Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Bí Cảnh , Tỷ Muội Lâm Gia Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 2948 chữ

Nam Thiên Vân thấy bốn nàng như vậy cũng chả hỏi nhiều dù sao đây là bản tính của nữ như mò kim đáy biển thâm sâu khó dò lắm Nam Thiên Vân cũng không quá quan tâm đến điều đó , tùy thế cuộc thôi thậm chí có chút vui mừng vì bốn người như thế hòa đồng , hắn vốn có chút nhức óc vì làm sao để bốn người cặp cặp gặp nhau mà không có tu là tràng à may mà thế hòa đồng là tốt rồi.

Nam Thiên Vân ngồi nhìn bốn nàng một hồi lâu mới ổn định tâm thần đứng lên đi bước hướng bốn đi đến , mặt nở nụ cười tươi sáng , cước bộ vô thanh vô thức rất nhanh đã đi đến chỗ bốn người.

"Chào nhỉ ? Bốn mỹ nhân đây mà" Nam Thiên Vân âm thanh giọng điệu ngọt ngọt nói vang lên không to cũng không nhỏ nhưng đủ lọt vào tai bốn người khiến đang cười vui vẻ hơi giật mình , hiển nhiên là vì sự xuất hiện của Nam Thiên Vân mà hoảng hốt , không khỏi kinh ngạc với ngũ giác siêu phàm từng này cũng không nhận ra hắn đến , đó chỉ là do các nàng không quá cảnh giác mà thôi , mà cũng đúng trong căn phòng ở nơi nào trong hư không thì cảnh giác cũng chính là thân võ không có đất dùng mà ,nếu cả bốn người có cảnh giác thì sự việc lại khác dù sao Nam Thiên Vân cũng chả tận lực che giấu đó chỉ là một loại năng lực phòng cái thế giới tu chân đầy hiểm ác này.

"Miệng ba hoa , hừ" Lâm Tố Tình ngay trả lời mặt nghịch ngợm xong rồi hừ lạnh một tiếng.

"Hahahahahaha"Nam Thiên Vân chả ra vẻ quân tử miệng cười to vui vẻ thân tốc ảnh đã ngồi sau Lâm Tố Tình , bàn tay xoa xoa cái đầu Lâm Tố Tình.

"khanh khách" Ba người còn lại lịch sự che miệng cười khanh khách không thôi , nhưng vẫn có chút ảnh hưởng , Lâm Uyển Dung đây còn được tốt lắm dù sao thành thục khí chất không phải tự nhiên mà có a với lại nghe Nam Thiên Vân nói ngọt lắm nên cũng quen quen rồi , nhưng hai cô cháu lăng gia tuy với Nam Thiên Vân mập mờ đôi chút cũng nghe hắn nói ngọt rồi như lại mới một chút mà thôi sao bằng hai tỷ muội lâm gia được ha, khuôn mặt trắng tuyết hơi ủng hồng thành vân còn sớm muốn chuyển đỏ huyết a.

Nam Thiên Vân cười to vui vẻ một hồi rồi cũng cũng ngừng miệng lẫn bàn tay xoa đầu Lâm Tố Tình , bây giờ đầu Lâm Tố Tình đã bị rối một mảnh như lông xù vậy , hai má phồng lên thì cục mặt sinh khí quay lại nhìn Nam Thiên Vân biểu thị ta đang rất tức giận a.

Nam Thiên Vân vẫn cũng chẳng giỗ dành yêu thương đâu , nàng đây tiểu tính tình lại bộ phát kìa hồi lại trở lại như cũ thôi , tinh linh nghịch ngợm vẫn có lại ấy mà.

"Đi chúng ta ra ngoài thôi" Nam Thiên Vân không đùa lắm nữa trực tiếp đi vào vẫn đề luôn , Nam Thiên Vân ở đây đến ngán rồi không ra có lẽ rất nhanh sẽ bị dị ứng với căn phòng từng này độ mất.

"Nhưng bằng cách nào ?" Lâm Uyển Dung nghi hoặc hỏi han , dù sao xé rách hư không trở về không gian thực tại thì chỉ có kim đan kỳ cường giả mới được nhưng luyện khí kỳ như bọn hắn thì lằm ăn được gì . Lăng Thiên Tuyết may ra có cơ dù sao nàng cũng là kim đan bên trong trung lưu nhưng bây giờ thực lực nàng mới hồi phục đến luyện khí thôi a còn lâu mới hồi phục hết à.

