Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Halloween Kế Hoạch 2

Tiểu thuyết gốc · 4536 chữ

Chương 3: Halloween Kế Hoạch 2

Liên bang

Thanh An lịch Ngày 28 Tháng 10 Năm 17

Đế Bang lục địa, Phía Tây Địa hải vực

Căn cứ dưới mặt biển

Một Năm nữa trôi qua, Mọi người lại lớn thêm được một chút.

Bốn Cái Hài tử tầm bảy tuổi, vẫn cùng nhau tại một chỗ trong một cái ấm áp gian phòng.

"Còn ba ngày nữa là Halloween, Mà chúng ta giống như cũng chưa chuẩn bị tốt mọi thứ a".

Diệp Thanh ngồi quay ngược trên cái ghế, dựa cằm vào trên thanh lưng, một mặt ủ rũ nói.

Một Năm qua tích góp bánh kẹo không ít, hơn 65 bịch, nhưng như cũ vẫn không đủ để tổ chức cho 107 đứa nhỏ một hồi tiệc ăn.

Ngoài ra còn có hóa trang, dỏ sách, nước uống các thứ.

Diệp Thanh Buồn rầu một hồi mới nói,:" hay là chúng ta đổi thành năm mới ngày tổ chức a".

"Có thêm mấy tháng chuẩn bị, chúng ta hẳn là được rồi".

"Ngày đó đổi không được".

Rinh Back ở bên dường lắc đầu.

"Vì sao a".

"Ta nghe nhân viên cùng quân nhân mấy người nói, ngày đầu năm, mới là ngày lễ quan trọng nhất đâu".

Diệp Thanh Một Mặt nghi hoặc hỏi,

"Ngày đó gần ngày chúng ta sinh".

"Ừm".

"Là vậy sao".

Diệp Thanh một mặt đăm chiêu, lại nói, :"cái kia chúng ta kế hoạch dự bị thật chưa hẳn làm được quá lớn tác dụng, chủ yếu vẫn là mọi người không chút nào nhiệt tình".

Rinh Back Đã là không để ý đến hắn.

Nhíu nhíu lông mày, liếc nhìn bên cạnh Dương Khang cùng Minh Nha Uyển hai người.

Hai Người này bình thường nói rất nhiều, như vậy yên lặng, thật khiến người khó thích ứng.

Dương Khang không có lên tiếng, một mặt đăm chiêu suy nghĩ lấy cái gì.

Minh Nha Uyển Thở dài, :"Không có cái gì cần nói chuyện đấy, Việc chúng ta bây giờ cần làm, là suy nghĩ cách, suy nghĩ cách a". Nói, ánh Mắt đã ra dấu Dương Khang bên Kia.

Ý kia Rất Rõ ràng, Nàng là nhìn Dương Khang biểu hiện, trực tiếp cho ra kết quả.

Dương Khang đang suy nghĩ, lại thấy mọi người nhìn chằm chằm chính mình, lúc này cũng phiền muộn nói, :"Các ngươi suy nghĩ gì vậy, ta là muốn mọi người cùng một chỗ ngồi xuống suy nghĩ biện pháp, cũng không phải để các ngươi nhìn ta suy nghĩ, sau đó suy nghĩ ta ngồi suy nghĩ ra cái gì kết quả, như vậy ý nghĩ, cũng không cần suy nghĩ".

Ba Người Nghe được đồng loạt gật gù.

Diệp Thanh cười hắc hắc nói, :"Kỳ thật ta suy nghĩ ra, cảm thấy ta suy nghĩ, không bằng ba các ngươi đến suy nghĩ tốt, vì vậy liền không có suy nghĩ thêm đau đầu".

Nha Uyển đáp lời hắn nói tiếp, :"Kỳ thật chúng ta cũng đang suy nghĩ, nhưng suy nghĩ không ra cái gì ý nghĩ, cảm thấy ngồi đây suy nghĩ, cũng khó ra tốt ý nghĩ, vì vậy mới nhìn ngươi suy nghĩ, khó hiểu không biết ngươi ngồi đây rốt cuộc có thể suy nghĩ ra cái gì".

Dương Khang một mặt im lặng mà nhìn nàng.

"Vậy Ngươi suy nghĩ ra cái gì đáp án sao".

