Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Ức Tìm An Toàn

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

- Tỷ phu đi thong thả nha, sớm một chút trở lại đón chúng ta!

Phía sau truyền đến tiếng gọi to duyên dáng của Trương Nhược Vũ, Dương Khai đang bay đi hướng Phong Lâm Thành thiếu chút nữa ngã lộn nhào giữa không trung. Trương gia dường như thật nhận định mình có chuyện gì với Nhược Tích rồi! Dương Khai cũng là lười biện minh giải thích.

Sau khi thương nghị thỏa đáng với lão phu nhân Trương gia, liền bảo bọn họ thu dọn hành lý, tùy thời chuẩn bị xuất phát. Bất quá Dương Khai còn có chút chuyện cần xử lý, không thể lập tức lên đường, nói bọn họ cứ chờ ở Trương gia, đợi hắn xử lý xong việc vặt sẽ dẫn bọn họ trở về tông môn. Trước khi rời đi, Dương Khai để lại Trương gia 7, 8 con huyết thú, để phòng bất trắc.

Những con huyết thú này đều là trước đây thời điểm hắn thực lực không cao luyện hóa thành, theo thực lực tăng lên, huyết thú trên cơ bản đã không có tác dùng, tuy nhiên chúng vẫn có thực lực Đạo Nguyên Cảnh, lưu lại Trương gia cũng là một trợ lực lớn. Chỉ cần không có cường giả Đế Tôn Cảnh tới làm khó Trương gia, những con huyết thú này đều có thể chống cự.

Dĩ nhiên, Dương Khai cũng lưu lại cho Trương gia phương thức liên lạc, nếu thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, truyền tin một cái là Dương Khai có thể biết được.

Phong Lâm Thành, xa cách mấy năm, lần nữa đặt chân thật không giống nhau. Giống như Linh Hồ Thành, trong các võ giả lui tới, Đạo Nguyên Cảnh nhìn mãi quen mắt, Đế Tôn Cảnh bay qua lại giữa không trung, ngay cả Chấp pháp đội đều chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám có mảy may can thiệp. Dương Khai quen thuộc đường xá đi tới hướng Tần gia. Trước cửa một thằng nhỏ sai vặt, thấy Dương Khai sãi bước đi tới khí độ bất phàm, vội cung kính hỏi:

- Đại nhân ngài tìm ai?

- Tần gia chủ Tần Triêu Dương, làm phiền thông báo một tiếng! Dương Khai trả lời.

- Tìm gia chủ ư? Thằng nhỏ kia ngẩn ra, cẩn thận dè chừng nói: - Xin hỏi tôn giá xưng hô thế nào?

- Ngươi cứ nói có cố nhân họ Dương đến thăm!

Thằng nhỏ gật gật đầu, cáo lỗi một tiếng, xoay người chạy vào Tần gia. Dương Khai khoanh tay đứng ở ngoài cửa, đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, hắn cau mày quét thần niệm dò xét bên trong Tần gia. Thần niệm quét qua, hết thảy hiện ra. Với thời điểm hắn ra đi năm đó không khác nhau nhiều lắm, dường như Tần gia cũng không có bởi vì Phong Lâm Thành quật khởi mà thu hoạch nhiều chỗ tốt gì lắm...

Điều này cũng khó trách, Tần gia vốn chỉ là một gia tộc nho nhỏ mà thôi, dù Phong Lâm Thành có quật khởi, cũng không có khả năng chia cho họ một chén súp. Tuy nhiên tổng thể mà nói, tu vi của võ giả Tần gia đều có tăng lên, dù sao hàng năm sinh sống ở chỗ này, Phong Lâm Thành hiện tại linh khí thiên địa nồng đậm hơn không ít so với trước kia.

Tần Ngọc! Bỗng nhiên Dương Khai phát hiện thân ảnh của Tần Ngọc ở trong một mật thất. Mấy năm không thấy, nha đầu kia đã có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, ngày xưa suy nhược yếu ớt, thân mình cũng nở nang rất nhiều, hai má đỏ hồng đang bế quan tu luyện trong mật thất.

