Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Ngoài Xong, Về Đế Đô

Tiểu thuyết gốc · 3043 chữ

Nam Thiên Vân vừa đi vừa có điều suy nghĩ, dù sao việc mà Tiểu Thôi Miên Thuật có thể giúp hắn là nhiều lắm kể mãi không hết, Nam Thiên Vân từ chưa xuyên qua đã mơ ước nó lâu rồi chỉ một mực không có thôi, bây giờ có giống như dân thường đột nhiên nhặt được cục vàng vậy càm nắm mãi mãi không chán có khi tôn nó là ông làm bà ấy chứ.

Giống như việc Nam Thiên Vân dâm tặc chỉ lộ mới bắt đầu đã nhện được loại dâm tặc thần thuật khiến hắn dâm tặc chi lô đâu chỉ đi hơi xa mà là xa xa không có đường về một khi lên là khó mà quay đầu nếu không vạn kiếp bất phục,tuyên cổ đồi bại a.

Nhưng dâm tặc lại có cái lợi của nó nha, mỗi khi làm là đi vào cực lạc thế giới quên trời mơ địa, thần du thái hư, dục tiên dục tử mọi loại kích thích nguyên thủy nhất của mọi nhân loại đều sẽ được ở đây thể hiện ra một cách mỹ vị tinh tế khó thể miêu tả, chỉ bản thân cảm nhận mới biết nó sướng nó tốt như thế nào thôi a.

Không nghĩ đến chuyện dâm tặc sau này như thế, tịnh hóa náo tạp tạp ý nghĩ ra, Nam Thiên Vân một lần nữa khí định thần nhàn nhìn ngoài tuy giảm bớt mỹ quan đi như vẫn không che đấu được vẻ đẹp dù bị che giấu, khuôn mặt thanh mi tú mục, tuấn lãng tà tà khí chất cũng như ẩn như hiện lộ ra trong mắt người đời, nó có thể mê muội biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, dù đặt ở thế giới địa cầu cũ cũng là minh tinh thần tượng nhưng đây chỉ là một phần mỹ mạo thôi không phải hoàn chỉnh mỹ quan không thì còn đẹp hơn nữa chứ đâu nhiw vậy, mỹ quan che bớt mà hiện lộ ra chi cách như thiên địa chi ly a, như phàm nhân muốn với trời vậy, mơ mơ mộng tưởng nha không được đâu.

Trong khi suy nghĩ Nam Thiên Vân cũng chả để ý Vũ Thần đang nhìn mình một mặt nghi hoặc vô cùng, dù có biết Nam Thiên Vân cũng chả quan tâm lắm, đơn giản Nam Thiên Vân thấy Vũ Thần không gây được sóng gió gì a, đây không phải tự phụ mà là một loại tự tin, tự tin bản thân mình như thế mới đúc được một khỏa cường giả chi tâm, gan hổ lớn không sợ trời không sợ đất a.

Vũ Thần cũng đang rất nghi hoặc, đoạn là Nam Thiên Vân tại sao lại giúp tỷ tỷ mình giúp mình nhỉ, tiền tài bảo vật hẳn Nam Thiên Vân không để vào mắt, bối cảnh tất nhiên sẽ rất lớn chứ không nhỏ, từng này tuổi tu đến kiếm trung tông sư phải gọi là quái vật, hắn rất nghi nghi, Vũ Thần nghĩ nghĩ mãi không được liền bỏ hồi hỏi tỷ tỷ là xong chưa răng.

Nhưng nếu Vũ Thần biết Nam Thiên Vân đang đánh chủ ý tỷ tỷ Vũ Huyên Âm hắn thì không biết cảm tưởng gì, có lẽ dù biết đanh không lại cũng rút kiếm ra liều mạng a, dù sao đoạn này đả kích tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ đâu, hóa ra là muốn tỷ tỷ mình à chậc chậc khó trách là một loại khác khi nghe, nói chung thì chưa biết a.

Bốn ngươi theo đi hướng đông lâm đế đô nơi đi, bước chân không nhanh chóng, bốn người chạy nhanh lên nha, vốn muốn đi bộ nhưng nghĩ đi nghĩ lại từng ngày dặm đi bọ có lẽ sáng năm mới đến à nhanh chóng trực tiếp chạy luôn cho nhanh không đơin tốn thời chi ly gì nữa nha, nãy giờ thật ngốc giờ mới thông suốt a.

Bốn người chóng phi thân nhanh như thiểm điện chỉ để lại đường vết mà màu đường đi nhưng lại không thấy cơ thể ở đâu cả, tốc độ tu sĩ phải khác hẳn với phàm nhân chứ, thể lực gọi mạnh đâu là đúng phải gọi siêu phàm mới là đúng đấy nha.

"Đệ đệ."

