Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Sinh Chỗ Nào Cũng Gặp

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

Biến hóa của Linh Hồ Cung cùng Phong Lâm Thành, Dương Khai cũng không hiểu rõ lắm. Hắn giờ phút này đang tò mò đánh giá hai tòa thành phía trước hô ứng lẫn nhau, ánh mắt có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện vô luận là toà nào phía trong thành trì đều là dòng người như nước thủy triều, chen vai thích cánh.

Cho dù còn ở xa ngoài ngàn dặm, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được cái phồn hoa của hai tòa thành trì này.

Xem ra, Phong Lâm Thành không giống như xưa, không biết Tần gia bây giờ trải qua ra sao. Năm đó Tần gia tại Phong Lâm Thành cũng coi là một đại gia tộc, trong tộc có một vị Đạo Nguyên cảnh, nhưng bây giờ Đạo Nguyên cảnh rõ ràng không coi vào đâu.

Bách Vạn Kiếm của hắn là đồ của Tần gia, hắn cùng Tần Triều Dương từng có ước định, đợi cho Tần Ngọc tấn thăng Đế Tôn, liền đem Bách Vạn Kiếm trả lại.

Huyền Vũ Thất Tiệt Trận truyền thụ cho đệ tử Băng Tâm Cốc cũng là bí mật bất truyền của Tần gia.

Có thể nói, lúc trước hắn không trợ giúp được nhiều cho Tần gia, lại nhận của Tần gia không ít ân nghĩa. Chuyến này về Phong Lâm Thành, tự nhiên là muốn đi Tần gia nhìn một chút.

Còn có mấy đại gia tộc, cũng muốn đi xem một chút. Mà đã trở về Nam Vực, Thanh Dương Thần Điện cũng phải đi bái phỏng một chút, nói thế nào mình cũng coi như là đệ tử ký danh Thanh Dương Thần Điện, được phát lệnh bài đệ tử hạch tâm Thần Điện.

Hắn còn nhớ lời hứa với Thiên Diễn tiền bối, bây giờ đã tìm được Sinh Thân Quả, lại thu thập đủ mấy vị dược liệu phụ trợ, đã có thể luyện chế Sinh Thân Đan, nếu có thể đem Thiên Diễn từ bên trong thần du kính đi ra, hắn có thể tạo ra thân thể của mình.

Thiên Diễn tiền bối có cấp bậc Đại Đế, một khi tạo ra nhục thân, có thể hành tẩu ở Tinh Giới, Lăng Tiêu Cung ngày sau cũng có chỗ dựa cực lớn.

Dương Khai trong lòng tính toán hành trình lần này, phía trước bỗng nhiên có một đạo lưu quang kích xạ mà đến, tốc độ cực nhanh.

Mà theo sát đạo lưu quang đó, còn có một đoàn quang mang, bên trong mơ hồ có thể thấy được mấy thân ảnh.

Nhìn điệu bộ này đoàn người tựa hồ là đang đuổi trốn, lưu quang phía trước chỉ lẻ loi một mình, bên sau lại là người đông thế mạnh, đều tản ra khí tức Đạo Nguyên cảnh. Cũng không là gì trong mắt Dương Khai.

Loại sự tình này ở Tinh giới nhìn mãi cũng quen mắt, chắc cũng là thấy hơi tiền nổi máu tham, hoặc là ân oán tình cừu. Mỗi ngày người bị giết vô số kể. Chính bản thân Dương Khai, cũng không biết bị người ta đuổi giết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là hiểm tử hoàn sinh.

Cái lưu quang bị truy đuổi kia chạy bừa, thẳng tắp hướng vị trí Dương Khai bay tới.

Dương Khai nhíu mày. Không biết đối phương có phải là nhìn thấy mình nên muốn mình gánh họa thay hay không. Nhưng loại sự tình này hắn cũng lười đi can dự vào, cũng không có thay đổi phương hướng, trực tiếp bay tới lưu quang kia nghênh đón tiếp lấy.