Không hổ là Thiên Địa Tiệt Thân, tuy có tai nạn lớn, nhưng một khi tai nạn hóa giải, liền có may mắn lớn. Mà Tần Ngọc đang bế quan tu luyện dường như có điều cảm ứng, nàng chợt mở mắt, đôi mắt đẹp kia cách tầng tầng lớp lớp chướng ngại, lại nhìn về hướng Dương Khai bên này, trong mắt lóe lên một tia sáng đen, dường như có thể xuyên thủng vô căn cứ, thấy rõ bản chất. Tạo Hóa Thiên Đồng!

Dương Khai cả kinh, vội thúc giục thần niệm ngăn cách bản thân, cả người tức thì biến thành hư vô... Hắn sờ lỗ mũi ngượng ngùng đứng ở đó. Nếu thật để cho Tần Ngọc là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh này phát hiện mình đang rình coi, thì đúng là mất hết mặt mũi! Tuy nhiên biến hóa của Tần Ngọc cũng làm cho Dương Khai cảm nhận khiếp sợ.

Tu vi tăng nhanh không nói, chỉ riêng Tạo Hóa Thiên Đồng này dường như cũng vô cùng huyền diệu... Hắn là một Đế Tôn Cảnh, hơn nữa tu vi thần hồn cực kỳ cường đại vậy mà dưới tình huống len lén dò xét còn bị Tần Ngọc phát hiện... nếu để cho Tần Ngọc có thời gian trưởng thành... tương lai đúng là mong đợi mà!

Rời đi thần niệm, Dương Khai tiếp tục dò xét các nơi Tần gia khác. Trong mật thất, Tần Ngọc khẽ nhíu mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc. Vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận như có ánh mắt dò xét, nhưng đợi nàng truy lùng lại không có phát hiện gì. Tình huống này chỉ có hai khả năng: một là ảo giác; hai là người dò xét có tu vi hơn xa nàng. Tần Ngọc đoán chừng là khả năng sau.

Hiện tại Phong Lâm Thành có nhiều cường giả thường lui tới, vô tình dò xét một chút cũng là chuyện bình thường. Chủ yếu là Tần Ngọc không cảm thấy có ác ý gì, nếu không có ác ý thì không sao.

- La đại nhân! Tần mỗ thật sự là không có cách nào, ngài xem có thể thư thả thêm mấy ngày hay không? Khi thần niệm của Dương Khai dò xét đến một gian sương phòng, chợt phát hiện tung tích Tần Triêu Dương. Chỉ có điều thời khắc này lão lại là vẻ mặt chua xót, đang cầu khẩn gì đó với một thanh niên mặc áo gấm. Bên cạnh có hai tỳ nữ mặt không còn chút máu, run rẩy đứng ở nơi đó.

- Không có biện pháp ư? Thanh niên họ La kia cười lạnh nhìn Tần Triêu Dương: - Không có biện pháp phải nghĩ cho ra biện pháp, đi trộm đi cướp... điều này không cần ta dạy lão chứ?

Tần Triêu Dương biến sắc, hô nhỏ: - Điều này sao có thể!

- Không thể ư? Thanh niên họ La hừ một tiếng, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào hai tỳ nữ bên cạnh, quát lên: - Trợn to mắt chó của lão nhìn cho rõ, hôm nay lão đưa tới hai tiện nhân đều không ra gì, hình dạng tởm lợm như thế cũng xứng hầu hạ bổn công tử sao? Hai tỳ nữ kia tu vi không cao bị hắn chỉ một ngón tay, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy, dường như rất sợ người này.

