Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Điền Di Động

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

3 ngày sau, đoàn người quay về Lăng Tiêu Cung. Trong lúc này, Hầu Vũ nhiều lần thử chạy trốn, nhưng đều bị Dương Khai bắt về, liền không còn chút khí thế.

Lão nương không tin ngươi có thể theo dõi ta trăm năm! Chờ ngươi có chút sơ ý, sẽ có cả đống cơ hội trốn chạy! Hầu Vũ thầm cười lạnh. Đáng tiếc, dự tính này sau khi đến Lăng Tiêu Cung được một nén nhang liền bị đánh nát vô tình.

- Yêu... Yêu Vương? Còn tới ba vị? Hầu Vũ nhìn ba người yêu khí tuôn trào, khí thế kinh thiên, mặt đầy hoảng sợ.

Nàng không biết Lăng Tiêu Cung có nội tình như thế. Dù sao Dương Khai cũng chỉ mới Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, sáng lập Lăng Tiêu Cung thì có bao nhiêu cường giả chứ, trên đường nàng cũng không có cơ hội hỏi kỹ tình hình Lăng Tiêu Cung, giờ đến đây liền bị chấn động một phen.

Ba vị Yêu Vương tọa trấn, nội tình hùng hậu không tầm thường, bất cứ tông môn đứng đầu Bắc Vực nào cũng không thể sánh bằng.

- Đây là luyện khí sư thủ tịch Lăng Tiêu Cung mới chiêu mộ. Dương Khai giới thiệu ba vị Yêu Vương với Hầu Vũ.

- Gọi nàng Tiểu Hầu là được rồi, à, Tiểu Hầu làm người rất hoạt bát hiếu động, nhưng bổn thiếu mong là cô ta có thể yên ổn giữ phận ở Lăng Tiêu Cung, cho nên...

Ưng Phi lập tức nói: - Dương thiếu yên tâm, ba chúng ta sẽ thay phiên theo dõi nàng, nhất định không cho cô ta gây ra rối loạn gì. Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy đều vội tỏ vẻ.

Sắc mặt Hầu Vũ liền trở nên tái nhợt, không khỏi lùi mấy bước, hét lên:

- Sao lại như thế này? Bị ba đại Yêu Vương thay phiên theo dõi, ngày sau còn sống được không? Nếu thật như thế, đừng nói chạy trốn, ngay cả bản thân cũng không còn một chút tự do.

- Vậy tốt lắm! Dương Khai khẽ gật đầu, nói với Ưng Phi: - Đưa cô ta đi gặp đại tổng quản, đăng ký danh sách, rồi mới an bài chỗ ở.

- Rõ! Ưng Phi lên tiếng, đưa tay ra với Hầu Vũ: - Hầu cô nương, xin mời.

- Ta không muốn! Hầu Vũ cắn răng, xoay người bỏ chạy.

Ưng Phi liếc Dương Khai, Dương Khai gật đầu.

Ưng Phi liền cười xì, hóa thành ánh sáng đuổi theo, nháy mắt bắt lấy Hầu Vũ, xách lên như gà con, nhàn nhã bay đi xa.

Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy liếc nhau, cũng chầm chậm đuổi theo.

Xa xa, truyền tới tiếng mắng to của Hầu Vũ, cuối cùng nhỏ đến không nghe được.

Dương Khai lấy ra la bàn truyền tin, nhắn tin cho Hoa Thanh Ti, mới quay sang Nam Môn Đại Quân: - Chuyện Sơn Ba Đồ, phải làm nhanh lên.

- Cung chủ yên tâm, có Tiểu Hầu hỗ trợ, Sơn Ba Đồ không thành vấn đề.

- Ngoài ra chuyển báo với đại tổng quản một tiếng, để Tiểu Hầu làm xong Sơn Ba Đồ thì luyện chế cho ta một món bí bảo phi hành, càng lớn càng tốt, không cần để ý giá thành.

- Rõ!

Luyện khí sư thủ tịch đã xác định xong, tâm tình Dương Khai rất tốt. Một lát sau, đi qua pháp trận không gian trở về Thanh Dương Thần Điện.

Linh Kiếm Phong, Dương Khai vừa đứng vững, sắc mặt chợt đổi, nhìn sang một bên, chỉ thấy ở sơn cốc bên đó có một thú nhỏ đen thui, đang lấm la lấm lét nhìn xung quanh, con mắt xoay chuyển, như đang tìm gì đó.

Nhưng bởi vì chỗ pháp trận không gian bị Dương Khai dùng lực địa mạch Linh Kiếm Phong ẩn giấu, bởi vậy ở trong mắt con thú nhỏ, chỗ này không có gì lạ thường. Dương Khai cười khẽ, nhận ra con thú nhỏ này chính là con đụng phải ở cạnh bình rượu, nhìn rất lạ, giống chó con, hẳn là yêu thú bản thổ Linh Kiếm Phong.

