Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính Toán Lâu Dài

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

Lửa trại bập bùng, mùi thịt nướng lan tỏa khắp khe núi, thôn dân Liêm Hỏa thôn cùng Thương Nam thôn ở chung hài hòa, trò chuyện vui vẻ. Hai vị Vu lãnh tụ đã bỏ lại hiềm khích, bắt tay giảng hòa, kéo theo các thôn dân cũng bỏ lại cảnh giác thù địch, vui vẻ ở chung một chỗ.

Người Liêm Hỏa thôn đem ra rượu trái cây mang theo, thôn dân hai bộ lạc cắn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu to, thân thiết như anh em một nhà. Xung quanh những cô gái xinh đẹp mỗi thôn đều tụ tập không ít nam tính thôn kia, đang triển khai theo đuổi, có ý đồ muốn để lại một đêm xuân ở khe núi này.

A Hổ cùng các thôn dân Liêm Hỏa thôn lại đang đấu thử ở bãi đất trống. Trong sinh hoạt hàng ngày, Man tộc có rất ít giải trí, thường thấy nhất là vật lộn tay đôi như thế, mà giao tình của người Man tộc đều là dùng nắm đấm tạo ra.

Thôn dân vật lộn với A Hổ có vẻ to khỏe hơn, mà A Hổ hơn ở chỗ trẻ tuổi dũng mãnh, hai người nhất thời đánh ngang hàng, không phân cao thấp, làm các tộc nhân xem trận không ngừng khen hay.

Ánh mắt Dương Khai liếc qua chiến trường, thấy A Hổ chịu một đòn nặng của đối phương, lưng cong như tôm, nhưng thừa dịp nháy mắt đối phương sơ sẩy, bất ngờ đột kích, đá vào đầu gối đối phương, thôn dân Liêm Hỏa thôn bất ngờ không kịp phòng bị, liền ngã quỵ xuống.

Quay đầu lại, Dương Khai nói: - Nha đại nhân, khiên Vu thuật mà ngươi vừa nói, là thế này ư. Dứt lời, tay giơ ra chỉ phía trước, truyền ra dao động linh lực, không khí trước mặt gợn sóng, hóa thành mặt khiên trong suốt che phía trước.

Nha há to miệng, hồi lâu sau mới nói: - Đúng, chính là như thế!

- Thì ra là vậy! Dương Khai gật đầu, lại nói: - Nhưng mà khiên Vu thuật này có vẻ chỉ phòng bị được Vu thuật cấp thấp mà thôi, nếu như Vu ngang cấp thi triển Vu thuật, sợ là không thể cản nổi.

Nha nói: - Ít ra cũng có thời gian giảm xóc, đủ cho người ta tránh né, vào lúc mấu chốt, đây là Vu thuật cứu mạng.

Dương Khai nói: - Nha đại nhân nói cũng có lý, nhưng ta cảm thấy thi triển khiên Vu thuật thế này có phải càng tốt hơn.

Nói rồi, Dương Khai liền bắt đầu làm mẫu... Nha quả thực phát điên! Trao đổi tham khảo với Vu Ngưu này, hắn phát hiện đối phương hiểu biết Vu rất kém cỏi, rất nhiều Vu thuật thường dùng đều không biết, giống như mới học Vu thuật chưa được mấy ngày, nhưng ngộ tính cùng sức sáng tạo của Vu Ngưu lại khiến hắn chấn động.

Mình giảng giải làm mẫu vài loại Vu thuật thường dùng, đối phương lại có thể tự nhiên mà thả ra ngay. Nếu không phải thần sắc của hắn rất chân thành, không có ý đồ với mình, thậm chí Nha muốn hoài nghi có phải là hắn đang giả vờ hay không.

Hơn nữa, mấy loại Vu thuật thường dùng này, hắn đều có thể sửa đổi tăng mạnh, trải qua thay đổi của hắn, những Vu thuật này mặc kệ là tốc độ làm phép hay uy lực đều tăng lên một bậc rõ ràng! Như vậy làm sao là Vu Đồ thượng phẩm chứ?

Chỉ có những Đại Vu Sư mới làm được chuyện như thế này? Nha thân là Vu Sĩ trung phẩm, đến giờ cũng chỉ học theo được dạy, đi theo dấu chân người trước, căn bản không có năng lực thay đổi Vu thuật mình học được, nhưng tới Vu Ngưu này, lại gặp được kỳ tích.

Suốt một đêm, hai vị Vu chụm lại không ngừng trao đổi, đôi bên đều có thu hoạch. Dương Khai học được vài loại Vu thuật đơn giản mà thực dụng, còn Nha được Dương Khai dẫn dắt làm mẫu, càng hiểu sâu hơn mấy loại Vu thuật đó.

