Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Ép Mua Ép Bán

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

2000 vạn Nguyên tinh trung phẩm, đổi xuống, cũng chính là 20 vạn Nguyên tinh thượng phẩm, mấy cái chữ này đối với hắn mà nói bất quá là chín trâu mất sợi lông, nhưng đối với Biện Vũ Tình mà nói lại như là toàn bộ tài sản.

Trước đây nàng từng quản lý Bích Vũ Tông, trên tay nắm giữ tài nguyên tu luyện của tông môn, cho nên mới có thể có được tấm lệnh phù này, bằng không căn bản không thể mua nổi.

2000 vạn mới mua được, chớp mắt liền nhảy lên tới 3600 vạn, đây còn chưa phải là cực hạn, xem ra theo như lời Biện Vũ Tình nói nếu bán lại có thể lợi nhuận gấp đôi cũng không có nói ngoa, Võ Giả Linh Hồ Thành đối với lệnh phù này cực kỳ thèm muốn.

"4000 vạn!" Giữa không trung, Võ Giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia mặt đỏ cổ thô hô lên giá cả, nhìn thì là vậy nhưng cũng là trong lòng nhỏ máu, bất quá chỉ cần có Thanh Ngọc lệnh phù này, hai tháng sau có thể thử đột phá Đế Tôn cảnh, một khi thành công, 4000 vạn Nguyên tinh trung phẩm lại đáng là gì?

Linh Hồ Cung xuất hiện, đã để cho không ít Võ Giả đột phá thành công xiềng xích bản thân, riêng tấn thăng Đế Tôn cảnh nhiều năm cũng có hơn mười vị, trên cơ bản mỗi năm đều có mười cái tả hữu, người khác đột phá được, mình chưa hẳn không được.

"Nếu ai có thể ra giá tiền cao hơn, lệnh phù này ta cũng không cần nữa." Võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cắn răng, ánh mắt thấp thỏm nhìn bốn phía.

Để cho hắn mừng rỡ là giá tiền này, không có ai tăng giá theo. Ngẫm lại cũng đúng, 4000 vạn, so với giá mua trong Linh Hồ Cung cũng là gấp đôi, giá như vậy cũng là con số khổng lồ rồi. Võ giả ở đây cũng không phải là kẻ ngu, tuy rằng bài danh này đánh số cực kì cao, nhưng Nguyên tinh cũng không phải gió lớn thổi tới, làm sao có thể tùy ý tiêu xài.

"Lão phu ra 4001 vạn!" Một thanh âm già nua bỗng nhiên từ nơi không xa truyền đến.

Mọi người nghe vậy, đều lộ ra biểu tình cổ quái, người này bỗng nhiên tăng giá chỉ có một vạn, cũng không biết Võ Giả ra giá 4000 vạn kia có ân oán gì với hắn hay không.

"Ai, là ai!" Võ Giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia nghe vậy liền giận dữ, một đoàn lửa giận như núi lửa nổi lên.

Tuy rằng Dương Khai cũng không nói mỗi lần tăng giá là bao nhiêu, nhưng nếu là ai đã từng đấu giá sẽ biết không ít quy củ, mỗi lần tăng giá tối thiểu cũng phải 50 vạn, trên cơ bản đều là trăm vạn, nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một cái một vạn, đây không phải là làm loạn hay sao.

"Là lão phu, thế nào? Ngươi có ý kiến?"

Bóng người chợt lóe, một lão giả bỗng nhiên hiện thân, đứng trên không trung, quan sát mọi người, trong lúc nói chuyện, lực lượng trong cơ thể thúc đẩy một chút, một cỗ Đế ý ầm ầm tràn ngập ra.

"Đế Tôn cảnh!" Võ Giả kia vốn đang tìm kiếm kẻ nào quấy rối bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức nghẹn họng.

