Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Ngưu

Phiên bản Dịch · 2065 chữ

Người thường muốn tìm một chỗ bí cảnh đã khó lên trời, rất nhiều võ giả cả đời cũng không đụng tới cơ hội vào trong bí cảnh lịch lãm tìm bảo một lần, nhưng ở Tinh Thần Cung, lại có vô số bí cảnh chờ người khám phá. Tông môn Đại Đế có nội tình khủng bố như vậy?

Lam Huân mỉm cười: - Dương sư huynh còn nhớ Kim Giáp Thiên Thư chứ?

Dương Khai buồn cười: - Ta còn chưa già mà.

Thứ này mới bị Lam Huân cầm đi chưa bao lâu, Dương Khai làm sao lại quên? Cũng bởi Lam Huân cầm lấy Kim Giáp Thiên Thư, Dương Khai mới có cơ hội đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lịch lãm 1 tháng, chuyện chưa bao lâu, Dương Khai tự nhiên vẫn còn như mới. Tuy nhiên lúc này nàng nhắc tới Kim Giáp Thiên Thư, rõ ràng không phải thuận miệng nói, mà là...

Dương Khai biến sắc, hỏi: - Chẳng lẽ Kim Giáp Thiên Thư có liên quan với Ngũ Sắc Bảo Tháp?

Lam Huân gật đầu: - Không sai, Kim Giáp Thiên Thư chính là Đàm sư thúc... Đàm Quân Hạo mang ra từ bí cảnh tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp, hơn nữa nó chẳng những là Đế Bảo uy lực không kém, còn là chìa khóa mở ra một chỗ bí cảnh!

Dương Khai cả kinh: - Tức là nói, bí cảnh vốn ở trong tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp, nhưng bởi vì Đàm Quân Hạo lấy ra Kim Giáp Thiên Thư, cho nên đệ tử Tinh Thần Cung không cần thông qua Ngũ Sắc Bảo Tháp, vẫn có thể đi vào bí cảnh đó lịch lãm?

- Đúng là thế! Lam Huân gật đầu: - Bí cảnh này vốn tồn tại trong tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp, bình thường muốn đi vào, làm sao cũng phải thông qua tầng thứ tư, còn phải có may mắn mới được, nhưng từ khi Đàm Quân Hạo đem ra Kim Giáp Thiên Thư, các đệ tử có thể tùy ý ra vào đó.

- Số mệnh của Đàm Quân Hạo thật là không nhỏ! Dương Khai chậc chậc kỳ lạ.

Lam Huân mỉm cười: - Theo phụ thân đại nhân suy đoán, trong bí cảnh tầng thứ năm cũng có rất nhiều bí cảnh như thế, có chìa khóa riêng! Chỉ cần tìm được chìa khóa, vậy có thể tùy lúc mở ra lối vào Bí cảnh, cho các đệ tử đi vào lịch lãm!

Dương Khai chấn động, kinh hô: - Còn có chuyện này?

Tiêu Thần chợt đổi sắc, lén nói nhỏ với Lam Huân: - Công chúa điện hạ, nói nhiều quá rồi.

Chuyện này là cơ mật của Tinh Thần Cung, dù không tính là tuyệt mật, nhưng cũng không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác. Nhưng mà thân phận Lam Huân thì khác, nói ra cũng không ai chỉ trích được nàng.

Lam Huân lắc đầu: - Không sao cả, dù sao cũng không thể tùy tiện tìm ra được chìa khóa, Thần Cung ta nhiều năm qua vẫn luôn thăm dò, nhưng tìm tới tìm lui, cũng chỉ tìm được một chìa khóa bí cảnh mà thôi.

Dương Khai suy ngẫm một hồi, mới chắp tay: - Đã thụ giáo.

Lam Huân mỉm cười: - Nói đã nhiều rồi, chậm trễ không ít thời gian, Dương sư huynh, nên vào tầng thứ năm thôi.

Dương Khai gật đầu: - Cũng được, Lam sư muội, mời!

Lam Huân thần sắc nghiêm nghị, căn dặn: - Có một điều phải nói cho sư huynh biết, trong tầng thứ năm rất nhiều bí cảnh, cái gì cũng đụng tới, sư huynh nhất định phải giữ vững bản tâm, đừng bị sự vật bên ngoài tác động!

- Ta nhớ kỹ. Dương Khai gật đầu.

Nói rồi, ba người đến cuối hành lang, nhìn ra, nơi này là một đoàn tinh vân xoay tròn, rất là thần bí, khí tức quỷ dị truyền ra, làm người ta rất không thoải mái.