Minh Nha Uyển Gật đầu, :"Có, Ta nghĩ đến ngươi trí nhớ rất tốt, vì vậy không cần đi ra, cũng có thể trong đầu thiết lập ra căn cứ mô hình cùng mọi người quan hệ, sau đó đi vòng vòng trong đầu dò xét suy tính rồi".

Rinh Back nhún vai, hắn cũng giống Nha Uyển ý nghĩ, phải đi ra ngoài tìm cách mới được, Bọn hắn cũng không giống Dương Khang như vậy có biến thái siêu trí nhớ.

Dương Khang không còn gì để nói, không biết nên nói các ngươi thật thông minh đây, vẫn là nói các ngươi ngốc, thông minh dùng không đúng chỗ đây.

Vậy các ngươi còn tại đây nói nhiều như vậy làm gì a, giải tán.

Rời khỏi gian phòng, bốn người ai nấy tách ra, đi làm lấy chuyện của mình.

Rinh Back đi tới thư viện cùng Diệp Thanh, dưới căn cứ này cũng không có cái gì chơi, đa số mọi người rảnh rỗi cũng là đến thư viện đọc truyện tranh vui đùa.

Minh Nha Uyển một mặt lén lút cầm lấy giấy Rinh Back đưa qua về lại khu phòng ngủ nữ, lát ăn cơm trưa lại đến phòng ăn gặp sau.

Dương Khang cũng có chuyện của mình, hắn tách ra là phải đi tới khu nghiên cứu.

Trong căn cứ dưới biển này rất rộng, chia lớn nhỏ bốn khu vực lớn khác nhau, khu Nghiên cứu, sinh hoạt, quân sự, cùng khu khai thác.

Khu Sinh Hoạt là khu lớn nhất, nơi đây là nơi tập chung ăn uống ngủ nghỉ cho đa số nhân viên căn cứ.

Có phòng thể chất, sân vận động, khu nhà ăn, phòng giải trí đủ các thể loại.

Mấy đứa trẻ như Dương Khang bọn hắn chủ yếu cũng chỉ có thể tại khu sinh hoạt lòng vòng.

Khu Quân Đội bên kia cùng khu Khai thác bên kia bọn hắn là không được tới.

Khu quân đội tập chung chủ yếu cũng là quân nhân túc xá, Không giống như một số nhân viên tại đây, Quân nhân mỗi năm là sẽ thay người một lần, trước đây căn cứ là khu tuyệt mật, nhưng thời gian dài không có biến cố quá lớn, dần dần chính phủ cũng đã nới lỏng đối nơi đây độ bảo mật.

Khu Khai thác tại đây có lẽ là nơi nhỏ nhất, nhưng quân nhân tuần tra lại là nhiều nhất.

Tại khu vực này phong cấm lỗ đen Phandora, thu thập năng lượng kỳ bí là hấp thụ tràn lan năng lượng nguyên tố vật chất trong này.

Ngoài việc bảo hộ, nó cũng có nhiệm vụ cách biệt nơi đây hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không ai biết, trong lỗ đen đó có cái gì nguy cơ cùng tai nạn.

Việc duy nhất chính phủ có thể làm là phong kín, hạn chế tối đa người ra vào.

Dương Khang vừa đi, trong đầu bắt đầu hiện lên suy diễn toàn bộ căn cứ cùng nhân viên phân bố nơi vị trí.

Mỗi ngày hắn đều sẽ lặp đi lặp lại mô phỏng lại căn cứ cùng người tại nơi đây một lượt, cái này vừa giúp rèn luyện hắn trí nhớ, vừa tránh việc chính hắn bỏ sót hay không chú ý đến một chút nhỏ sự tình, ngày qua ngày, mỗi sự kiện, sự việc đều được hắn đóng gói rõ ràng.

Nhờ qua đó, hắn cũng có thể từ một mặt khác quan sát hành động cùng biến hóa tính cách khác biệt của mỗi người.

Từ đó cũng có thể thuận tiện, tìm đúng người, đúng nơi, đúng cách giải quyết vấn đề.

Bọn hắn đám nhóc, mỗi người đều có cho mình sở trường, hắn trời sinh trí nhớ đặc biệt tốt, lại mỗi ngày lặp đi lặp lại rèn luyện, cơ hồ chỉ cần liếc mắt nhìn qua sự việc, liền không quên được.