Có điều thực lực không mạnh, dù sao Dương Khai không cảm nhận được dao động lực lượng gì trên người nó. Nhấc chân, người hiện ra, con thú hoảng sợ, cảnh giác nằm rạp xuống, con mắt tròn nhìn Dương Khai, lóe lên một tia cảnh giác nhân tính hóa. Nhưng nhận ra là Dương Khai, tia cảnh giác này cũng nhanh chóng biến mất, còn thè lưỡi chẹp chẹp, đang làm nũng lấy lòng.

Dương Khai thấy hứng thú, cầm nó lên, vuốt đầu cười nói: - Lạc đường hả?

Chỗ này không phải nơi tùy tiện đi được. Chim thú trên Linh Kiếm Phong dù cấp bậc không quá cao, nhưng con thú nhỏ này không thể chống lại được, nhất là trong sơn cốc này có không ít yêu thú lợi hại, nếu bị đụng trúng, vậy chỉ có nước bị nuốt mất.

Dương Khai lại tò mò, một con thú nhỏ như thế, làm sao sống sót được ở Linh Kiếm Phong. Bị Dương Khai vuốt ve, con chó nhỏ này cũng toát ra vẻ thoải mái, híp mắt lại, yên lặng nằm trên tay Dương Khai.

Khẽ lắc đầu, người lóe lên đã ở ngoài Linh Kiếm Đường. Cúi người thả con chó đen xuống, không ngờ nhóc này lại ôm chặt Dương Khai, làm như không muốn rời xa. Dương Khai liền vui vẻ, cong ngón tay búng trán nó. Ngay lúc này, dị biến chợt hiện, con chó nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn chợt không chút dấu hiệu há miệng cắn vào ngón tay Dương Khai.

Một người một thú nhìn nhau, Dương Khai ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ xảy ra chuyện như thế.

Sau đó Dương Khai lại nhướng mày, bởi vì cảm giác đau đớn truyền ra từ ngón tay, đồng thời, một tia lực lượng cuồng bạo trong đan điền chấn động. Chợt biến sắc, còn chưa kịp nghĩ, con chó đen lại cụp đuôi, bỏ chạy không quay đầu, còn kêu ư ư, giống như rất sợ hãi.

Dương Khai đưa tay lên xem, toát ra thần sắc khó tin. Con chó đen cắn một cái, ngón tay của mình bị cắn thủng, mấy dấu răng rõ ràng sâu đến xương, máu tươi màu vàng chảy ra.

Vậy cũng bị cắn thủng? Sao lại như vậy được? Tố chất thân thể Dương Khai rất mạnh, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng coi như đứng đầu, ngoài Yêu tộc thiên phú dị bẩm, thân thể Dương Khai thật không sợ ai, đừng nói một con thú nhỏ không có gì nổi bật, ngay cả cho Đế Tôn Cảnh hung hăng cắn vào, không dùng lực lượng, cũng không thể trầy được da.

Nhưng thực sự, con chó đen này làm được! Nhìn như chỉ thuận miệng cắn một cái, thậm chí không dùng bao nhiêu sức. Hàm răng này sắc bén như vậy? Dương Khai cau mày, thần tình cổ quái, cảm giác con chó đen này không bình thường. Làm cho Dương Khai khiếp sợ, là bị con chó cắn thủng tay, ma khí thượng cổ vẫn bị phong ấn trong đan điền lại chấn động.

Nên biết, ma khí thượng cổ vẫn luôn bị lực lượng Thương Thụ vàng bạc phong ấn, cực kỳ ổn định, lâu dài đến nay, Dương Khai vẫn không cảm thấy dị thường gì. Nhưng hôm nay lại bị động phản ứng, hơn nữa còn bị một con chó nhỏ kích thích. Đây là chuyện gì thế?

Cẩn thận xem xét lại phong ấn trong đan điền, xác định không có tai họa ngầm nào, một tia bạo động vừa rồi dường như cũng chỉ đột nhiên, nhưng trùng hợp như thế, Dương Khai không thể không gắn liền nó với con chó nhỏ này.

Thần niệm tràn ra, nhanh chóng tìm được con chó đen trong hang động không xa, lúc này nó trốn sâu mười mấy trượng, không biết sao lại ngủ khò khò, ngủ mơ bị cái gì kinh sợ, thân mình run rẩy. Cắn người ta còn làm ra vẻ đau thương, Dương Khai hết chỗ nói, vốn muốn bắt nó lại kiểm tra rõ ràng, nhưng hôm nay đành phải thôi.