"Yên tâm đi lão già kia đã trao cho ta cách rồi khà khà" Nam Thiên Vân cười nói vẻ mặt đáng tin cậy nhìn chúng nữ , thật ra trong viên truyền pháp ngọc bội đó không chỉ có Phong Nhân Ấn Khai Pháp mà còn một pháp quyết nói chính là loại pháp mở ra cửa bí cảnh mà lão lưu lại cũng chả có tên chỉ có cách vận chuyển thôi a.

Nói là Nam Thiên Vân mở ra bí cảnh chi môn là đúng nhưng cũng sai sai nhiều lắm , khẩu quyết Nam Thiên Vân chỉ như là một cái chìa khóa mà thôi chứ đa phần cái bí cảnh cửa là do lực lượng sót lại thôi a nên cũng không hẳn là do Nam Thiên Vân làm a.

Nam Thiên Vân mắt đầu chuyển khẩu quyết , vị trí sẽ là trước mắt năm người luôn cho nhanh , chỉ thây chính giữa năm người không gian bắn đầu vặn vẹo méo mó rất nhanh tụ thành một quả cầu đen nhưng không dừng ở đó , quả cầu không ngừng mở ra lan rồi dần dần tạo ra một vòng xoáy cưa ra màu xanh xen đen rối tăm a.

"Đi thôi" Nam Thiên Vân tiên phong vẩy tay cả người không chậm dần hướng đi vào rồi nhanh biến mất trong cửa , rồi đến tỷ muội lâm giả chảng lưu luyến trực tiép nhanh chóng đi vào không do dự , rồi đến hai cô cháu lăng gia mặc dù lúc ở đây hai người đã bị phong ấn nhưng dù sao cũng là nơi ở khi phong ấn a với lại đây là do Lăng Thiên Tà làm ý nghĩa cũng lớn a lâu một chút lưu lại rồi cũng hết lưu luyến đi vào thân ảnh từ đó biến mất.

Cánh cửa hư không trong căn phòng nhanh chóng rút lại rồi biết mất , căn phòng lại trở lại yên tĩnh tuyệt đối không âm thanh , yên tĩnh đến lạ thường a.

. . . . .

Ở dưới chân núi , gió thổi mát thoang thoảng , ánh sáng chiếu xuống đại địa ta lớn , nơi đây đầy nhưng cây cối xanh tươi a.

Một lão bà nhìn lưng còng mặt già nua nhưng lại đứng thình lình trên cành cây mặt một lo lắng , nhìn lão bà rất già nhưng thật ra là một trúc cơ cảnh thứ thiệt , lúc trẻ có cố sự mà tiêu hao thọ nguyên không thì là lão bà như vậy rồi.

"Tiểu thư hai người sao chưa ra nhỉ" lão bà này lẩm bẩm nói , ánh mắt nhắm híp lại nhưng thần thức lại coi xung quang vài dặm không bỏ chút cảnh nào mặt vẻ lo lắng liên miên bất dứt.

Nếu lâm gia tỷ muội ở đây thì rất nhanh sẽ nhận ra đây không phải là người mà mẫu thân phái đi bảo vệ sao như đáng tiếc hai nàng chẳng ở đây.

Lão bà trong thân có hồn bài của hai người chỉ cần không chết sẽ không nát nếu chết sẽ nát a , nhưng lão vẫn rất lo lắng dù sao lão bà không muốn vì chút sự cố mà bị nữ nhân đó một tay chụp chết mất a nàng chưa chán sống đâu.

Nữ nhân mà lão bà sợ ai khác ngoài mẫu thân lâm gia tỷ muội Lâm Uẩn Diễm , nàng là một nữ cường thật sự , người ngoài không biết chứ trong cao tầng lâm gia thì nàng như một ác mộng vậy không dám ngỗ nghịch a.

Tuy hồn bài chưa tắt cũng chả nát nhưng thời hạn thí luyện một tháng của tỷ muôi sắp hết nếu không về kịp thì tỷ muội lâm gia chỉ bị phạt nhẹ nhưng với lão bà dù nàng là người dưới trướng của Lâm Uẩn Diễm cũng bị phạt ra uy a.

Đột nhiên một ba động không gian khiến lão giả rất là mừng biết hai người tiểu thư đã ra thân thể phi hành hướng chân núi mà đến mặt cũng nhẹ nhõm không ít bớt một gánh nặng a.

Lúc này ở dưới chân núi một vòng xoáy cửa hư không mở ra năm thân ảnh từ từ bước ra gồm bốn nữ một nam , nữ thì dung mạo tiên thiên cao quý , nam thì mặt tuấn tú khí chất vương giả hơi lộ khuôn mặt tà tính vạn nữ mê muội lại nhìn rất vô lại không có cái khí chất vương giả đó thần bí bô cùng.

Năm người này không ai khác ngoài Nam Thiên Vân , Lâm Uyển Dung , Lâm Tố Tình , Lăng Hàn Y và Lăng Thiên Tuyết a.

