Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Gia Gia

Phiên bản Dịch · 2004 chữ

Vì sao? Chuyện tốt như thế, bất cứ Man tộc nào cũng sẽ không bỏ qua, nhưng cố tình lại rơi vào đầu mình?

- Bởi vì ta không quen người khác. Dương Khai nhín vai, mỉm cười nói: - Hơn nữa nắm nhược điểm trong tay, ta không sợ ngươi tham ô tài sản của ta.

Khóe miệng Diệp co rút, lời này nói không sai, chỉ riêng Vu Ngưu đang nắm thóp của nàng, nàng lại không thể làm được đối phương. Nhưng được 10% lợi nhuận, vậy chuyện này không quan trọng.

Tiễn Điệp đi, Dương Khai lập tức vào Sương Tuyết Thành, tìm tới cửa tiệm nhắm trước, tốn rất nhiều thanh tệ mua thật nhiều nội đan.

Trong thời gian này, hắn đã tích lũy đủ tài sản để mua nội đan duy trì tu luyện, bởi vậy mới cần người giúp bán thuốc, dù sao bán thuốc cũng lãng phí thời gian. Trở về hốc cây, Dương Khai nắm một viên nội đan to bằng long nhãn, khẽ thở ra.

Lăn quả cầu tuyết ban đầu đã xong, sau này mỗi ngày chỉ cần mua chút nội đan luyện hóa, đợi cho qua mùa đông này, mình nhất định có thể thăng cấp Vu Sư. Dương Khai tin chắc vào điều này. Nuốt nội đan, Dương Khai vận chuyển công pháp, trong bụng liền phát ra tiếng như sấm nổ, khí tức tăng vọt thấy rõ.

Đến chiều, Điệp bán thuốc xong trở về, ngoan ngoãn giao ra 90% tiền thu được, lại nhận được thuốc mới từ Dương Khai, chuẩn bị cho bán hôm sau. Mà chỉ mới có nửa ngày, Điệp kinh ngạc phát hiện, Vu Ngưu này lại thành Vu Sĩ trung phẩm!

Ngay từ đầu gặp hắn rõ ràng chỉ là Vu Sĩ hạ phẩm, sao mới nửa buổi lại thành trung phẩm rồi? Nhưng mà trong lòng tràn đầy khó hiểu, Điệp cũng không hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật của mình, truy hỏi không phải cách làm sáng suốt, nhất là bí mật của nàng còn nằm trong tay Dương Khai.

Hai người hợp tác chặt chẽ. Mỗi ngày Dương Khai rút ra chút thời gian luyện chế thuốc, ra ngoài mua nội đan, còn Điệp phụ trách bán ra, thuận tiện mua về nguyên liệu.

Thời gian thoáng cái đã 1 tháng. Trong 1 tháng này, tu vi của Dương Khai lại đột phá, mỗi ngày luyện hóa mười mấy viên nội đan, làm lực lượng của hắn tăng lên nhanh chóng, hiện tại đã là Vu Sĩ thượng phẩm! Chỉ cần cung cấp đủ nội đan, hắn tuyệt đối có thể nhanh chóng tiến vào Vu Sư, có được thần thức. Đến khi đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nhưng mà nguyện vọng tốt đẹp, thực tế lại tràn đầy khó khăn. Một ngày, mãi đến đêm Điệp mới bán thuốc trở về, vào trong hốc cây của Dương Khai bỏ lại bình đá.

Dương Khai ngạc nhiên: - Sao còn chưa bán hết? Trước kia mỗi ngày hắn luyện chế dược phẩm đều sẽ bán sạch, đây là lần đầu tiên còn thừa lại.

Điệp uể oải nói: - Hẳn là muốn mua đều mua hết rồi, ngươi không phát hiện mấy ngày nay thời gian ta trở về ngày càng trễ hay sao?

Dương Khai ngẩn ra, nghĩ kỹ lại, đúng là thế thật. Mấy ngày nay hắn luôn tu luyện, một lòng tăng lên cảnh giới Vu, cũng không quá chú ý tình huống của Điệp, bây giờ nghe nhắc nhở, mới phát hiện nàng nói đúng. Ban đầu, nàng chỉ cần nửa buổi là bán sạch thuốc của hắn luyện chế, mà theo thời gian trôi qua, nàng phải tốn thời gian càng dài hơn. Cho đến nay, đến chạng vạng tối mới trở về, hơn nữa còn chưa bán hết thuốc.