- Dương sư huynh, tiểu muội đi trước, phải bảo trọng, ra ngoài chúng ta gặp lại. Lam Huân nói một tiếng với Dương Khai, liền nhảy vào trong tinh vân, biến mất.

Tiêu Thần đứng đó thở dài, có chút buồn bực, lần lịch lãm này hắn rất khó khăn mới tìm được Lam Huân ở tầng thứ tư, vốn định theo nàng cho đến khi kết thúc lịch lãm, ai biết Lam Huân cứ muốn đi tầng thứ năm, làm cho bây giờ lại xa cách. Liếc Dương Khai, Tiêu Thần cũng không có hứng thú nói chuyện, cũng nhảy vào tinh vân.

Chỗ này liền chỉ còn một mình Dương Khai. Thời gian gấp rút, Dương Khai tự nhiên không chần chờ, dù sao Lam Huân cùng Tiêu Thần đã vào, hắn tự nhiên cũng phải đi.

Nháy mắt bước vào tinh vân, Dương Khai lập tức vận chuyển pháp tắc không gian, muốn thử xem có thể giống như tầng thứ tư một dừng lại ở khu giảm xóc. Nếu thật như thế, vậy hắn sẽ có đường khống chế, hoàn toàn có thể lựa chọn bí cảnh thích hợp để lịch lãm. Nhưng lần này làm hắn thất vọng, vận chuyển pháp tắc không gian, căn bản không có phản ứng gì.

Chờ tầm nhìn hồi phục, bên tai Dương Khai liền nghe tiếng gọi nóng vội: - A Ngưu, tỉnh lại, tỉnh lại, thú triều đột kích, mau tỉnh lại, ngươi ngây ra làm gì?

Tiếng nói truyền tới, còn có bàn tay nắm bả vai mình, ra sức đẩy.

Dương Khai kinh hãi, hoàn toàn không biết chuyện gì, sắc mặt trầm xuống, liền đưa tay chộp lấy tay đối phương. Nào biết đối phương phản ứng rất nhanh, Dương Khai vừa có động tác, liền bị đối phương nắm lấy cổ tay, lực lượng cuồng bạo không tưởng từ tay đối phương truyền đến, một thân sức mạnh của Dương Khai lập tức bị áp chế, không thể động đậy.

Dương Khai lại biến sắc, trong lòng khiếp sợ đối phương mạnh mẽ, lập tức vận chuyển đế nguyên, sau đó... Hoàn toàn không có phản ứng! Trong người lại trống rỗng, không tồn tại một chút đế nguyên!

Thoáng cái, Dương Khai bị dọa sắc mặt tái nhợt, thần hồn thiếu chút bay mất. Trước khi vào bí cảnh tầng thứ năm, Dương Khai vẫn có chút tự tin, dù sao thực lực hiện tại của hắn không thể xem nhẹ, Đế Tôn tam tầng cảnh chết trong tay hắn không chỉ một người, ngay cả Lam Huân, Tiêu Thần cùng Lôi Đình cũng dám vào bí cảnh tầng thứ năm lịch lãm, hắn không có lý nào lại e ngại.

Hắn cảm thấy dù đụng tới nguy hiểm gì, mình cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng, có pháp tắc không gian, đánh không lại còn chạy không được sao? Nhưng mà vừa vào lại đột biến khiến hắn không biết làm sao.

Sao không còn đế nguyên? Không có đế nguyên, vậy còn là Đế Tôn Cảnh sao? Ngay cả võ giả mới nhập môn cũng không phải. Rốt cuộc chuyện thế nào vậy? Trong kinh hãi, lời của Lam Huân lại vang bên tai:

- Ở trong tầng thứ năm rất nhiều bí cảnh, chuyện gì cũng đụng tới, sư huynh nhất định phải giữ vững bản tâm, không bị sự vật bên ngoài tác động! Tâm thần Dương Khai rung lên, sắc mặt lập tức ổn định lại.

Không rối không loạn, trước tiên làm rõ là chuyện gì rồi tính sau, có lẽ bí cảnh nơi này có pháp tắc áp chế thực lực của mình, nên mới không cảm giác được một tia đế nguyên nào. Còn chủ nhân nắm cổ tay mình dù sức lớn, nhưng không có ác ý địch ý gì, hẳn là không uy hiếp tới mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực gần ngay gang tấc, tràn ngập tơ máu, tầm nhìn mở rộng, bộ mặt đầy râu hiện ra. Đây là một thanh niên, tuổi hẳn ngang mình, chỉ là tướng mạo thô ráp, người to khỏe không như giống người, hơn nữa... có chút không giống người thường mà Dương Khai gặp, dường như có khác biệt huyết thống.

