Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nộ Diễm Bộ

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Kỳ hạn một tháng đã tới, nhưng hắn vẫn dừng lại ở đây. Đây là chuyện không thể nào. Lam Huân đã nói, Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra chỉ có thể duy trì 1 tháng, một khi đến hạn, cửa vào sẽ đóng, đến khi đó toàn bộ Ngũ Sắc Bảo Tháp sẽ sinh ra bài xích không thể chống lại, đẩy võ giả ra ngoài. Tức là, chỉ cần đến hạn, mặc kệ mấy người Dương Khai ở chỗ nào, đều sẽ quay lại Tinh Thần Cung.

Nhưng sự thật là đã qua kỳ hạn 3 ngày, Dương Khai căn bản không cảm nhận được thế giới này bài xích. 3 ngày qua, Dương Khai ở trong nhà thử đủ cách, cũng không thể rời khỏi chỗ này. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác hoặc là Ngũ Sắc Bảo Tháp xảy ra vấn đề, hoặc là mình bị bí cảnh này giữ lại.

Ngũ Sắc Bảo Tháp là căn bản của Tinh Thần Cung, truyền thừa mấy vạn năm, nếu có vấn đề thì đã sớm xảy ra, không thể nào vừa vặn bị mình đụng trúng. Cho nên khả năng sau càng lớn hơn.

Chẳng lẽ chỗ bí cảnh này có gì đặc biệt? Sao lại chặn mình ở đây? Nhưng suy nghĩ 3 ngày, làm Dương Khai dần ổn định lại. Ngũ Sắc Bảo Tháp là gia tài của Tinh Thần Cung, giờ mình ngừng trệ trong này, bên phía Tinh Thần Cung nhất định phải làm gì đó, nếu các trưởng lão bó tay, vậy nhất định Đại Đế phải tự mình ra tay. Cho nên giờ lo lắng cho tình cảnh của mình cũng vô dụng, không bằng vừa chờ bên ngoài giúp đỡ, vừa tự tìm đường ra. Thu dọn đơn giản một chút, dẫn đoàn người A Hổ ra ngoài thôn.

Khe núi cách thôn khoảng trăm dặm, lần trước Dương Khai truy đuổi tốn 1 ngày mới đến, lần này dù không cần chạy như thế, nhưng cũng không thể chậm chạp, một khi bị tuyết lớn cô lập, vậy mọi người khó đi nửa bước.

Theo Dương Khai dẫn đường, một đoàn trăm người cuối cùng đến khe núi lúc chạng vạng tối. Dương Khai đang chạy tới trước bỗng khựng lại, giơ tay lên cao. Trăm thôn dân phía sau đồng loạt dừng bước, giống như đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ thoáng một cái liền yên tĩnh, nhưng chạy thời gian dài, làm bọn họ đều thở hổn hển.

A Hổ vọt tới, nhỏ giọng hỏi: - Chuyện gì thế? - Có người! Dương Khai đáp lại.

A Hổ biến sắc: - Ngươi xác định?

Mọi người nơi này đều là chuyên gia sinh tồn trong rừng rậm, có bản năng rất cao đối với truy lùng cùng phản truy lùng, A Hổ cũng không nhận ra chỗ này có gì khác thường, nhưng Dương Khai nói bất ngờ như thế, hắn cũng không cảm bỏ qua.

Trên tuyết không có dấu chân nào, nhưng cũng có thể bị tuyết nhỏ hôm nay bao phủ mất. Dương Khai quay đầu, ra hiệu với một nữ nhân trong đoàn người. A Hoa liền cởi cung tên, leo lên vách đá bên cạnh nhanh như gió, nhanh chóng mất bóng.

Đoàn người chờ tại chỗ hồi lâu, A Hoa mới đội gió lạnh trở về, sắc mặt ngưng trọng nói: - Quả thật có người, sâu trong khe núi có lửa trại, bao nhiêu người thì không tính chính xác được, trời tối quá.

A Hổ tức giận nói: - Nhất định là người bộ lạc khác phát hiện mãnh thú chết trong này, đáng ghét, nếu tới sớm thì tốt rồi.

Người trong Man tộc cũng không phải sống chung hòa bình, mà thường có đối đầu xảy ra, nhất là khi tranh giành thức ăn.

Trong khe núi có 300 con mãnh thú bị Dương Khai đánh chết, đây là một nguồn lương thực lớn, đủ cho cả thôn ăn qua mùa đông.