Một âm thanh kêu to vang lên lúc bốn người vừa chạy ra trân pháp, chỉ thấy vệt sáng phóng nhanh đến gần bốn người, đến cách vài trượng mới thấy người bên trong không phải ai khác ngoài Vũ Huyên Âm ra nha, bốn người cũng dừng chân lại không thì đi thẳng mất lực a.

"Tỷ tỷ." Vũ Thần cũng đáp lại vui vẻ, hắn vẫn rất vui khi gặp tỷ tỷ mình, dù sao cũng đi vào trong vài ngày rồi không báo thì tỷ tỷ mình sẽ rất lo lắng a, tình thân thật nồng âm nha, nhưng Vũ Thần lại vui khi gặp được đôi bách hợp trong tuy nơi đây là thuộc địa phận vũ gia nhưng không sao hắn là công tử vũ gia nói câu là ổn không cần lo quá nhiều đi, quyền vẫn rất lớn không nhỏ ở gia tộc đâu nha.

Vũ Huyên Âm cũng đáp đất xuống một cách nhẹ nhạng không chút nặng nhọc đây là ngự không phi hành của tiên thiên kỳ trở lên, nói là phi hành chỉ là thiên địa giềng xích trên cơ thể phàm lỏng dần tu sĩ có thể mượn chân khí ngự không phi hành , tiêu dao thương khung , lượn xoay thượng thiên nhìn xuống thiên hạ.

Đó là một tiên thiên kỳ đạt được kỹ năng như không giới hạn tại đó như chân khí thêm cao cao cấp hơn chuyển đổi thành hậu thiên chân khí đến tiên thiên chân khí rồi đến chân nguyên lực của trúc cơ, nhưng đây chỉ là cơ sở của con đường tu chân thôi còn rất nhiều cảnh giới khác chỉ là bây giờ từng đó đã đủ rồi không thì tuyệt vọng mất nha, nhưng đúng là vậy thật mỗi khi đột phá cảnh giới cao hơn khó lại thêm khó nếu biết cảnh giới mà bọn hắn đạt đến chưa bằng một góc băng sơn thì không tuyệt vọng mới là lạ, nên cảnh giới thường nói sau khi đạt đến cảnh giới nhất định còn thêm miêu tả cho người khác để biết uy nằng đó không phải ai cũng có thể trêu chọc không thì rước họa vào thân một cách vô tội a.

"Đệ đệ ngươi đây rồi, làm ta lo quá nha." Vũ Huyên Âm mặt nghiêm túc nói nhưng giọng điệu chính là có mấy phần lo lắng bất dứt, trong mắt Nam Thiên Vân thì nhìn nàng rất khả ái nha có cơ thể mị mị như lại không có tính phong tình vạn chủng nha thật là thiên địa nữ kỳ hoa a.

"Tỷ tỷ ,không sao đâu mà, không phải ta đã ra rồi sao, tỷ cứ lo quá, thực lực ta tỷ không phải rõ nhất sao." Vũ Thần mặt cười nói không quên bốc phét thêm chút, không thể nói với tỷ tỷ rằng mình lo tán gái mà giết từng con một mà tán nha, dám nói ra cõ lẽ tỷ tỷ sẽ thịt mình mất thôi, tỷ tỷ nhìn thường nhưng khi tức giận lên thì rất là hung dữ dấy nha không đùa được đâu, nói sai là một tờ phù gánh thân.

"Hừ, được rồi về thôi." Vũ Huyên Âm cũng hơi hừ một tiếng nói, vẫy vẫy Vũ Thần ý vị thâm trường cũng bộc lộ trong câu nói mất rồi a, nàng cũng không tức giận chỉ là lo lo quá thôi dù sao trong đó vài ngàu không ra sinh tử tuy biết như cũng lo nha, tình người thân là thứ đẹp nhất mà ha.

"Cảm ơn công tử ạ, tiểu nữ sẽ đưa tiền công cho ạ." Vũ Huyên Âm bây giờ mới chú ý Nam Thiên Vân lễ phép nói, đối với Nam Thiên Vân nàng có một loại không thể miêu tả cảm xúc một loại vi diệu khó tả đuọc nhưng lại khiến nàng ấm lòng, một cảm giác tốt mà nàng chưa từng có trước khi gặp Nam Thiên Vân a.

"Không sao, không sao đâu, tiện tay thôi." Nam Thiên Vân mặt cười cười cũng hơi xoa huyệt thái dương nói, hắn cũng đang nghĩ làm sao lấy liên lạc đây, với lại hắn cũng không cần trả ơn, bảo vật hắn có trên đại lục thiên nam chưa chắc đã có đâu mà vật được hắn nhìn chúng tỷ lệ là âm rồi bởi vì nhãn lực quá cao đi.