Khi đi ra hết cửa không gian lần nữa co rút lại biết mất không một dấu tích , không lại lập như cũ không tì vết.

"Tiểu Thư" Mới ra không có bao nhiêu lâu đột nhiên một thanh lớn vang lên năm người ngẩn đầu lên nhìn chỉ thấy một lão bà thân bao bọc chân khí màu đỏ rực rỡ phi nhanh đi đến rất nhanh liền tiếp đất một cách nhẹ nhàng cách đó năm người vài trượng mặt lộ rõ mừng rỡ.

Lão bà nhanh chóng bước đến tựa hồ đối với thân thể già nua nhưng vận động vẫn rất là trẻ ấy nha không một chút là vốn từng đó tuổi cơ thể nhưng với tu sĩ mà nói chính là sự việc bình thường chẳng có gì lạ cả.

"Đại Tiểu Thư , Nhị Tiểu Thư người cuối cùng cũng ra , làm lão bà hết cả hồn a" Lão Bà mặt cười vui vẻ kèm lo lắng sắc thái nói a.

"Được rồi Bà Bà , chúng ta ra đã tốt rồi bà bà còn lo lắng thái quá" Lâm Uyển Dung cũng dáp lại , tuy không quá thân thiết như lão bà trước mắt thể như là người bảo vệ của nàng từ nhỏ đến nay dù ở lâm gia không có ai có bắt hai nàng nhưng dù sao cũng là đi theo trong giúp một số truyện cảm kích là không thể tránh khỏi rồi.

"Đúng vậy bà bà , bà bà không phải lo quá đâu" Lâm Tố Tình cũng cổ quái nghịch ngợm hùa theo mắt chớp chớp long lanh liên hồi.

"Không sao thấy hai người ra vẫn tốt , lão bà đây vui rồi" Lão bà cũng nhẹ nhõm thật thở dài một hơi nói.

"Đây là..." lão bà quay sang nhìn Nam Thiên Vân , bây giờ lão bà mới nhận ra có sự tồn tại của thanh niên tuấn tú này dù sao lão bà nãy là lo quá không chú ý.

"Đây là Nam Công Tử ân nhân giúp chúng ta trong đó a" Lâm Uyển Dung nhanh lấy bừa một cái giới thiệu cũng không muốn bây giờ rộ rõ tình cảm , tuy trong đó chẳng có gì xảy ra nguy hiểm cả và không phải vì lão bà trước mắt mà là người chỉ đạo nàng cũng là mẫu thân hai người Lâm Uẩn Diễm.

Lâm Uyển Dung biết mẫu thân mình nếu biết hai con gái thích một người sẽ cầm lửa thiêu cháy người đó , dù sao nàng phải chọn một người xứng với con của mình không phải là kẻ chỉ lăm băm , mặc dù nàng thấy Nam Thiên Vân có thực lực nghịch thiên nhưng chưa hẳn đã vượt một đại kỳ mà chiến dù sao sức tưởng tưởng của nàng vẫn quá nhỏ khi so Nam Thiên Vân với người khác.

Nam Thiên Vân nhanh liền hiểu ý của nàng mặt cũng cười cười chính không nói là đồng ý , không phải vì hắn sợ mà là hắn cảm thấy có chút kích thích ở sự việc a không quá muốn lộ thì cứ vụng trộm a khà khà.

"Thì ra là vậy , cảm ơn công tử nhiều a , thật sự cảm ơn..." Lão bà hiểu ra nhanh chóng nắm tay Nam Thiên Vân hắn mặt rực rỡ miệng nói cảm ơn liên hôig khiến Nam Thiên Vân không khỏi bất đắc dĩ mà cười khẽ.

"Không sao giúp ngươi tích đức đây mà" Nam Thiên Vân nhanh bàn tay nhanh chóng thoát khỏi sự vảm kích đó mặt bất đắc dĩ cười nói , trong lòng thầm nghĩ :" Người Lâm gia điều nhiệt tình vậy sao".

"Cảm ơn Nam Công Tử ạ" Lâm Uyển Dung cũng muốn hùa ra vẻ thật mặt mũi cảm kích nói diễn kỹ như ảnh đế.

Lâm Tố Tình bên cạnh tuy hơi ngôc nhưng không phải ngu rất nhanh hiểu ý nàng , cũng hơi rùng mình khi nghĩ đến mẫu thân gãi gãi cái đầu lộ rõ đang trong tình trạng lúng túng bất thường.

"Đúng rồi hai tiểu thư , kỳ hạn thí luyện của gia chỉ sắp hết mau về thôi" lão già nói một hồi mới nhớ đến sự việc chính nhanh chóng thúc dục hai người mặt lại lộ hơi hoảng a.