Halloween sự tình, Dương Khang kỳ thật đã nghĩ đến một số biện pháp giải quyết trước mắt, nhưng vẫn đang do dự có muốn hay không đi làm.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, dọc theo con đường kim loại đi đến khu nghiên cứu.

Đến Khu Nghiên Cứu, hắn tạm thời gác lại chính mình ý nghĩ.

Khu nghiên cứu rộng lớn phân chia làm rất nhiều khu vực nhỏ, lần lượt phân cách lấy các nghành các hệ phái khác biệt nghiên cứu.

Trước Mắt hiện tại chỉ mới xuất hiện bốn hệ ngành nghiên cứu lớn.

Sinh mệnh hệ phái, Tinh thần hệ, năng lượng hệ, nguyên tố vật chất mới hệ.

Ngoài ra còn có một số nhỏ người cùng tiểu tổ phụ trách riêng biệt nghiên cứu, từ trường, ứng dụng sinh học chữa bệnh, thăm dò lý luận vật lý mới,. . .vân vân.

Khu nghiên cứu nghe có vẻ rất trọng yếu, nhưng hạn chế ra vào đối với bọn hắn cũng không quá lớn. Đừng quên bọn hắn đều là từ nơi này đi ra.

Mấy năm trước hắn còn nhớ được bản thân cách mười ngày lại bị vào đây rút máu cảm giác.

Lúc trước khi nghe được lại phải đi tới phòng thí nghiệm bên trong, Mấy đứa bọn hắn ai nấy cũng rùng mình.

Nhưng thời gian dài cũng quen, sau cũng không còn mấy e ngại. dù là như vậy, bình thường cũng sẽ không hài tử đi tới nơi này chơi.

Đi tới cửa kiểm soát, Tại đây hai tư trên hai tư có quân nhân canh gác. dù căn cứ là dùng công nghệ cao quét nhân diện thân phận mở cửa, nhưng máy móc chung quy chỉ là máy móc, tâm tư mỗi người khó mà đo đếm, lại thêm quân nhân tại căn cứ khá đông, mỗi nơi cũng là không có thiếu người.

Đi đến trước mặt hai quân nhân, Dương Khang cười hì hì cúi người:" chào Trịnh Minh, Lưu Khai thúc thúc.

Hai người quân nhân cũng không mấy bất ngờ, làm nhiệm vụ canh phòng hơn hai tháng, thứ bọn hắn gặp phải thường xuyên nhất không phải đồng đội, mà là mấy cái này nhóc con.

Quân Nhân được phái tới ai nấy hàng ngày không có nhiệm vụ khu vực canh phòng phải làm, chỉ có mấy cái này rảnh rỗi hài tử đi đâu cũng có thể bắt gặp.

Có đôi khi bọn hắn cũng hoài nghi, bọn hắn canh gác không phải cái gì nhân vật khả nghi, mà là canh gác không cho mấy cái này đứa trẻ xông loạn.

Nhìn Thấy cái kia hai màu mắt trái phải khác biệt đứa nhóc, Quân Nhân bên phải tên Lưu khai cười nói,:"Lại tới nữa".

Dương Khang cười hì hì không đáp.

"Tiểu Khang, bên trong Mấy lão đầu hằng ngày chắc phải cho ngươi kẹo a, sao ngươi hăng hái như vậy mỗi ngày hướng bên này chạy".

Bên Trái quân nhân tên Trịnh Minh cũng mở miệng trêu chọc nói.

"Không có a, Còn phải nhờ Trịnh thúc đồng bọn lần sau mang kẹo tới đây".

"Khụ Khụ, cái này không nói. Bị trưởng quan nghe được không tốt".

Dương Khang rất thành thật gật gật đầu, một bộ bí mật chỉ hai ta biết bộ dáng.

Lưu Khai ở bên nhìn hai người này cười bộ dáng rất là im lặng.

Bị một cái hài tử cho lừa gạt thông đồng, còn như vậy không biết xấu hổ.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không thừa nhận, Lần trước hắn cùng lão Trịnh tìm được chỗ lưu đầu bếp giấu rượu là tiểu tử này chỉ chỗ.

Quân đội là không cho phép bên ngoài mang rượu vào, nhưng chỉ là mấy bịch kẹo đúng là không có vấn đề.

Cười nói, hắn cũng đã nhấn nút mở cửa bên này.

Dương Khang cũng không khách khí đi vào. Bình thường muốn đi vào đây cũng không khó, chỉ cần có nhân viên nghiên cứu tới chào hỏi là được.