Hắn không nghĩ tới một Đế Tôn cảnh lại có thể đi tranh đoạt Thanh Ngọc lệnh phù với hắn, tuy nói Thanh Ngọc lệnh phù có thể đi vào mật địa tu luyện Địa cấp, đối với Đế Tôn cảnh cũng có chút chỗ dùng, nhưng đám Đế Tôn cảnh thông thường đều là đi mật địa tu luyện Thiên cấp, đương nhiên, cũng có thể lão giả này tham dự đấu giá là vì môn hạ đệ tử hoặc người thân cận của mình.

"Là môn chủ Đoạn Nhạc Môn Nhạc Đông Chính!"

Trong đám người, không biết ai bỗng nhiên khẽ hô một tiếng, tựa hồ nhận ra thân phận lão giả này.

Những người khác nghe vậy, đều lộ ra gương mặt kiêng kỵ.

Biện Vũ Tình thân thể khẽ run lên, bản năng cảm thấy Nhạc Đông Chính này là đến gây phiền toái, bất quá nghĩ lại, nàng cùng Dương Khai giết ba đệ tử Đoạn Nhạc Môn kia cũng không có bị người khác nhìn thấy, lúc này thần tình mới thả lỏng rất nhiều.

Dương Khai hơi híp mắt, nhìn Nhạc Đông Chính kia, trên mặt như đang suy nghĩ điều gì.

Không nói đến lão gia hỏa này bỗng nhiên nhô ra tăng giá một vạn làm loạn chỗ này, chỉ riêng hắn mới giết đệ tử Đoạn Nhạc Môn, môn chủ này bỗng nhiên lại tìm đến, việc này có hơi quá trùng hợp một chút chứ?

Lẽ nào sự tình bại lộ rồi, không đúng, lúc giết người Thần Niệm hắn một mực tra xét bốn phía, căn bản không phát hiện ra bất kỳ người nào đang nhìn trộm, hơn nữa ba người kia trước khi chết cũng không truyền lại tin tức gì, Nhạc Đông Chính làm sao có thể biết.

"Nguyên lai là Nhạc đại nhân."Võ Giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia cũng nhận ra Nhạc Đông Chính, cười khổ nói: "Nếu Nhạc đại nhân muốn Thanh Ngọc lệnh phù này, vãn bối tự nhiên không dám có ý kiến gì."

"Không ý kiến thì tốt!" Nhạc Đông Chính hừ nhẹ một tiếng, quay đầu ngưng mắt nhìn Dương Khai, đưa tay nói: "Đem Lệnh phù ra đây."

Dương Khai ngưng mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: "Đấu giá còn chưa có kết thúc."

Nhạc Đông Chính nói: "Thế nào, chẳng lẽ còn có người ra giá cao hơn so với lão phu?"

Ánh mắt uy nghiêm ngắm nhìn bốn phía, phàm là người nào bị hắn nhìn qua trong lòng đều không khỏi phát lạnh, dù có tâm muốn đấu giá cũng không dám lên tiếng nữa, huống chi giá 4000 vạn này không sai biệt lắm đã là cực hạn.

"Thấy không, lão phu ra giá cao nhất!" Nhạc Đông Chính lần nữa đưa tay, "Đem lệnh phù ra."

Dương Khai sờ sờ cằm, lắc đầu nói: "Coi như ngươi ra giá cao nhất, lệnh phù này... Ta cũng không bán cho ngươi."

Thêm một vạn đã nghĩ đoạt được lệnh phù? muốn Dương Khai bán cho hắn, chỉ sợ hắn chưa có bản lĩnh này, huống chi trước đó ba tên đệ tử Đoạn Nhạc Môn kia còn muốn cướp lệnh phù này, làm cho Khấu Vũ liều chết để bảo vệ, làm sao có thể giao cho Nhạc Đông Chính.

Nhạc Đông Chính sầm mặt lại, quát khẽ nói: "Tiểu tử ngươi không tuân theo quy củ?"