- Mong bọn họ cũng là Nam Man Bộ, còn có thể can thiệp, các người chờ ở đây, ta đi xem tình huống. A Hổ nói rồi liền muốn đi vào trong khe núi.

Thương Nam thôn phụ thuộc Nam Man Bộ, nếu mọi người đều là tộc nhân Nam Man Bộ, tự nhiên chuyện gì cũng dễ nói, cùng lắm thì chia đôi thức ăn là được.

- Chờ chút! Dương Khai ngăn hắn lại. - Không cần phiền như vậy!

A Hổ khó hiểu nhìn lại. Chỉ thấy Dương Khai hít vào một hơi, tay giơ lên, miệng phát ra tiếng lời xa lạ cổ xưa, trong người trào ra dao động lực lượng yếu ớt. Sau đó, không khí trước mặt Dương Khai chợt dao động, như ném hòn đá vào mặt nước dấy lên gợn sóng, hình ảnh mờ mờ hiện ra trước mắt mọi người.

Hình ảnh đó là chỗ đối diện cửa vào khe núi, theo Dương Khai khống chế, hình ảnh không ngừng chuyển vào trong.

- Ưng Nhãn Thuật! Ánh mắt A Hổ sáng ngời.

Đây là Ưng Nhãn Thuật của thôn trưởng, Vu thuật thần kỳ này có thể làm người thi triển có được tầm nhìn như chim ưng, rất thích hợp để điều tra. Không phải A Ngưu mới thành Vu chưa được mấy ngày sau? Ngay cả Vu thuật cao minh như vậy cũng biết, khó trách thôn trưởng nói thôn có người kế nghiệp, tương lai toàn phải dựa vào A Ngưu.

Cả trăm thôn dân đứng sau Dương Khai, mọi người kích động không thôi, trong mắt tràn đầy sùng bái. Ưng Nhãn Thuật không một tiếng động, chạy qua khe núi tiến vào trong, nơi đi qua, nhìn rõ ràng tất cả. Thẳng đến khi Dương Khai đẩy Ưng Nhãn Thuật vào trong khe núi, ánh sáng từ mười mấy đống lửa trại truyền tới, quanh mỗi đống lửa tụ tập 7-8 người Man tộc to con, lửa trại đang nướng thịt thú vàng óng, các Man tộc tươi cười đầy mặt, trò chuyện vui vẻ.

Mấy người A Hổ nhìn đỏ mắt. Thịt thú này vốn là tài sản của Thương Nam thôn mà, bây giờ bị một đám người không biết từ đâu tới chiếm riêng. Thù cướp thức ăn, không đội trời chung!

Sắc mặt A Hoa hơi đổi,nhỏ giọng nói: - Là người Nộ Diễm Bộ! Nàng nhìn thấy hoa văn dữ tợn trên mặt những người Man tộc này.

- Là đám người Nộ Diễm Bộ! A Hổ cũng trở nên khó coi: - Sao lại là đám dã man này.

Dương Khai liếc hắn, thầm nghĩ ở trong mắt ta, các ngươi không khác gì nhau, còn dám không biết xấu hổ nói người ta dã man.

Ngay lúc này, ở một đống lửa, một bóng người to khỏe đứng lên, ánh mắt lợi hại như ngọn lửa bập bùng, nhìn chằm chằm vào Ưng Nhãn Thuật, còn ở trong mắt mọi người Thương Nam thôn, Man tộc kia như đang nhìn chằm chằm vào mình, làm người ta không khỏi rợn gáy.

- Hừ! Nam nhân to khỏe kia hừ lạnh, trong tay cầm cây trượng chỉ ra, Ưng Nhãn Thuật trực tiếp bị phá, không khí phía trước Dương Khai toát ra ánh lửa.

- Hả... bị phát hiện. Dương Khai nhướng mày.

- Là Vu của bọn họ! Sắc mặt A Hổ xanh mét.

Ở chỗ hoang dã này, đụng phải người Nộ Diễm Bộ cũng thôi, lại còn có Vu mạnh mẽ đi theo, đây đúng là tin dữ đối với thôn dân. Trong các bộ lạc Man tộc, Nộ Diễm Bộ hung tàn hiếu chiến xếp 3 hạng đầu, chỉ dưới Thực Cốt Bộ cùng Huyết Lưu Bộ.