Chỉ là mấy Đạo Nguyên cảnh, hắn không cần tránh lui.

Trong nháy mắt, Dương Khai cùng đạo lưu quang phía trước cách nhau chỉ có trăm trượng.

Cẩn thận liếc mắt nhìn, Dương Khai phát hiện thân hình ẩn tàng bên trong lưu quang đúng là có lồi có lõm, rõ ràng là một nữ tử, dò xét một chút khuôn mặt. Lập tức kinh dị một tiếng, bỗng nhiên thân hình dừng lại.

Nữ tử phía trước hiển nhiên cũng thấy Dương Khai, một đôi mắt đẹp đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó là kinh hỉ: "Dương Khai!"

Dương Khai mỉm cười, nói: "Đúng là nhân sinh không nơi nào không gặp lại, Biện hộ pháp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ ."

Nữ tử này lại là một người quen cũ của hắn, hộ pháp Bích Vũ Tông Biện Vũ Tình.

Năm đó hắn cùng Lưu Tiêm Vân mới tới Tinh Giới thì bị Khấu Vũ Bích Vũ Tông bắt đi, về sau đầu nhập vào môn hạ Biện Vũ Tình. Ở trong Bích Vũ Tông một thời gian, thẳng đến khi hậu nhân Phệ Thiên Đại Đế Ô Mông xuyên thoát khốn, đại khai sát giới, mới hốt hoảng chạy ra.

Mà Biện Vũ Tình cũng may lúc đó ra ngoài làm việc. Thoát khỏi độc thủ Ô Mông Xuyên, về sau trở thành thủ hạ bán mạng của Ô Mông xuyên.

Sau đó, hai người ở bên trong Tứ Quý Chi Địa gặp qua một lần.

Như vậy có thể suy đoán, sở dĩ Ô Mông xuyên có thể tiến vào Toái Tinh Hải, nguyên nhân hẳn là do Biện Vũ Tình lấy được Tinh Ấn ở bên trong Tứ Quý Chi Địa. Lần đó nàng mang Khấu Vũ đi Tứ Quý Chi Địa, hẳn cũng là do mệnh lệnh đi tìm kiếm Tinh Ấn dâng Ô Mông xuyên.

Chỉ tiếc bên trong Toái Tinh Hải Ô Mông Xuyên đại sự không thành, bị Dương Khai đánh giết, để pháp thân có thể tu luyện hoàn chỉnh Phệ Thiên chiến pháp, thực lực đại tăng.

Đúng là Nhân Quả, tựa hồ từ ngày Dương Khai tiến vào Bích Vũ Tông mọi thứ đã định.

Rất nhiều suy nghĩ trong đầu Dương Khai lóe lên một cái rồi biến mất, Biện Vũ Tình đã vọt tới bên người Dương Khai, cắn răng nói: "Tại sao lại là ngươi!"

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Biện hộ pháp nhìn thấy ta giống như rất thất vọng a."

Biện Vũ Tình nói: "Ta vốn định “họa thủy đông dẫn” (dùng người khác thay tội cho mình) thế nhưng lại là ngươi... Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, trước tiên rời khỏi đây đã."

Không ngờ nàng lại thừa nhận mục đích bay tới bên này, cũng làm cho Dương Khai có chút ngạc nhiên. Khi đang nói chuyện, liền bay sượt qua người Dương Khai.

Vừa mới bay ra một đoạn, nhưng không thấy Dương Khai có động tác gì, thân hình liền dừng lại, lo lắng nói: "Ngươi muốn làm gì, còn không mau chạy,?"

Dương Khai bất động như núi, nhìn chăm chú Biện Vũ Tình, cau mày hỏi: "Ngươi có ân oán gì với những người kia? Tại sao bọn hắn lại muốn truy sát ngươi?."

"Đầu người có sạn à, bây giờ còn có tâm tư hỏi ta những thứ này." Biện Vũ Tình khẩn trương, nàng vốn là ở thế yếu, bây giờ Dương Khai còn đứng tại chỗ không đi, quả thực là muốn chết.