Dương Khai cười nhạo nói: "Đồ của ta, quy củ là ta định, ngươi là cái thá gì?"

Lời vừa nói ra, một đám người đều nghẹn họng trân trối nhìn Dương Khai, âm thầm bội phục lòng can đảm của hắn, Nhạc Đông Chính là Đế Tôn cảnh a, thanh niên này lại dám trêu chọc.

"Muốn chết!" Nhạc Đông Chính giận tím mặt, khí thế trên người thúc giục một chút, liền đè xuống đầu Dương Khai.

Không ít người đứng gần đó đều kêu lên một tiếng, đồng thời lui về phía sau.

Dương Khai lù lù bất động, cười lạnh nhìn Nhạc Đông Chính, nhẹ nhàng thổi một hơi, khí thế Đế Tôn cảnh như mãnh thú sống lại, chậm rãi đi ra.

Nhạc Đông Chính biến sắc: "Ngươi cũng là Đế Tôn cảnh!"

Mọi người thất kinh, làm thế nào cũng không nghĩ tới Dương Khai lại có tu vi Đế Tôn cảnh, từng người một liền sợ hãi không thôi, may mà vừa rồi lúc đấu giá tất cả đều tuân thủ quy củ, không có đắc tội hắn, nếu không chỉ sợ chịu không nổi a.

"Lão phu không ngờ đã nhìn lầm ngươi." Nhạc Đông Chính thần sắc âm hàn nhìn xuống.

Dương Khai coi như không thấy hắn, chỉ một ngón tay phía trước: "Tên kia, ngươi tới đây cho ta!"

Nhìn theo hướng ngón tay, mọi người đồng thời tránh ra hai bên, phảng phất thứ kia không phải là một ngón tay, mà là một con rắn độc.

Võ Giả ra giá 4000 vạn lúc trước liền trốn ở đây, không ngờ trốn đến tránh đi, lại bị ngón tay của Dương Khai phát hiện chỉ tới. Sắc mặt hắn tức khắc kêu khổ, mở miệng nói: "Vị đại nhân này, có gì phân phó?"

Tuổi của hắn so với Dương Khai lớn hơn nhiều, nhưng tu vi không bằng, chỉ có thể xưng hô đại nhân.

"Ngươi qua đây!" Dương Khai lần nữa nói.

Người nọ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới phía Dương Khai, một mặt thấp thỏm, không biết Dương Khai muốn làm cái gì.

Đi tới gần, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Dương Khai đã lấy Thanh Ngọc lệnh phù nhét vào tay hắn, nói: "Lệnh phù này ta bán cho ngươi."

Chỉ một thoáng, ở trên không trung, sắc mặt Nhạc Đông Chính tái xanh.

Hắn có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, hơn nữa lại ra giá cao, Dương Khai lại không bán cho hắn, trái lại đem Thanh Ngọc lệnh phù giao cho một tên Đạo Nguyên cảnh, đây quả thực là không thèm để ai trong mắt a.

Trái lại Võ Giả Đạo Nguyên cảnh kia vừa kinh vừa sợ, sắc mặc không dám vui mừng chút nào, cầm trên tay Thanh Ngọc lệnh phù lại phảng phất như bàn ủi thiêu đỏ, bỏng tay vô cùng.

Nếu như không có Nhạc Đông Chính mở miệng đấu giá, hắn can tâm tình nguyện đem lệnh phù này lấy về, nhưng bây giờ Nhạc Đông Chính mở miệng muốn có thứ này, hắn nào dám có ý tứ gì.

Bây giờ mà nhận lại đắc tội với người ta.

"Vị đại nhân này, lệnh phù... Ta không cần." Khó khăn lắm mới mở miệng, muốn đem lệnh phù trả lại.

"Dám không muốn?" Dương Khai núm cổ áo của hắn, tròng mắt trợn trừng, hung thần ác sát nói: "Có tin ta đánh ngươi hay không!"

Người nọ hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Bên trong Linh Hồ Thành... Không được tranh đấu."