- A Ngưu, mau rút thôi. A Hổ vội nói, sức chiến đấu của thôn dân Thương Nam thôn dù không kém, nhưng đánh với người Nộ Diễm Bộ, mấy người A Hổ đều không có lòng tin, dù sao bọn họ chạy một ngày đường, còn người Nộ Diễm Bộ nghỉ ngơi chờ sẵn, chênh lệch thể lực rất lớn.

Quan trọng hơn, A Ngưu còn ở trong đội ngũ, hắn là hy vọng tương lai của thôn, không cho phép một chút sơ sẩy. Cho nên cách làm thông minh nhất chính là mau rời khỏi đây, chỉ cần có thể bảo vệ A Ngưu, từ bỏ những thức ăn này thì có sao?

- Không kịp rồi. Dương Khai nhún vai, ngẩng đầu nhìn hai bên khe núi.

Các thôn dân nhìn theo, trong lòng liền trầm xuống. Chỉ thấy vách đá hai bên khe núi đột nhiên có thêm mười mấy bóng người, trong tay đều kéo cung, nhắm ngay bọn họ.

Tuy nhiên đối phương cũng không bắn ngay, hẳn là muốn khiến người Thương Nam thôn biết khó mà lui, người Nộ Diễm Bộ đương nhiên hiếu chiến, nhưng không hung tàn như Thực Cốt Bộ. Nếu lần này đụng tới người Thực Cốt Bộ, chỉ sợ đã sớm giáng mưa tên. Đây là bộ lạc lấy cả người Man tộc làm thức ăn! Là khác loại trong Man tộc, nếu không phải bọn họ có một Vu Thánh mạnh mẽ trấn thủ, đã sớm bị các Man tộc khác liên hợp diệt tộc rồi.

Các xạ thủ A Hoa phản ứng nhanh chóng, phát hiện bị người ta tập trung, lập tức phân tán ra, kéo cung chuẩn bị phản kích. Chỉ là mặc kệ nhân số hay vị trí, đều kém xa đối phương. Trận này nếu đánh lên thật, Thương Nam thôn nhất định thương vong thảm thiết.

- Đối phương nhiệt tình như thế, chúng ta... cũng phải gặp bọn họ! Dương Khai nhe răng cười, giơ tay lên, ngón tay có hào quang màu trắng.

- Vu!

Trên vách đá, có người hô khẽ, có vẻ rất bất ngờ. Thời kỳ thượng cổ, số lượng Vu rất ít ỏi, bất kỳ một Vu nào cũng là gia tài quý báu của Man tộc, cho nên khi nhìn thấy Dương Khai thi triển thủ đoạn của Vu, các xạ thủ Nộ Diễm Bộ đều nhướng mày.

Bởi vì tranh chấp, giết những thôn dân bình thường thì không có gì quá lắm, mỗi năm toàn Man tộc bởi vì nội đấu mà chết vô số tộc nhân. Nhưng nếu có Vu chết trong tay bọn họ, tình huống sẽ khác, rất có thể sẽ dẫn tới các Vu Vương Vu Thánh nổi giận! Có thể giết Vu, chỉ có thể cùng là Vu.

- Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi! Dương Khai lớn tiếng hô lên, âm thanh vang vọng khe núi. Đối với yêu cầu của Vu, người Nộ Diễm Bộ không dám bỏ qua. Lập tức có người chạy khỏi vách đá, đi vào trong khe núi, đang xin chỉ thị.

Không lâu sau, các xạ thú hai bên vách đá đều rút lui, ở cửa khe núi có một bóng người cao lớn đi ra, hắn đi một mình, nhưng không chút sợ hãi, đi thẳng đến trước đoàn người Dương Khai, khí tức sắc bén ập tới.

A Hổ hừ lạnh, đứng ở bên cạnh Dương Khai, trừng mắt nhìn lại dũng sĩ Man tộc này, giống như hai con rùa, không bên nào chịu yếu thế. Dương Khai vỗ vai A Hổ, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng, cười khẽ với dũng sĩ Man tộc đối phương, nói:

- Chào người bạn Nộ Diễm Bộ, ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi.

Dũng sĩ Man tộc thế mới chuyển mắt khỏi người A Hổ, cúi đầu nhìn xuống Dương Khai, có phần kinh dị nói:

- Ngươi chính là Vu của bọn họ?

- Còn giả được sao!

Dũng sĩ Man tộc nhíu mày: - Sao lại yếu ớt như thế...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.