Tần Triêu Dương đầy mặt chua xót, một đời già lão lại bị một người đáng con cháu la lối văng nước miếng lên mặt, trong lòng cực kỳ nóng giận nhưng không dám phát tiết. Kỳ thật nói tới, hôm nay mang đến hai tỳ nữ này dung mạo tuy rằng không tính là xinh đẹp lắm, nhưng cũng mi thanh mục tú, nhưng thanh niên họ La này yêu cầu đích thực quá cao, không phải tuyệt sắc không cần, hơn nữa mỗi ngày phải đổi mới.

Các tỳ nữ Tần gia hơi có chút tư sắc đều bị qua tay hắn giày vò một

lần, mấy ngày nay Tần Triêu Dương còn phải từ bên ngoài mua một số tỳ nữ nhà người bình thường mang về, vẫn như cũ không thể thỏa mãn nhu cầu của thanh niên này.

- Xem ra Tần gia là không cần bổn công tử che chở nữa rồi! Cũng tốt, bổn công tử cũng lười phục vụ. Bất quá Đỗ gia kia là kết cục gì, nói vậy Tần gia chủ hẳn là biết rõ! Thanh niên họ La nói dứt lời, định bước ra ngoài.

Tần Triêu Dương biến sắc, vội ngăn lại nói: - La đại nhân dừng bước! Thanh niên họ La hừ lạnh một tiếng: - Lão còn có lời gì để nói?

Tần Triêu Dương nói sắc mặt khổ sở: - Còn xin La đại nhân thư thả thêm vài ngày... không, một ngày thôi! Tần mỗ sẽ nghĩ biện pháp, nhất định làm cho La đại nhân hài lòng!

Thanh niên họ La nghe vậy, thở dài nói: - Tần gia chủ, nói tới, bổn công tử tới Tần gia cũng không ít ngày, có bổn công tử trấn giữ Tần gia, nhưng có người nào tới tìm các người gây phiền toái không?

- Không hề có! Tần Triêu Dương vội vàng trả lời, thanh niên họ La này tuy rằng không dễ hầu hạ, nhưng hắn cũng chỉ hơi hiếu sắc, mỗi ngày không gái không vui mà thôi! Tuy rằng Tần gia không phải gia tộc lớn lao gì, nhưng năng lực tìm kiếm vài tỳ nữ mỹ mạo vẫn phải có.

Thế nhưng mấu chốt là tốc độ thay đổi nữ nhân của người này quá nhanh đi, hai tỳ nữ dung mạo xinh đẹp đưa vào không được mấy ngày sẽ phải đổi người... Hắn giống như con lợn đực, ngày đêm ca hát, cày cấy không nghỉ. Bất quá cũng đúng như lời hắn nói, có hắn trấn giữ ở Tần gia, quả nhiên không có người nào tới Tần gia gây phiền toái.

Ngược lại có Đỗ gia kia, trước đó vài ngày đắc tội với một cường giả, bị người ta diệt tận gốc, trong tộc hơn trăm người trong một đêm bị chém tận giết tuyệt, ngay cả người làm đều giết chết sạch. Phong Lâm Thành bên này không có chế độ điều lệ như Linh Hồ Thành, tuy có phủ thành chủ duy trì trật tự, nhưng mấy người phủ thành chủ kia có năng lực uy hiếp được người nào?

Rất nhiều cường giả hoàn toàn không xem phủ thành chủ vào đâu, cho dù ngoài mặt tuân thủ luật pháp, trong bóng tối lại ngầm hạ thủ độc ác. Nguyên nhân chính vì như thế, mấy gia tộc lớn trong Phong Lâm Thành, mỗi gia tộc đều mời người có thực lực có thân phận trấn giữ trong đó, bảo vệ gia tộc bình an.

Dĩ nhiên, phải trả cái giá không nhỏ! Tần gia bên này coi như may mắn, chỉ cần bỏ ra một số tỳ nữ xinh đẹp, hầu hạ thanh niên họ La này là được. Có gia tộc phải nộp lên bảy thành lợi ích thu được hàng năm, điều đó quả thực chính là ác mộng.