Nàng biết Dương Khai là võ giả đến từ tinh vực Hạ Vị Diện, thiên tư xuất chúng, tốc độ tu luyện không chậm, nhưng lúc này mới mấy năm a, nàng cảm thấy Dương Khai không có khả năng tu luyện lợi hại hơn nàng, chính mình cũng không phải là đối thủ của những người kia, Dương Khai sao có thể là đối thủ của bọn chúng?

Khi đang nói chuyện, một đoàn quang mang từ phía sau đã tiếp cận ba dặm, một tiếng quát chói tai từ bên đó truyền tới: "Tiện nhân, đem lệnh phù giao ra, ta cho ngươi chết một cách thoải mái!"

"Lệnh phù, lệnh phù gì? Ngươi cướp đồ vật người ta?" Dương Khai nhíu nhíu mày, nếu đúng như vậy, Biện Vũ Tình chính là tự tìm phiền toái.

"Ai đoạt đồ vật của bọn hắn, là bọn hắn muốn cướp của ta." Biện Vũ Tình nhanh chóng nói một câu, "Ngươi có đi hay không, không đi ta mặc kệ ngươi, bọn hắn khẳng định sẽ giết ngươi diệt khẩu."

Ngữ khí mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng là lo lắng cho Dương Khai, làm cho ấn tượng của Dương Khai đối với nàng có chút đổi mới.

Suy cho cùng hắn và Biện Vũ Tình không oán không cừu, lúc ở Bích Vũ Tông, đã từng chọc một đống tai họa, vẫn là Biện Vũ Tình thay hắn nói giúp, cuối cùng bị phạt đến sườn núi băng kia bế quan ăn năn.

"Ngươi muốn đi thì đi đi." Dương Khai mỉm cười.

"Ta mặc kệ ngươi!" Biện Vũ Tình nghiêng đầu, nhanh chóng hướng phía trước bay đi.

Chẳng qua bay được một đoạn, lại bỗng nhiên quay người, một lần nữa đến bên cạnh Dương Khai.

"Không đi?" Dương Khai tò mò nhìn qua nàng.

Biện Vũ Tình trầm mặt, buồn bực tức giận nói: "Lần này bị ngươi hại chết, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào."

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Biện hộ pháp, ngươi đây là muốn cùng ta chung sinh tử hoạn nạn mà, sao lại nói ta hại chết ngươi ? Mà cũng tốt, dưới Hoàng Tuyền chúng ta làm đồng mệnh uyên ương!"

"Cút!" Biện Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái, thần sắc đột nhiên lạnh, nói: "Chút nữa, ngươi giúp ta kiềm chế một chút, ta muốn giết tên kia."

"Ngươi cùng tên kia có thù oán gì?" Dương Khai lông mày nhíu lại.

"Khấu Vũ chết ở trên tay hắn!" Biện Vũ Tình thanh âm lạnh lẽo thấu xương, nắm đấm nắm chặt.

"Khấu Vũ chết rồi?" Dương Khai giật mình, sắc mặt cũng trầm xuống, tuy nói năm đó hắn cùng Lưu Tiêm Vân bị Khấu Vũ bắt tới Bích Vũ Tông, nhưng về sau Khấu Vũ đối với bọn hắn vẫn có chút chiếu cố.

Lúc gặp nhau trong Tứ Quý Chi Địa, mới thấy Khấu Vũ đi theo bên người Biện Vũ Tình, thế mà bây giờ đã chết. Để Dương Khai không khỏi có chút thổn thức sầu não, con đường tu luyện võ đạo, không cẩn thận một chút chính là thịt nát xương tan.

"Giúp ta trì hoãn một chút thời gian." Biện Vũ Tình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nếu như ngươi còn nhớ tình đồng môn, hãy giúp ta lần này."

"Tốt!" Dương Khai gật gật đầu.