Vũ Thần đứng bên canh nhìn liền biết nàng cũng không quen thuộc thực lực của Nam Thiên Vân lẽ nào hắn là nàng tiện tay cầu giúp , Vũ Thần cũng không ngờ tỷ tỷ mình có thể may mắn như thế , tiện tay chọn người hóa ra không phải kẻ bình thường nha, trừ ngoài khí vận ra thì Vũ Thần không tin tỷ mình có thể tìm được người có thực lực như thế, dân số đế đô bao nhiêu , không trăm nghìn người thì cũng là mấy trăm nghìn người số lượng khó đếm hết, cầu giúp một người hóa ra là một thiên tài yêu nghiệt đây không phải khí vận thì chứ là gì nữa a.

"Haiz...."

Vũ Thần hơi thở dài một hơi không khỏi bất đắc dĩ với khí vận của Vũ Huyên Âm, tuy hắn tự biết mình không mời được Nam Thiên Vân như chí ít không gây ra phản cảm giác hơn nữa hắn cảm thấy Nam Thiên Vân hình như nhìn là rất có hào cảm tốt với tỷ tỷ mình, Vũ Thần cũng không biết nói gì nữa dù sao mới gặp hắn chẳng phải kẻ có mồm lưỡi lươn lẹo nha, hắn rất đàng hoàng đó.

Nam Thiên Vân cũng tịt đi không biết nói gì nha, nếu bình thường có hai người Nam Thiên Vân và Vũ Huyền Âm thì không sao sẽ có một chút trêu đùa hay chiếm tiện nghi nhưng bây giờ có Vũ Thần tại a cái này hắn định trước đệ thê đang đứng nhìn a nếu mà làm vậy thì chưa chắc đã tốt có khi lại phản đi tác dụng khiến bầu không khí trở nên lúng túng đi nha không đơn giản là hơi cạn lời như trước nữa ha.

Tuy vậy bầu không khí vẫn dần dần trở nên lúng túng lên nhưng Vũ Huyền Âm không biết gì cả mặt nhãn chớp chớp liên tục không ngừng nghỉ nhìn Nam Thiên Vân không biết nghĩ gì khiến Nam Thiên Vân lạ lạ hơi ngại lên dù sao bị nhìn cũng quá thêm túng đi a.

"Đi thôi xuất phát nào, chúng ta về đế đô thôi nào."

Vũ Huyên Âm lên tiếng nói, dù vậy nhưng đã khiến bầu không khí lúng túng mất đi thay vào đó là một rõ trái khác quan tâm chuyện đi về đế đô, ít nhất bầu không khí nghẹt thở đã không còn tồn tại.

"Đi thôi."

Vũ Thần cũng lên tiếng, những người còn lại cũng không vó dị nghị gì cả, bây giờ về đế đô rất là thích hợp sao, Nam Thiên Vân giờ đang muốn về đây này bởi vì khi về đó kế hoạch thật sự mới bắt đầu một kế hoạch mở đầu cho dâm tặc chi lộ cũng là căn cơ khà khà.

Năm người không nói gì nưa bật hết hỏa lực mà phi thân hướng đông lâm đế đô đi đến, Vũ Huyên Âm không phi hành mà chơi chạy luôn cho chất, Nam Thiên Vân cũng vậy hắn thích đi đồng bọn cho hay, hắn còn muốn mượn cái liên hệ với Vũ Huyên Âm nữa chạy nhanh trước làm gì cùng mỹ nữ bàn chính sự thì sao so được, cùng mỹ nhân nói truyện hay hơn mà ta.

Năm người lao nhanh như nước chảy vừa dẫm chân xuống thì thân thể đã biết mất chỉ lưu lại tàn quang ở mỗi bước đi nếu mắt trần có thể nhìn thấy năm lưu ảnh quang khắc nhanh xoẹt xoẹt đi qua không thấy một ai cả, đi tốc độ gần như sấm chớp rồi nhưng đây chỉ là tốc độ của tu sĩ cấp thấp thôi đã kinh khủng như thế vậy tu sĩ cấp cao sẽ như thế nào chỉ có tương lai mới biết được, bây giờ phải làm việc chính của mình thôi a.

Với tốc độ đó của năm người một canh giờ rưỡi sau, năm người Nam Thiên Vân đã đi lại về đến đông lâm đế đô, cảnh tưởng vẫn thể chỉ là bây giờ trời đã giữa trưa ánh nắng vàng gay gắt nhưng trren đường người đi không giảm chút nào có tu sĩ có phàm nhân đều xen lẫn nhau long ngư hỗn tạp khó phân biệt như lại mang đến một cảm xúc náo nhiệt cho người đi đường, tiếng ào nói chuyện liên miên bất dứt ồn tai.