Còn làm sao để người khác vì ngươi bảo đảm, cái này lại là một chuyện khác.

Trên đường đi tới, gặp không ít nhân viên nghiên cứu áo trắng chạy qua chạy lại, cũng không mấy người để ý đến hắn.

Hài tử ở nơi này cũng không có gì kỳ lạ, hớn hở gọi tới thí nghiệm một thoáng, không có cái gì kết quả, đá ra cho nó tự đi về a, bình thường sự tình.

Dương Khang ngoặt qua ngoặt lại mấy cái ngã tư, như vậy quen thuộc đi tới trước một căn phòng.

Phòng Nghiên cứu sinh hóa.

Nhìn trước nhìn sau, không thấy có người, hắn động tác quen thuộc đưa tay bấm một loạt hàng mật khẩu, cửa sắt tự động mở ra, thân ảnh của hắn rất nhanh đi vào.

Bên trong hai bên là ngăn nắp đựng đấy hai hàng giá sách, dụng cụ thí nghiệm là gọn gàng để đó một bên. Không khí trong phòng rất là thông thoáng, không giống bên ngoài hỗn tạp khí mùi.

Nói là phòng thí nghiệm, nơi này thật giống hơn là cất đồ dụng cụ nghiên cứu.

Ở sâu phía trong bàn, ngồi lấy một cái lão nhân tóc trắng, mang theo mặt một cặp kính phẳng, đang ngồi đó yên tĩnh đọc lấy luận văn.

Khu nghiên cứu nhân viên một khi tìm thí nghiệm hay thăm dò được cái gì mới sự tình ra tới, thường thường là sẽ viết lấy trình bày thí nghiệm nghiên cứu cùng hiện tượng thành một bản luận văn nộp đi lên.

Mà đoàn sét duyệt các thủ khoa ủy ban, một khi cảm thấy luận văn có giá trị công nhận, sẽ tương ứng ban thưởng điểm tích lũy cùng đánh giá khác biệt xuống.

Như là luận văn có tính đột phá, khai sáng tính, hay thực dụng phổ biến tính, thảo luận tính khác nhau.

Từ đó cũng có thể sẽ phân biệt chia loại đăng lên trang mạng trong căn cứ cho mọi người có thể thảo luận.

Thậm chí một số nghiên cứu có thể làm ra lớn thành quả, hằng năm còn có thể nhận được khác biệt phái hệ huy chương danh dự cùng tăng lên quyền hạn.

Thấy có người đi vào, lão nhân cũng không chút bận tâm, tiếp tục chăm chú đọc lấy trong tay luận văn.

Dương Khang cũng đã sớm quen thuộc Lão Nhân trước mắt, hắn cũng không lên tiếng làm phiền cái gì, chỉ là ngoan ngoãn ở tại một bên ghế nhựa ngồi xuống.

Chờ đợi cũng không quá lâu, lão nhân gài lại nen đánh dấu luận văn để qua một bên, hơi xoa xoa mi tâm, lúc này mới lên tiếng hỏi:" Hôm nay tới sớm".

Dương Khang ở bên nhu thuận trả lời, :"Vâng Thạc Lão, Ta tới sớm là có chuyện muốn hỏi ngài".

Chần chờ một chút, Dương Khang mới nói tiếp:" Mấy ngày này ngài không lên lớp dạy, Ta nghe nói, chủ nhiệm ban muốn đổi người".

Hắn một mặt buồn khổ,

"Ngài không còn muốn dạy chúng ta nữa sao".

"Chúng ta lần sau sẽ ngoan a, không phá ngài cây non, không vẽ vào ngài thích sách, cũng không dám chặn chốt cửa phòng học".

Thạc Lão giật giật khóe mắt, Đang muốn giải thích vì sao mấy ngày nay không lên lớp, hắn đột nhiên phản ứng lại.

Không khỏi bật cười một cái, Tiểu tử này, Lại muốn bán manh lừa hắn.

Dương Khang Thấy Thạc Lão bật cười, Cũng biết mình tiểu trò vặt bại lộ, chỉ là cười hì hì.

Thạc Lão Cười một hồi Vui Vẻ, ngược lại hỏi, :"nếu ta không dạy các ngươi trên lớp nữa, ngươi cũng có thể đến đây học a".