- Thị trường bão hòa rồi sao... Dương Khai vuốt cằm, thì thào.

Sương Tuyết Thành tuy rằng không nhỏ số lượng chiến sĩ Man tộc cũng không ít, nhưng bán liên tục 1 tháng, cũng làm cho mảnh thị trường này héo rút, dù sao chiến sĩ Man tộc kiếm thanh tệ cũng không dễ dàng, 1 phần thuốc giá 10 thanh tệ, bọn họ mua cũng không tốn kém lắm, nhưng cũng sẽ không mua vô hạn.

Bình thường, mọi người hẳn là sẽ giữ một phần trên người, đợi dùng xong mới mua tiếp. Cho nên thời gian càng dài, sức mua ở Sương Tuyết Thành lại càng giảm xuống.

Hiểu được điều này, Dương Khai gật đầu: - Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bán.

Điệp tự nhiên không có gì để nói, 1 tháng ở chung làm nàng cũng dần quen thuộc Dương Khai, đã không còn cảnh giác kiêng kỵ hắn nữa, xoay người bước đi.

Trong hốc cây, Dương Khai cau mày, nếu thị trường bão hòa, vậy thuốc chữa thương của hắn cũng sẽ ngày càng khó bán, khó bán thuốc, vậy sẽ không đủ thanh tệ để mua nội đan, nhất định sẽ chậm trễ kế hoạch tu hành của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại hắn cũng không có cách nào cải thiện tình hình, trừ khi lại có một tòa thành khác như Sương Tuyết Thành cho hắn triển khai.

Nhưng ở đang là ngày đông giá rét, toàn Man tộc làm gì có Sương Tuyết Thành thứ hai? Chuyện quả nhiên không ngoài dự đoán của Dương Khai, trong những ngày tiếp theo, thuốc chữa thương ngày càng khó bán, mỗi ngày Dương Khai luyện chế, Điệp tốn cả ngày cũng chưa chắc bán được một phần ba, hơn nữa vẫn còn giảm xuống.

Số lượng nội đan có thể mua được mỗi ngày cũng ít đi, dù cảnh giới Vu Sư gần ngay trước mắt, nhưng không đủ nội đan duy trì, hắn đành phải bất lực.

Tình hình hiện tại, đi một bước xem một bước, trước tiên hao hết nội đan trong tay, đợi đến khi đó rồi tính tiếp.

Một ngày, Dương Khai đang trong tu luyện, chợt cảm giác kỳ dị, trong mơ hồ như có đôi mắt đang nhìn hắn. Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tu luyện đang lúc quan trọng, Dương Khai không muốn gây thêm chuyện, vốn tưởng chỉ là ảo giác, nhưng không ngờ cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng rõ ràng.

Vội mở mắt ra, ánh mắt Dương Khai híp lại, nhìn một bóng người phía trước. Đó là một lão già 70, không có thân hình cao to như Man tộc, nhìn như gần đất xa trời, râu tóc bạc trắng, lẳng lặng đứng đó, mỉm cười hứng thú đánh giá Dương Khai.

Mặt ngoài Dương Khai bình thản không đổi, trong lòng lại kéo vang chuông báo động.

Làm sao lại thế này! Chỗ mình ở là hốc cây Trường Thanh Thần Thụ, được Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ, không được mình cho phép, mạnh mẽ như Vu Vương Vu Thánh cũng không vào được, mà lão già này lại không một tiếng động xuất hiện trước mặt mình. Làm sao có thể xảy ra chuyện này được!

Tuy nhiên đối phương không biểu lộ ác ý, Dương Khai cũng không thể kinh hãi nhảy dựng lên, chỉ lẳng lặng nhìn lão.

Trong hốc cây, hai người nhìn nhau, lão già này cũng không vội nói chuyện, mà tự như quan sát đánh giá Dương Khai, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Dương Khai bị lão nhìn đến dựng tóc gáy, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: - Lão trượng, lão đột nhập nhà dân, có ý đồ gì?

- Đột nhập nhà dân? Lão già nghe vậy, nhướng mày, rất hứng thú nói: - Cách nói rất hay, nhưng ta xuất hiện ở đây, vậy cũng không tính là đột nhập nhà dân!