Dương Khai thâm trầm nói: "Ngươi có thể trốn cả đời ở Linh Hồ Thành? Chờ ngươi ra thành rồi, ta lại đánh ngươi."

Người nọ như muốn khóc, nghẹn lời nói: "Đại nhân, ngươi hà tất phải làm khó ta a, ta cũng chỉ là một Đạo Nguyên cảnh mà thôi, mong đại nhân tha cho ta."

"Bán lệnh phù cho ngươi kêu làm khó ngươi?" Dương Khai cười lạnh một tiếng, núm cổ áo của hắn không thả, "Có muốn hay không? Không muốn ngươi nhất định phải chết."

Ánh mắt người nọ liền né tránh, không dám đối diện cùng Dương Khai.

Dương Khai thấp giọng nói: "Nếu ngươi nói có, có khả năng đắc tội Nhạc Đông Chính, bất quá lại thu hoạch được một cái lệnh phù, có hy vọng tấn thăng Đế Tôn cảnh, nhưng nếu ngươi nói không, lại đắc tội với bản thiếu, không có nửa điểm chỗ tốt, được mất trong đó tự mình suy nghĩ kỹ càng."

Người này vừa nghe, mắt sáng lên.

Đúng a, mặc kệ có muốn lệnh phù này hay không, đều sẽ đắc tội một vị Đế Tôn cảnh, nhưng nếu là muốn, vậy thì có thể có một tia hy vọng tấn thăng, vấn đề đơn giản như vậy tại sao mình không nhớ ra được.

Trong nháy mắt, trong lòng liền có quyết định.

Ngẩng đầu nhìn Nhạc Đông Chính, người này ôm quyền nói: "Nhạc đại nhân, đây cũng không phải là vãn bối tranh đoạt với ngươi, là bị ép mua ép bán a, đại nhân minh giám!"

"Hừ!" Nhạc Đông Chính hừ lạnh một tiếng, để cho sắc mặt người kia lại là một màu trắng bệch, bất quá việc đã đến nước này, hắn cũng không có do dự gì nữa, vội vã lấy 4000 vạn Nguyên tinh trung phẩm trong nhẫn không gian của mình ra, thả vào một nhẫn không gian khác giao cho Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy liền vứt cho Biện Vũ Tình, lúc này mới nới lỏng Võ Giả kia, nghiêm mặt nói: "Lệnh bài kia ngươi có thể tự mình dùng, nhưng tuyệt đối không thể bán, nhất là bán cho lão gia hỏa kia!" Đưa tay chỉ Nhạc Đông Chính một cái, uy hiếp nói: "Nếu để cho ta biết ngươi bán cho hắn, Hừ!"

"Biết biết, ta tự dùng, tuyệt đối không bán." Người nọ gật đầu không ngừng.

"Đi thôi!" Dương Khai phất phất tay.

Người nọ như được ban đại xá, liền chạy vào trong đám người, không thấy bóng dáng.

Mọi người thấy lệnh phù cũng đã bán đi rồi, liền tản ra bốn phía, nhao nhao tan tác như chim muông.

Chỉ có Nhạc Đông Chính vẫn ở lại, ánh mắt hơi híp nhìn Dương Khai, một tia băng hàn quang mang trong khe mắt lóe ra, từ từ nói: "Vị tiểu hữu này, không biết lão phu đã đắc tội gì với ngươi, ngươi lại muốn nhằm vào lão phu như vậy?."

Dương Khai cười nhạo nói: "Nhạc môn chủ hà tất phải giả bộ hồ đồ tỏ vẻ minh bạch, đã tìm tới cửa, không bằng nói thẳng ra đi."

Nhạc Đông Chính nói: "Ta không biết tiểu hữu đang nói cái gì."

"Nếu đã không biết thì không có gì để nói." Dương Khai xoay người hướng Biện Vũ Tình nói: "Chúng ta đi."

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.