm mắng, thật không biết mấy ngươi Khư đang làm trò gì, lại thả một Ma Thánh tới đây. Vốn 4 vị Thánh giả Man tộc chỉ cần cầm chân được 5 vị Ma Thánh, chiến đấu bên này còn có chút hy vọng, Vu Ngưu Bộ hộ tống Trường Thanh Thần Thụ đến đây cắm rễ, 1000 Vu Sư Sương Tuyết Bộ chi viện, chỉ cần có đủ thời gian, sẽ có thể thi hành được kế hoạch.

Nhưng cố tình Mạc Đa bỗng tới đây, giống như một đám con nít đang đánh nhau không ngừng, đột nhiên tới một ngươi lớn to khỏe, một tay cũng có thể quét ngang toàn trường.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.