Dương Khai cười lạnh: - Hốc cây này là chỗ ta ở, không được phép liền tự ý xông vào, chính là tự tiện đột nhập, ta xem lão trượng ngài cũng lớn tuổi lắm rồi, e là đầu óc không tỉnh táo, thừa lúc bổn Vu còn dễ nói chuyện, mau mau đi ra. Bằng không bổn Vu nổi giận, đừng nói ta không biết kính già nhường trẻ.

Lão già mỉm cười: - Thế nào? Ngươi còn muốn đánh người hả.

Dương Khai làm như đương nhiên: - Lúc cần thiết, dùng võ lực cũng là một cách giải quyết vấn đề.

Lão già trầm ngâm một hồi, gật đầu đồng ý: - Ngươi nói có lý, không nhìn ra, ngươi tuổi không lớn, nhưng vẫn có chút kiến thức.

- Đừng có lôi thôi. Dương Khai khoát tay: - Còn không đi nữa thì ta sẽ không khách khí.

Lão già vội nói: - Đừng kích động, đừng kích động, ta chỉ là chợt tỉnh lại, phát giác khí tức làm người ta thân thiết, cho nên tới xem một chút, không có ác ý với ngươi.

Dương Khai khinh thường: - Lang sói cũng rất thân thiết với gà vịt đấy.

Lão già cười khổ, không biết phải giải thích thế nào. Đúng lúc này, ngoài hốc cây truyền vào tiếng gõ, Dương Khai nhìn lại, liền thấy được là Điệp, trong lòng mừng rỡ, vội cho Điệp vào. Dù hắn vẫn chưa chân chính giao đấu với Điệp, nhưng những ngày ở cùng nhau làm hắn biết, Điệp tuyệt đối là Đại Vu thực lực không kém, cảnh giới cao hơn mình nhiều.

Lần trước có thể một đấm đánh ngã nàng, là bởi nàng quá khinh địch, nếu thật để nàng thi triển ra Vu thuật, vậy mình chưa chắc là đối thủ. Không biết nàng rất trẻ tuổi mà tu luyện kiểu gì nữa.

Mặc kệ lão già này có lai lịch gì, tự dưng lại xuất hiện trong hốc cây của mình, Dương Khai đều phải coi lão như kẻ địch, vốn còn lo một người mình không phải đối thủ, giờ Điệp tới, vậy thì tốt rồi. Hai đánh một, ngay cả không địch lại, ít ra cũng gây ra chút động tĩnh, làm người Sương Tuyết Bộ chú ý.

Điệp không rõ chuyện, vừa đi vào, rất mất mát nói: - Hôm nay không bán được gì cả...

Nói rồi lại bỏ bình đá xuống. Ngay sau đó, Điệp liền tròn mắt, kinh ngạc nhìn lão già tóc trắng bên trong.

Dương Khai vội nháy mắt ra dấu với nàng, Điệp lại như không thấy, mà sững sờ nhìn phía trước, sắc mặt mừng rỡ hô lên:

- Thanh gia gia, sao ngài đến đây! Đến tìm con sao? Nói rồi liền nhào tới, thân thiết nắm tay lão già, mỉm cười ngọt ngào...

Dương Khai nháy mắt ngây dại, rồi rùng mình thật mạnh, nổi hết da gà...

Nếu Điệp dùng hình dạng bình thường nói những lời này, làm ra dáng thân thiết thì cũng không có gì, thiếu nữ xinh đẹp làm nũng thì tự nhiên thích mắt. Nhưng bây giờ nàng lại là một nam nhân cao to, lưng hùm vai gấu. Cảnh tượng đột ngột này làm Dương Khai hận không thể móc mắt ra rửa, cảm giác người trúng trọng thương còn nặng hơn cả bị Vu Thánh đánh cho một đòn toàn lực...

Nhưng lão già kia chỉ mỉm cười, nói: - Sao con lại ở đây? Các người quen nhau sao?

Điệp liền có chút không tự nhiên, rõ ràng hồi tưởng lại cảnh mới gặp Dương Khai, nhưng vẫn gật đầu, giòn giã nói: - Quen, trong thời gian này chúng ta hợp tác bán thuốc, kiếm được không ít thanh tệ nữa.

- Bán thuốc? Lão già nghe vậy, ánh mắt quét qua bình đá, sau đó toát ra vẻ hứng thú, đưa tay hút lấy, không thấy trên người lão có dao động gì truyền ra, một cái bình đá liền bay tới tay lão, xem xét kỹ càng.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.