Biện Vũ Tình lại nói: "Những người kia đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ngươi không thể địch lại, nếu tình huống có chút không đúng... Lúc đó ngươi hãy rời đi, không cần phải để ý đến ta."

Dương Khai nhìn nàng, lần đầu chân chính nhận thức được nàng.

Biện Vũ Tình mỉm cười, nói: "Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, không có Bích Vũ Tông, ta cùng Khấu Vũ hai người sống nương tựa lẫn nhau, hắn chết, ta cũng nên báo thù mối hận cho hắn."

"Mong ngươi đạt được ước muốn." Dương Khai nhẹ nhàng đáp.

"Chỉ mong vậy." Biện Vũ Tình thở nhẹ một hơi, đôi mắt đẹp đóng lại, thời điểm mở ra, hàn quang chợt lóe, một cái bí bảo hình dáng vòng tay xuất hiện trên lòng bàn tay.

Hai người khi đang nói chuyện, một đoàn lưu quang đã bay tới nơi, quang mang thu lại, lộ ra thân ảnh ba người.

Ba người đều có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhìn cái cách ăn mặc, tựa hồ là xuất thân cùng một tông môn nhưng Dương Khai lại không nhận ra đây rốt cuộc là võ giả tông môn nào.

Một người hiện ra, mặt trắng không râu, tuổi chừng bốn mươi, cầm trong tay một thanh kiếm sắc, trên thân kiếm nhuộm một màu máu tươi.

Biện Vũ Tình nhìn thấy máu tươi kia, tròng mắt trong nháy mắt đỏ lên.

Nàng biết, đây tuyệt đối là máu của Khấu Vũ.

"Tiện nhân, xem ngươi chạy đi đâu !" Trung niên nam tử kia giơ kiếm lên, quát chói tai, trong mắt lộ hung quang.

Biện Vũ Tình cắn răng, không nói một lời.

Nam tử trung niên nói: "Đem lệnh phù giao ra, sẽ tha cho ngươi một mạng!"

"Đệ tử ta là do ngươi giết?" Biện Vũ Tình khẽ quát.

Nam tử trung niên nói: "Không sai, chính là ta giết, một kiếm xuyên tim, chết rất sung sướng, lúc đó hắn đối với ngươi trung thành vô cùng, tình nguyện hi sinh bản thân mình để cho ngươi chạy trốn."

Biện Vũ Tình sắc mặt âm hàn, đè nén phẫn nộ trong lòng, bờ môi đã cắn ra máu tươi, thân thể run rẩy nói: "Vậy hôm nay ta cho các ngươi một cái chết thống khoái!"

Lời vừa nói ra, ba tên kia đều ngửa mặt lên trời cười to.

Nam tử trung niên liếc mắt nhìn qua Dương Khai, khinh thường nói: "Cũng không biết từ chỗ nào tìm được một oắt con đến giúp đỡ, thế mà cũng dám mạnh mồm không biết thẹn. Tiểu tử, ta nếu là ngươi, chạy xa được từng nào hay từng đó, mỹ nhân tuy tốt, nhưng cũng phải có mệnh hưởng dụng mới được."

Hắn rõ ràng coi Dương Khai là bị sắc đẹp dụ dỗ, tướng mạo Biện Vũ Tình cũng không tầm thường, nhất là phong vận thành thục, với một số thiếu nữ ngây ngô không cách nào so sánh.

"Thứ cho tại hạ không thể tòng mệnh." Dương Khai mỉm cười.

Nam tử trung niên sầm mặt lại, hừ lạnh nói: "Ngươi đã muốn chết, vậy đừng oán sư huynh đệ chúng ta là được."

Lai lịch cùng thân phận Biện Vũ Tình, bọn hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, cũng chỉ là không môn không phái mà thôi, phía sau cũng không có chỗ dựa gì, nếu không có như thế, mấy người bọn họ cũng không dám có ý đồ với Biện Vũ Tình, cướp đoạt cái lệnh phù gì đó.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.