Mặc dù cảnh giới không tăng lên, nhưng Nha cảm giác được thực lực của mình tăng vọt, chỉ cần cho hắn một đoạn thời gian tiêu hóa thu hoạch tối nay, ngày sau dù gặp phải Vu Sĩ thượng phẩm, hắn cũng có sức đánh một trận.

Trời đã sáng, người hai thôn sẵn sàng xuất phát, ở cửa khe núi mỗi người một ngả. Nha có chút luyến tiếc nhìn Dương Khai, nói: - Ngưu đại nhân, mời ngươi nhất định phải đến làm khách Liêm Hỏa thôn ta, chúng ta nhất định sẽ dùng thức ăn tốt nhất chiêu đãi ngươi cùng tộc nhân của ngươi!

Dương Khai cười ha ha: - Có cơ hội, cũng mời Nha đại nhân rảnh rỗi đi Thương Nam thôn chơi.

Ánh mắt Nha sáng lên, nói: - Được, chờ tuyết tan, mùa xuân tới, ta nhất định sẽ đi.

- Sau này còn gặp! Dương Khai chắp tay.

Nha ngẩn ra, dù không biết đây là lễ tiết gì, nhưng cũng ra dáng làm theo.

Dương Khai xoay người, nắm chân sau hai con dã thú, kéo đi trên tuyết, dẫn trăm thôn dân đi xa.

Nha nhìn theo Dương Khai rời đi, lầm bầm: - Ta nhìn thấy một ngôi sao mới nổi lên!

- Sao vậy? Có tộc nhân bên cạnh không rõ hỏi.

- Không có gì, về nhà! Nha khoát tay, thôn dân Liêm Hỏa thôn cũng mỗi người kéo một con dã thú, thắng lợi trở về.

Mỗi người kéo 2 con dã thú hình thể to lớn đi trong tuyết không phải đơn giản, đoàn người Thương Nam thôn từ khe núi trở về thôn, đã là 2 ngày sau. Cả trăm thôn dân được những người khác hoan nghênh nhiệt liệt như anh hùng, vừa trở về, liền bắt đầu công tác xử lý cất giữ.

Thôn trưởng cũng run run đi tới, hỏi xem chuyến đi này có chuyện gì bất ngờ không. A Hổ kể lại đầu đuôi chuyện gặp phải người Liêm Hỏa thôn cho thôn trưởng.

Thôn trưởng nghe xong, gật đầu với Dương Khai: - A Ngưu, ngươi làm khá lắm. Dù là bộ lạc khác nhau, nhưng dù sao cũng là tộc nhân, có thể giúp được thì cũng đừng keo kiệt.

- Ta cũng tính như thế. Dương Khai gật đầu.

- Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta còn chuyện muốn nói với ngươi.

Ngày hôm sau, Dương Khai sáng sớm đã đến tìm thôn trưởng.

- A Ngưu à, ta muốn ngươi làm thôn trưởng Thương Nam thôn, ngươi có chịu không?

Vừa gặp mặt, thôn trưởng một lời dứt khoát, vào thẳng chủ đề. Dương Khai ngây ra một hồi, sau đó liền từ chối: - Chuyện này không được...

- Ngươi đừng vội từ chối! Thôn trưởng mỉm cười, như đã sớm có quyết định, thở dài: - Hãy nghe ta nói hết!

Dương Khai gật đầu.

Thôn trưởng thế mới tiếp tục: - Ta già rồi, cũng không sống được vài năm, đợi khi ta chết, ngươi cũng phải tiếp nhận chức thôn trưởng. Vốn ta còn lo lắng, không còn Vu bảo vệ, thôn này nhất định sẽ bị những thôn khác sáp nhập, ngươi cũng biết cuốc sống của thôn dân sau khi bị sáp nhập sẽ thế nào. May nhờ Man Thần chiếu cố, cho ngươi mở ra lực lượng của Vu, hơn nữa hiện tại ngươi đã là Vu Đồ thượng phẩm, cao hơn ta nhiều, hoàn toàn có năng lực tiếp nhận thôn trưởng.

- Ngươi còn trẻ tuổi, giao chức thôn trưởng cho ngươi, ban đầu ta cũng không yên lòng. Nhưng nhìn ngươi xử lý chuyện Liêm Hỏa thôn, ta liền hiểu, sau này ngươi sẽ không làm ta thất vọng, sẽ không khiến thôn dân thất vọng. Ngươi làm người phúc hậu, xử lý ổn thỏa, trước kia ta thật không nhìn ra, cho nên để ngươi làm thôn trưởng, sẽ càng tốt hơn ta, thôn dân cũng sẽ tin phục ngươi.