Ngươi như vậy lo lắng bộ dáng làm gì.

Dương Khang cười khan một tiếng,

"Ta không phải vì mọi người trong lớp cân nhắc sao".

Thạc lão Đột nhiên Nghĩ đến cái gì, lại bật cười.

"Các Ngươi là sợ Cố Lão thay ta ban sao"

"Các ngươi mấy cái này tiểu quỷ, trong đầu toàn là ý nghĩ gì".

"Cố Lão kỳ thật cũng không xấu, hắn chỉ là đặt quá nhiều tâm tư vào nghiên cứu thôi, bình thường người cũng là không tệ".

"Cố Lão như vậy đã là rất khắc chế".

Chủ yếu cũng là Trương Đô Đốc ra sức, Bảy năm qua không có chút gì biến hóa to lớn, chính phủ Liên Bang Cao tầng sớm đã gác chuyện này qua một bên, cộng với một số người e sợ vị này Đô Đốc có cơ hội quay đầu.

"Được rồi, Ta tiếp tục chủ nhiệm hay không các ngươi không quản được, trước mắt đám các ngươi vẫn là nên quan tâm việc học tập của mình tốt".

Dương Khang rất ngoan gật gật đầu ngồi xuống, Đám bọn hắn một số người là không giống nhau thiên tài.

Đại đa số người đều đã vượt qua lứa tuổi chương trình học rất nhiều.

Nhân viên cũng không có thời gian nhiều như vậy chiếu cố dạy bọn hắn.

Ngoài một lớp chính quy dạy chung ra, mỗi người phải chính mình tự tìm lấy cách.

Nói về nhảy lớp học kiến thức, Sở là đứng đầu, Dương Khang chỉ được xem như xếp thứ hai.

Đây cũng là nhờ hắn có siêu cường trí nhớ mới có thể nhanh chóng tiếp thu tiêu hóa kiến thức.

Bình thường đám bọn hắn chỉ có thể tự học

Dương Khang theo Thạc Lão rảnh rỗi thời gian dạy, Chủ yếu thời gian cũng dùng để giải đáp một số nghi hoặc Trong sách khó hiểu hoặc phương thức tính toán công thức lý luận sự tình.

Nha Uyển Cùng Rinh Back kiến thức còn chưa vượt qua hắn, vì vậy đại đa số thời gian cũng không cần làm phiền người khác.

Học hơn hai tiếng đồng hồ, Dương Khang lúc này mới xin phép rời đi.

. . .

Học xong Thạc Lão bên này cũng đã hơn 9 giờ sáng.

Hôm nay tranh thủ ngày nghỉ hắn còn phải đi đến thư viện tìm một số sách mới, sau lại tới lớp học, nhìn mọi người, buổi chiều qua khu quân đội đưa một chút đồ. làm xong những việc này, hắn là có thể về phòng ngủ ngon.

Trở về lại khu sinh hoạt, Dương Khang một đường thẳng đến thư viện đi.

Khu Sinh Hoạt không giống những khu vực khác, người đi lại vẫn rât là nhiều, không biết là nơi này quá nhỏ vẫn là người khác công việc bận rộn, Đi vòng tại khu sinh hoạt lúc nào cũng có thể đụng phải người quen.

"Vương thúc tốt", Dương Khang vẫn như vậy cười hì hì chủ động hướng người trung niên phía trước chào hỏi,

Người Trung niên cầm lấy một đống dụng cụ máy móc, thấy vậy cũng là cười ha hả,

"Ừm, tiểu Khang a, sao đi chơi có một mình đây".

Hắn cũng là không xa lạ gì mấy cái này hài tử, 107 đứa tên có lẽ hắn không nhớ rõ hết được, nhưng một số đứa, giống cái này hai mắt khác nhau màu hài tử, nhân viên làm việc tại đây lâu, đa số đều là biết tên.

Không Khác, đám này một số đứa đặc biệt phá phách, Dương Khang xem như không quá phá một đứa, nhưng có lần hắn cũng là chạy khắp nơi tai họa.

Hễ gặp được ai là bám lấy hỏi chuyện không tha, hết hỏi đông đến hỏi tây, hỏi ngươi gia đình già trẻ, hỏi ngươi thích ăn uống cái gì, ghét gì thích gì, vì sao lại tới đây làm việc,. . . .tuy không gây ra cái gì thiệt hại, nhưng cũng khiến người đau đầu không thôi.