"Được rồi đợi một chut để cảm ơn ân nhân cái đã" Lâm Uyển Dung ra điều kiện lấy lý do nói , kéo theo Lâm Tố Tình theo đi đến một bước gần Nam Thiên Vân.

"Được rồi tạm biệt hai tiểu thư nha" Nam Thiên Vân mặt cười vui vô lại tựa như thành ảnh đế thực thụ mà mặt thật chỉ có bốn người nữ tử mới biết , hai bàn tay hướng lần lượt tay các nàng nắm chào tạm biệt vui a.

"Ta lập thành một truyền tống trên tay , nhớ thì khởi động a , bye bye nha , nhớ thăm ta đó" Nhưng trong âm thầm lại truyền âm nói.

Lâm Tố Tình Lâm Uyển Dung hơi kinh ngạc nhưng biết nam nhân mình còn nhiều bí mật khi nào hẳn là biết đấy a , lòng cũng vì lời truyền âm mà ngọt ngào mặc dù có chút vô sỉ a.

Nam Thiên Vân cũng gật gật cái đầu , hắn bậy giờ không chế Hậu Cung Thế Giới đã lô hỏa thuần thanh , không vào đó cũng khác được bug truyền tống và sáng tạo vật trong đó , hắn đã tạo một truyền tống trên tay tên 'Tố Tình' và 'Uyển Dung' còn cung điện trong đó thì đợi hai nàng lựa chọn nữa mà tạo a.

Bàn tay Nam Thiên Vân cũng từ hai bàn tay ngọc ngà rút ra , tay còn hơi dính thơm khí tức hai người.

"Tạm biệt" Nam Thiên Vân mặt bình thản , lòng thật chờ mong tương lai a.

Lâm gia tỷ muội cũng chào lại rồi rất nhạnh bị lão bà nắm lấy thân thể phi hành cấp tốc hướng lâm gia phương hướng mà đi chỉ lưu lại vết đường quang ảnh rồi cũng biệt tặm biệt tích.

Chỉ lưu ba người Nam Thiên Vân và hai cô cháu lăng gia một mặt mộng bức nha , hai nàng chẳng hiểu cái quái gì xảy ra trong vài phút vừa đây a.

Rõ ràng ba người trong quen biết thậm chí có cái mập mờ tình cảnh vậy mà ra đây lại như mới biết nào là công tử nào là tiểu thư rồi lại đến ân nhân cứu giúp một loạt kiểu nghi hoặc to lớn vô cùng nha.

"thú vị a" Nam Thiên Vân chú ý đến vẻ mặt mộng bức của nàng cười nhạt nói khóe môi hơi nhếch ý tứ , cũng không giải thích quá rõ ràng về điều đó cứ để tự nhiên thật a.

Hai nàng vẫn chẳng hiểu cái ý của câu nói đó vẫn còn nghi hoặc nhưng với cái tính ít nói nên hai nàng cũng chẳng hỏi nhiều a.

Nam Thiên Vân nhìn hai nàng một hồi , bàn tay nắm hai nàng nhanh chóng tạo một cái truyền tống vào bàn tay lấy tên luôn , cũng gửi một ít thông tin về hậu cung thế giới nhưng không sách ra ý nghĩa thực thụ mà loại cái đó truyền tống hai nàng vào cung điện mà hắn chọn lựa , nhanh gọn lẹ mà không quá lắm truyện phức tạp a.

Hai chưa kịp phản ứng đã bị truyền tống vào hậu cung thế giới , còn vì sao Nam Thiên Vân phải làm vậy , không phải hắn ghét hai nàng nhưng với tu vi hiện của hắn rất là bất tiện không thể phi hành mang cũng là một cái gánh nặng , nếu tu vi hai nàng khôi phục thì chẳng sao nhưng đàng này hai nàng vẫn ở đoạn luyện khí và chẳng trâu bò như kẻ nghịch thiên Nam Thiên Vân ta đây , còn cái hồng nhan họa thủy rất lắm phiền phức đấy hắn đang muốn đẩy nhanh tốc độ đi Đông Lâm Đế Đô đây này nếu cứ thế lại chặm mất.

Có chi thì trên đường này liên nhau thay người cùng hắn đi vậy không phải sẽ thú vị hơn sao.

Nam Thiên Vân nhanh chóng hướng phía đông thiên nam đại lục sâu thêm mà đi Thiên Hạ Tiêu Dao thân pháp nhanh chóng khởi động thân thể biến mất chỉ lưu lại một đường quang ảnh không rõ ràng hư ảo.

Biến mất dưới chân núi.........................................

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.