Trải qua chuyện thú triều xâm lược cùng quyết đấu với Nha, thôn dân tự nhiên vô cùng sùng kính Dương Khai, nếu hắn làm thôn trưởng, tuyệt đối không ai nói gì.

Dương Khai lắc đầu: - Thôn trưởng, ta không thể đồng ý chuyện này.

- Tại sao? Thôn trưởng toát ra một tia thất vọng, lão không ngờ mình đã nói nhiều như thế, Dương Khai vẫn từ chối.

Dương Khai thở dài, cũng không thể nói mình chỉ vào bí cảnh lịch lãm, thôn trưởng như lão, cùng các thôn dân nói không chừng chỉ là ảo cảnh sinh ra, bản thân mình cuối cùng cũng phải rời đi.

- Ta phải thừa dịp còn trẻ đi ra ngoài xem thử, sau này hẳn không có nhiều thời gian ở lại thôn.

- Ngươi... muốn rời thôn? Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Dương Khai, nhưng mà nhanh chóng bình thường trở lại.

- Cũng phải, tư chất của ngươi phi phàm, ở lại chỗ này không tốt cho ngươi, đi nhiều xem nhiều, sẽ có giúp ích nhiều cho ngươi.

- Thôn trưởng, xin lỗi.

Thôn trưởng mỉm cười: - Không cần xin lỗi, ngươi là thôn dân Thương Nam thôn ta, mặc kệ đi tới đâu cũng vậy. Được rồi, không nói chuyện này, chúng ta học chữ đi.

Như thường lệ, thôn trưởng dạy cho Dương Khai nhận biết những chữ viết thượng cổ kỳ quái, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

2 ngày sau khi Dương Khai dẫn thôn dân trở về từ khe núi, tuyết lớn rơi xuống, toàn thế giới hóa thành băng giá. Dưới hoàn cảnh này, ngay cả mãnh thú cũng không muốn đi ra ngoài, càng đừng nói là người, thôn dân đều vùi mình trong phòng, không tùy tiện ra ngoài.

Sinh hoạt hằng ngày của Dương Khai rất có quy luật, buổi sáng theo thôn trưởng học chữ viết thượng cổ 1 canh giờ, sau đó về nhà mình tu luyện thân thể, tiếp theo là tích lũy lực lượng của Vu.

10 ngày sau, Dương Khai chợt cảm nhận trong người có lá chắn gì đó bị phá vỡ, lực lượng chạy vòng trong kinh mạch, lực lượng nháy mắt tăng vọt.

Vu Sĩ! Từ lúc mở ra lực lượng của Vu đến Vu Đồ thượng phẩm, chỉ là một đêm, mà từ Vu Đồ thượng phẩm đến Vu Sĩ, Dương Khai lại tốn nửa tháng. 10 ngày qua, Dương Khai luôn chờ đợi bí cảnh này đẩy mình ra ngoài, nhưng vẫn không được như ý, hắn có phần hoài nghi bản thân mình có thể nào không thể thoát ra khỏi bí cảnh này.

Mặc kệ thế nào, Dương Khai phải làm tính toán lâu dài. Thế giới này rất kỳ quái, áp chế lực lượng Đế Tôn Cảnh của hắn, ngay cả thần thức cũng không thả ra được, nếu không, hắn làm sao lại tới mức không thể mở ra nhẫn không gian. Theo lời thôn trưởng, chỉ có khi hắn tăng lực lượng đến Vu Sư, mới có được thần niệm.

Cho nên mục tiêu trước mắt của hắn là nhanh chóng tu luyện đến Vu Sư, sau đó mở ra nhẫn không gian, lấy ra 1 triệu nội đan yêu thú. Chỉ cần có 1 triệu nội đan yêu thú làm căn bản, tốc độ thăng cấp của hắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó trở thành Vu Vương Vu Thánh dễ như trở bàn tay.

Có lẽ, khi lực lượng của Vu tăng lên tới cảnh giới nhất định, sẽ có thể tìm được cách rời khỏi thế giới này. Nhưng Vu Sĩ đến Vu Sư, là tăng lên một cảnh giới lớn, Dương Khai ước đoán theo tốc độ tu luyện hiện tại, ít ra cũng phải khoảng một năm rưỡi. Hắn làm sao chờ nổi.

Bị hãm trong bí cảnh không rõ này, thực lực mới là căn bản sinh tồn, hắn không thể chờ cho đến khi mạnh lên.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.