Sau này nghe nói không biết hiểu ra cái gì, từ đó mới an tĩnh xuống tới.

Dương Khang nhìn chằm chằm Đống dụng cụ trên tay Vương thúc, hiếu kỳ hỏi:" Vương thúc lại muốn đi lắp ráp máy nghiên cứu sao".

Vương Thúc cũng là một mặt phiền muộn nói:" Không biết quân đội bên kia muốn cái gì, bảo ta mang theo dụng cụ qua đó làm việc mấy ngày đây.

Dương Khang trong lòng cổ quái,

"Người ta không nói muốn làm cái gì sao"

"Cái này ta cũng không biết, chỉ bảo mang hết dụng cụ cùng lúc qua".

Vương Thúc cũng không muốn nhiều lời, nói xong lời đó cũng là ôm đồm đống đồ rời đi.

Dương Khang đang tính mở miệng giúp đỡ đưa đồ đi qua.

Nhưng nghĩ nghĩ, lại là thôi.

Chuyện Này có chút kỳ quái, quay lại buổi chiều hắn qua khu quân đội, lại thử tra một chút xem sao.

. . .

Suốt dọc đường suy nghĩ vẫn vơ, không biết Rinh Back cùng Diệp Thanh có còn hay không ở trong thư viện.

Hai người này cũng là cái ham học hỏi, Rinh Back càng là thiên phú đặc biệt biến thái, học bất cứ thứ gì cũng là rất nhanh liền hiểu.

Diệp Thanh lại là người chuyên chú, một khi làm chuyện gì thì rất là tập chung nghiêm túc làm.

Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, hắn đã đến phía trước cửa thư viện.

Nói là thư viện, nơi đây thực chất chỉ là cái phòng đọc sách, mà sách ở đây đa số cũng là chương trình dạy học phổ thông, cùng nghiên cứu sách nhân viên dùng, Còn có một số ít chuyện tranh thêm vào.

Bọn hắn rảnh rỗi cũng là đến đây học tập, không phải vì bọn hắn trời sinh siêng năng chăm chỉ, mà là một số thứ ở dưới căn cứ này ngươi không học, căn bản nhìn không hiểu, làm không được.

Đi Vào thư viện, Phía trước ngồi một cái tầm 60 tuổi lão sư.

Đang tính chào hỏi đi vào, bỗng nhiên phía sau có một bóng người dán sát vào cạnh lưng hắn, bên tai truyền đến nhỏ giọng âm thanh :"Giúp ta lén qua lần này a, lần sau không tìm ngươi phiền phức".

Dương Khang động Tác đi tới cũng có chút cứng ngắc, không cần nhìn, hắn cũng đoán được người phía sau là ai.

"lacrell"

Hắn cũng không có đi tới, Không trả lời, chỉ như là Giống một khúc gỗ, đứng yên một chỗ trước cửa ra vào.

lacrell cũng có chút nóng nảy, mở miệng thúc dục:"Nhanh a, Ngươi còn" . . . Vù Một tiếng, lacrell còn chưa nói hết lời, Dương Khang đã là thật nhanh chạy vào bên trong.

Vị Lão sư ngồi trước quầy kiểm sách đang làm việc trước máy tính cũng hơi hơi nhíu mày.

Ngẩng đầu lên, Thấy Là Dương Khang chạy vào, cũng không quản thêm nhiều, tiếp tục cúi đầu làm việc trong máy tính.

"Thảo"

Ở ngoài cửa, Lacrell một hồi thầm mắng, cũng có chút bất lực, Lần sau tìm Dương Khang phiền phức cũng không biết tìm đến nói cái gì kiếm cớ.

Người ta cũng không phải không giúp ngươi, ngược lại, người ta còn rất là phối hợp, nói nhanh chạy, còn chưa kịp ngươi dứt lời, người ta đã chạy mất bóng.

"Tên này vẫn như vậy khó chơi".

Lacrell một mặt phiền muộn đang tính rời đi, xa xa, bỗng có cái nam hài đi tới, nhìn thấy người kia đi đến.

Lacrell con mắt sáng lên, con ngươi một hồi xoay chuyển, nhanh chóng chạy lại.

"Thần Du a, Chào buổi sáng".

Thần Du thấy Lacrell một mặt tươi cười hướng mình chạy lại chào hỏi, không khỏi cảnh giác lên.