Rất nhanh năm người Nam Thiên Vân đã vượt qua cổng, may khi qua cổng chẳng có thủ tục gì nên rất dễ đi qua mà nếu có thì cũng chẳng sao cả thủ tục hay gì đó là phù du, Nam Thiên Vân chẳng biết thủ tục gì nhưng có chi thì có vũ gia công tử tiểu thư sẽ giúp hắn đây sao, không làm mà vẫn có ăn đây là câu nói khi mô tả tình huống đó không sai vào đâu được nha.

"Được rồi, cảm ơn công tử đã giúp nhiều, hiện thì tạm biệt có duyên thì gặp , à , đây là truyền âm ngọc bội công tử nếu cần gì thì cứ truyền âm đến cho tiểu nữ ạ, vũ gia luôn sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của công tử ạ." Đi qua xong Vũ Huyên Âm xoay đầu hướng Nam Thiên Vân nói vừa nói vừa đưa một truyền âm ngọc bội đưa cho hắn mặt rất trịnh trọng, không giống với tiểu thư công tử nhà khác bao giờ thật là hảo nữ tử mà.

"Được." Nam Thiên Vân mặt cũng cười thịnh trọng đáp tay nhận lấy truyền âm ngọc bội, nhưng lòng đã cười tươi như hoa nở, hắn đang không biết thế nào xin liên lạc ai ngờ con mồi đã chủ động đưa liên lạc đến tội gì mà không nhận, tuy không cần giúp gì như nhưng đó là mỹ nhân a, ít nhất cũng có mỹ nhân liên lạc giờ mà từ chối chinha là kẻ ngu a, hắn đang muốn làm nóng người đây này.

Vũ Thần bên cạnh cũng không có ý kiến, ân tình của Nam Thiên Vân hắn nhận, hôm nay dù chiến thắng được hỏa sư thì cũng bị thương nặng nha, dù hắn cầm huyền cấp thượng phẩm kiếm cũng vậy, hảo kiếm mà không nằm trong tay đúng người thì cũng là vật vô dụng thôi, hắn có kiếm tốt như lại không thể phát huy được sức mạnh của nó, nhấy là khi hỏa sư đang cuồng bạo hoang dã trạng thái thì rủi ro tất nhiên sẽ xảy ra, đồng thời hắn cũng một lần nữa chứng kiến lời chứng thực câu nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, là một bài học nhân sinh tốt a.

"Đi thôi." Vũ Huyên Âm thấy việc gì nên làm thì cũng làm rồi đi thẳng vẫy tay ra hiệu chạy nhanh mất hút trong đám đông, ba người còn lại cũng không có lời gì nói cũng chạy theo vào mất hút thôi chỉ lưu lại Nam Thiên Vân đang cầm ngọc bội truyền âm trên tay.

Cất ngọc bội truyền âm vào túi đồ hệ thống Nam Thiên Vân bây giờ mới phát hiện rằng nãy giờ chỉ có ba người bọn họ nói hai người thiếu nữ bách hợp tông chỉ đứng sau nhìn như không tồn tại vậy đến cả Vũ Huyên Âm cũng quên chú ý đến hai người có lẽ nàng chỉ quan tâm đến em trai mình như thế nào thôi nên không chút ý xung quang, còn khi Vũ Thần giới thiệu hai người thiếu nữ bách hợp tông sẽ như thế nào thì có lẽ chỉ bốn người bọn họ biết a dù sao đây cũng không phải ở trong lĩnh vực của hắn, chỉ mong tên Vũ Thần đệ thê có thế giải quyết ổn thỏa nha không liên quan đến hắn hết à.

Nam Thiên Vân cũng không nghĩ nhiều chân bắt đầu chuyển động trong đường đi bộ không gây ra chút sự cố nào cả đi một cách giản dị tự nhiên không chút quan tâm bên ngoài nhưng thật ra Nam Thiên Vân đang đi tìm nơi cần thái giám tuyển dụng a, kế hoạch của hắn bây giờ mới thật sự bắt đầu a.

Nhưng khoan đã, Nam Thiên Vân bắt đầu đi vào một ngõ hẻm góc chết, tối tăm không người, bắt đầu đổi khuôn mặt của mình, rồi từ tiến ra ngoài đường đi bộ bây giờ mặt Nam Thiên Vân lại che thêm tuy không xấu nhưng lại không quen quen như là một ngũ quan cân đối không đẹp như ít nhất là hơi đẹp một chút tuyệt đối không xấu được.

Đi ra đường không kẻ nào nhận ra người đi vô góc chết không người chưa ra cả, Nam Thiên Vân lại phóng thần thức đi tìm nơi tuyển dụng thái giám, mặt cũng nhanh chóng mỉn cười vui vẻ bởi hắn đã biết nơi đó ở đâu rồi, mặt mỉn cười bật tốc độ lao nhanh nhất về hướng mình cần đi.

Mặt Nam Thiên Vân vẫn mỉn cười lòng thầm nghĩ :"Hoàng cung hỗn loạn ta đến đây...."

.............................

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.