- Có chuyện gì? Tiếng quát lạnh truyền đến, Dương Khai nhìn lên, chỉ thấy Cao Tuyết Đình xuất hiện ở trên Linh Kiếm Phong, ánh mắt quét qua, đang tìm gì đó, hỏi:

- Vừa rồi chỗ này có chuyện gì? Trong lòng Dương Khai khẽ động, vẻ mặt mờ mịt hỏi: - Có chuyện gì chứ?

Cao Tuyết Đình nói: - Ta cảm nhận được một tia dao động lực lượng quen thuộc, làm người ta đáng ghét, bên này có gì khác thường không?

- Nào có gì khác thường? Dương Khai thề thốt phủ nhận: - Vừa rồi ta đang thí nghiệm thần thông mới luyện thành mà thôi.

Không thể không nói, cảm giác của Cao Tuyết Đình cực kỳ nhạy cảm, ma khí thượng cổ trong đan điền dị động chỉ là trong nháy mắt, thoáng cái là thu lại, nhưng không ngờ vẫn bị nàng phát hiện. Năm đó Dương Khai lần đầu bị ma khí ăn mòn, lấy thân nhập ma, từng một mình chống ba, đại chiến một trận với Cao Tuyết Đình, Thiên Vũ Thánh Địa Trần Văn Hạo cùng Vô Hoa Điện Phong Minh.

Trận chiến đó, Dương Khai mới Đạo Nguyên Cảnh, đối đầu ba đại Đế Tôn, áp lực rất lớn, cuối cùng dùng chiêu sát thủ sau khi nhập ma mới có thể ve sầu thoát xác. Chuyện đến giờ, Dương Khai cũng không dám nói thẳng cho Cao Tuyết Đình, để nàng biết được mình chính là ma nhân năm đó, trời mới biết Cao Tuyết Đình có thể cầm kiếm chém mình hay không.

- Vậy sao? Cao Tuyết Đình nhíu mày, rõ ràng chưa hết nghi ngờ.

Nếu chỉ là Dương Khai thí nghiệm thần thông, vậy nàng sẽ không cảm thấy chán ghét, nhưng dao động lực lượng vừa rồi làm nàng có chán ghét rõ ràng! Chỉ là dao động lực lượng duy trì quá ngắn, nàng chưa kịp cảm nhận rõ ràng thì đã biến mất, làm nàng không nhớ đã gặp qua nơi nào.

- Đương nhiên! Sau lưng Dương Khai cũng toát mồ hôi lạnh, mặt ngoài lại nghiêm nghị, chuyển đề tài: - Nhưng mà Cao sư tỷ, Tử Trúc Phong cách rất xa chỗ này, sao ngươi lại đến nhanh như thế?

Cao Tuyết Đình nói: - Đi ngang qua thôi, ta vừa trở về từ chỗ điện chủ.

Ngừng một chút, lại nói: - Nhưng mà nói tới, mấy ngày qua ngươi trốn đi đâu? Hôm trước ta đến sao lại không tìm được ngươi?

Hôm trước ta còn ở Bắc Vực mà, dĩ nhiên là ngươi không tìm được. Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Dương Khai đáp: - Bế quan một chút thôi.

Cao Tuyết Đình nghi ngờ nhìn hắn, Dương Khai trả lời trốn tránh như thế làm nàng không khói nghi ngờ, nhưng nếu Dương Khai không muốn nói, vậy nàng cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ gật đầu:

- Vậy ngươi tự nhiên đi, ta đi trước.

- Cao sư tỷ! Dương Khai giơ tay gọi nàng lại.

- Còn có chuyện gì? Cao Tuyết Đình ngừng lại hỏi.

Dương Khai nói: - Nhìn thần sắc sư tỷ vội vàng, ánh mắt sầu lo, có phải gặp chuyện gì khó khăn? Tiểu đệ có thể nào giúp được.

Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói: - Chuyện này liên quan đến cơ mật của Thần Điện, ngươi là trưởng lão khách khanh còn chưa có tư cách biết nhiều quá, ừm, nếu ngươi chịu...

- Sư tỷ đừng nói. Dương Khai vội ngăn lại, trở thành trưởng lão khách khanh Thần Điện đã là Dương Khai bị buộc, làm sao có thể bỏ luôn cả 2 chữ khách khanh? Dù sao hắn cũng là chủ một cung mà. - Đúng rồi, gần đây tiểu đệ chuẩn bị ra ngoài một chuyến!

- Muốn đi thì đi, ai mà cản ngươi. Cao Tuyết Đình lời vừa truyền ra, người đã biến mất.

----------oOo----------

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.