Lacrell là tính tình gì trong lớp ai không hiểu rõ, là một cái thích đâm đầu làm ra cái gì trò hề đến.

Thần Du một mặt bất thiện nói: "Buổi sáng, ngươi là chưa tỉnh ngủ sao, 9 giờ hơn rồi a.

"Đúng a đúng a, hôm nay ngủ nướng, mới dậy đây".

Lacrell một mặt tươi cười khoác vai Thần Du nói.

"Ta mấy ngày hôm nay buổi tối ngủ không được tốt, Trong sách nói, người già thường nửa đêm hay mất ngủ, ta cảm thấy mình cũng đã già rồi".

Thần Du bị khoác vai cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng thấy lacrell không có làm cái gì, cũng là tùy tiện đáp lời, :"Tại đây không có thuốc ngủ, ngươi muốn không mất ngủ, ban ngày hoạt động nhiều một chút liền được rồi".

"Vậy a".

lacrell một mặt bừng tỉnh,: "Như vậy ta phải tìm thật nhiều người chêu trọc mới được".

Nói, hắn lại một mặt ủy khuất, ta cũng không muốn như vậy, lỡ bị người khác bắt lại,:" ta nói là ngươi khuyên ta nên hoạt động nhiều nha".

"Khụ khụ, cái kia , đừng".

Thần Du Một mặt gượng cười, Hắn cũng không muốn cùng Lacrell một chỗ bị người hội đồng đánh.

"Cái kia, thật ra còn có một cách khác, Ta có thể giúp ngươi thôi miên, để ngươi không còn mất ngủ".

Nói xong, hắn chính mình cũng có chút hối hận, hắn đột nhiên nghĩ đến, trong lớp hình như có ai từng nói qua một câu,

"Lời Lacrell, ngươi cũng tin"

Lời tên này nói chưa chắc là thật a, cái gì mất ngủ, hắn cũng là bị Lacrell xoay chuyển choáng váng.

Lacrell lại là ánh mắt sáng đến dọa người, giống như chỉ chờ lời này của hắn.

"Được a, chúng ta đi ru ngủ lão đầu đầu sách".

"Cái gì",

"Lão đầu canh kệ sách thư viện a. Lần trước ta làm đổ mấy cái kệ sách, lão đầu đó không cho ta đi vào, lần này tốt, chúng ta trực tiếp ru ngủ lão".

Cái gì chúng ta, Thần Du phiền muộn nói, đừng kéo ta lên thuyền giặc cùng ngươi.

Lacrell lại là bĩu môi khinh thường,: "Ngươi Thôi miên không được lão già chứ gì".

Thần Du trừng mắt nhìn hắn, biết là khích tướng, hắn cũng có chút nổi nóng.

Lacrell giống như mất hết hứng thú, phất phất tay, :"Ngươi chắc đại khái cũng chưa từng dám thử thôi miên người lớn a".

"Chỉ biết lay hoay lý thuyết có thể làm được cái gì kinh nghiệm ra đến, nhút nhát không biết nắm lấy cơ hội chính là từ đầu đến đuôi đồ bỏ, tương lai là không làm lên được cái gì sự tình"

"Lại nói, Người già không phải thường mất ngủ a, ngươi giúp người ta ngủ, người ta nói không chừng còn cảm ơn ngươi đây".

"Mà một khi không được, thì cũng không có chuyện gì a, chẳng lẽ người ta vì con nít chơi đùa còn có thể đánh mông ngươi sao".

Thần Du cũng là bị nghẹn đến, lại nghe Lacrell nói như vậy, không khỏi có chút do dự lên.

Một hồi xoắn xuýt do dự sau, Thần Du cắn răng gật đầu nói.

Được, thử một lần.

. . .

Lacrell cùng Thần Du bên ngoài lên kế hoạch đối với lão sư canh sách Dương Khang trong này là không biết đến, mà nếu biết, cũng chỉ sẽ mắng hai tên này ngớ ngẩn.

Người ta cho dù bị các ngươi cho thôi miên ngủ, tỉnh dậy như cũ còn sẽ tìm đến các ngươi.

Muốn Không bị phát hiện, trừ khi cắt dây điện camera quan sát.

Bạn đang đọc Vũ Minh sáng tác bởi lqkhdnglq
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lqkhdnglq
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.