Ăn mặc rất đơn giản, chỉ là da thú bó sát, che chỗ cần che, những chỗ khác để trần, cơ bắp như thép, nổi phồng lên, nhìn là biết tràn ngập lực bùng nổ. Nhìn lại bản thân, tay nhỏ chân nhỏ, so sánh với thanh niên này, quả thật trên trời dưới đất mà!

Nói lại, dù hình thể của Dương Khai không tính là vạm vỡ, nhưng cũng khỏe mạnh, chỉ là đối phương quá tráng kiện. Nhưng mà... sao lại có người sống xuất hiện? Chẳng lẽ đây là cảnh mơ hay là bí cảnh ảo ảnh? Không thể nào là cảnh mơ, nhưng nếu là ảo ảnh, vậy quả giống thật, Dương Khai không cảm nhận được bất cử thành phần hư ảo nào từ trên người thanh niên râu quai nón này, giống như hắn là một người sống sờ sờ!

Hoàn cảnh chỗ này rất mộc mạc, chỉ là một căn nhà gỗ tàn tạ, bên trong không có đồ vật gì, có ghế bằng rễ cây, mấy tấm ván ghép thành bàn, bên cạnh còn có nồi niêu, trên vách treo mấy miếng thịt thú không biết tên, bị hun khói đến đen, trong gió gỗ còn có chút rau dài, trong chén đá còn có canh thừa lạnh... Đây là chỗ nào? Trong khi Dương Khai đang suy nghĩ, thanh niên râu quai nón quát lớn với Dương Khai:

- Ngươi ngu rồi hả? Ta đã bảo có thú triều tới, ngươi có nghe không?

Giọng nói nóng vội, chấn đến điếc tai. Dương Khai đờ đẫn gật đầu: - Nghe rồi!

- Nghe rồi thì mau đi giúp! Người trong thôn không đủ, phòng ngự sắp bị đột phá rồi. Thanh niên râu quai nón nói rồi, liền nắm lấy Dương Khai chạy như bay ra ngoài.

Dương Khai vội hỏi: - Còn chưa hỏi..

Râu quai nón chợt ngừng bước chân, quay lại nhìn Dương Khai hai mắt đỏ sẫm đầy thú tính làm người ta sợ hãi, hồi lâu sau, thanh niên thở dài nói: - Ngươi lại phát ngu nữa? Ta là A Hổ đây!

Khóe miệng Dương Khai co rút, hỏi lại: - Ngươi bảo ta là A Ngưu? A Ngưu... A con mẹ ngươi mới ngưu!

Bản thân mình bị gọi là A Ngưu, cái bí cảnh chó má gì đây? Đối phương lại còn tên A Hổ, đặt tên đúng là đơn giản mà.

- Không có thời gian nói với ngươi, mau đi giúp, thú triều kết thúc ta sẽ nói chuyện với ngươi!

A Hổ vội kéo Dương Khai chạy nhanh. Rời nhà gỗ không xa, bên tai nghe được tiếng hò hét, gần đó có tiếng thú rống, vang tận mây xanh, mặt đất cũng bị chấn động. Dương Khai nhìn quanh, liền cả kinh. Chỉ thấy xung quanh đầy người chạy, nam nhân đều như A Hổ, hình thể cường tráng, thân như thép đúc, mỗi người vô cùng mạnh khỏe, ngay cả những cô gái cũng cao to vạm vỡ, rắn chắc khó tin.

Một người phụ nữ vác theo tảng đá kích thước lớn đến 2 trượng, chạy đi như bay, nhẹ nhàng như không, Dương Khai không cảm nhận được dao động lực lượng gì trên người nàng, tức là nói, cô ta chỉ dựa vào lực lượng thân thể vác được tảng đá này.

Còn có những đứa nhỏ rõ ràng chưa trưởng thành, mười mấy tuổi, nhưng cũng đều cầm vũ khí, những khuôn mặt non nớt tràn đầy thần sắc thấy chết không sờn. Dương Khai quả thật nhìn muốn lọt cả mắt ra.

Mọi người đều vội vàng tụ tập về một hướng, trên người bọc mấy tấm da thú, căn bản không thấy được quần áo đơn sơ nhất. Dương Khai cúi đầu nhìn, phát hiện mình cũng thế! Làn da trắng nõn lộ ra, tạo thành đối lập rõ ràng với màu tối đen của A Hổ.

Thôi thôi, đây chỉ là chuyện nhỏ... Dương Khai thầm an ủi mình.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.