- Tần gia chủ thật là người hiểu chuyện! Thanh niên họ La mỉm cười, mặt không đổi sắc vỗ vỗ vai Tần Triêu Dương, nói:

- Bổn công tử có một đề nghị, không biết Tần gia chủ có nguyện ý chấp nhận hay không?

Tần Triêu Dương máy động trong lòng, không khỏi có chút cảm giác không ổn, nhưng chỉ có thể nhắm mắt nói: - Nguyện ý lắng nghe!

Võ giả họ La cười hắc hắc, thấp giọng nói: - Tần gia chủ không phải có một cháu gái sao? Chỉ cần...

- Không được! Tần Triêu Dương cả kinh thất sắc, vội vàng cự tuyệt. Cũng bởi vì chứng kiến võ giả họ La này vô cùng hiếu sắc, cho nên lão mới bảo Tần Ngọc bế quan tu luyện ở trong mật thất, không có chuyện gì không được ra ngoài... không nghĩ tới vẫn bị hắn nhắm vào.

Từ lúc Dương Khai từ Tứ Quý Chi Địa mang về Kiếp Ách Nan Quả, sau khi giải Thiên Địa Tiệt Thân cho Tần Ngọc, Tần Ngọc liền biểu lộ ra tư chất tu luyện không tầm thường, ngắn ngủi mấy năm đã có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, với thời gian, rất có khả năng tấn thăng Đế Tôn. Tương lai Tần gia đều đặt lên người Tần Ngọc, đừng nói thân là cháu gái, dù là con cháu người bình thường, Tần Triêu Dương cũng không có khả năng dùng nàng làm giao dịch.

Các tỳ nữ mua về hầu hạ võ giả họ La kia, Tần Triêu Dương cũng đều

là trước nói rõ, chỉ có bản thân các nàng đồng ý, Tần Triêu Dương mới

mua các nàng mang về Tần gia. Chuyện như vậy Tần Ngọc nhất định sẽ

không đồng ý, Tần Triêu Dương cũng không cần suy tính.

- Có gì không thể? Sắc mặt của võ giả họ La lập tức trở nên âm trầm, dường như uy nghiêm bị khiêu chiến.

- Chuyện này không được, tuyệt đối không được... Tần Triêu Dương không ngừng xua tay lắc đầu.

Thái độ này của lão trong nháy mắt chọc giận thanh niên họ La, hắn cười gằn một tiếng nói:

- Lão cảm thấy không được, bổn công tử lại cảm thấy được! Yên tâm đi, chỉ cần cháu gái lão có thể ủy thân cho bổn công tử, hết thảy chuyện Tần gia đều dễ thương lượng! Được rồi, ta đi tìm nàng, chuyện này lão không cần quan tâm!

Nói dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài, dường như đã sớm biết Tần Ngọc ở nơi nào rồi!

Tần Triêu Dương kinh hãi, muốn ngăn cản, nhưng võ giả họ La lại giống như con cá chạch lách mình lướt qua phía sau lão, làm lão chụp hụt. Võ giả họ La mở cửa phòng, bất ngờ ngẩn ra, chẳng biết từ lúc nào đứng trước cửa một người, chặn đường đi của hắn.

- Cút! Võ giả họ La đang vội đi tìm Tần Ngọc, đâu có tâm tư lưu lại nơi này đùa bỡn, liền tung một chưởng đánh tới phía trước.

Người kia không nhúc nhích, chỉ đưa tay điểm tới trước một cái, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay võ giả họ La. Trong nháy mắt truyền đến đau đớn như kim châm muối xát, võ giả họ La giống như bị sét đánh, cả người run lên, chợt nhảy lui ra sau, vừa kinh ngạc vừa kinh sợ nhìn phía trước, quát lớn:

- Người nào!

Tần Triêu Dương cũng bị biến cố trong chớp nhoáng này dọa cho hoảng sợ ngây người, thẳng đến một mùi máu tanh quanh quẩn tại chóp mũi, lão mới chợt tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt ngẩn ngơ:

- Dương tiểu huynh đệ ....

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.