Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Tiểu Diệp, Lạ Lạ Mà Vi Diệu.

Tiểu thuyết gốc · 3151 chữ

Tuấn tú nam tử tỉnh dậy liền ngửa nửa người lên, dụi dụi hai mắt rồi ngáp một cái, xong rồi nhìn qua bên Nam Thiên Vân gặp hắn nhìn mình tay giơ lên vẫy chào vui vẻ a.

A..

Nhưng nghĩ đến đến cái gì liền kêu lên thành tiếng lớn, vang vọng khắp phòng khiến Nam Thiên Vân hơi điếc tai, chỉ thấy tuấn tú nam tử nhìn mình kinh hãi lòng không khỏi nghi hoặc mặt đầy dấu dấu hỏi lên.

"Sao vậy?"

Nam Thiên Vân cười nhẹ không tiếng nói, mặt rất thân thiện không sai, hắn cũng đang rất nghi hoặc tại sao tên nam tử tuấn tú liền kêu thành tiếng hét chẳng lẽ có chuyện gì sẽ xảy ra hay sao mà mặt tựa như bị cướp gì đó.

"Ngươi....Là Ai?"

Tuấn tú nam tử cũng không sợ rất tự tin vào thực lực của mình nhưng lại kinh hãi về sự hiện diện của Nam Thiên Vân, không hiểu sao tên này lại trên phòng của mình nha.

"Ta là ai?,cùng phòng người thôi!"Nam Thiên Vân cười như không cười đáp tựa như không đáp nói giọng ẩn ẩn thần bí khiến tuấn tú nam tử không khỏi tức giận cảm thấy tên trước vẫn rất là vô lại và ngứa mắt.

Nam tử tuấn tú lườm Nam Thiên Vân một mắt rồi lục lọi xung quanh xem có bị gì mất không, nhưng cảm thấy chẳng có gì cả nên thôi.

Nam Thiên Vân cũng dật mình thường nam tử dù là tu sĩ có cắt côn thịt cũng không nhanh như thế khỏi a, hắn là dùng cách đâu thiên dương còn nam tử tuấn tú trước mắt không biết là dùng cách gì mà nhanh như thể không đau.

"Phù~~~"

Xem ngó một hồi tuấn tú nam tử mới hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng nhìn thấy Nam Thiên Vân lại cảm thấy một loại không thể tả được nghi hoặc chi tâm, dù sao vấn đề mà Nam Thiên Vân vướng hỏi cũng là điều hắn đang nghĩ đến, hai người đều kinh nghi đối phương nhưng không nói toạc ra mà chỉ để nhìn lẫn nhau thôi.

Bón mắt nhìn nhau hơi có loáng qua tia sớm chớp, điều không biết nói gì vào tình trạng hiện tại, bầu không khí căn phòng trở nên túng đi nghệt thở rất nhiều người nhưng hai người vẫn khăng khăng không nói chuyện nhưng đanh đấu tranh vô hình bằng mắt.

Nam tử tuấn tú là người không hay nói nên nói chuyện câu kém, đầu cũng biết nghĩ gì mà nói nên cứ để đó chẳng nói gì. Còn Nam Thiên Vân vô lại hay nói nhưng đôi khi tịt trước tình cảnh này, không quá quen thuộc lại là nam nhân nên hắn vũng không biết nói cái gì ra lời.

Đùng...

Đột nhiên một âm thanh vang lên mở cưa cách ngang bầu không khí lúng túng, chỉ thấy một thiếu nữ tóc búi sạch sẽ thân mặc bạch bào lịnh sự, hai tay đang bưng một cái đĩa lớn chữ nhật, trên có hai bát canh nồng nặc linh khí, bên là hai bộ quần áo xếp chồng lên nhau lục sắc thanh bức từng bức đi vào.

Đây chính là tiểu cung nữ làm việc tại hoàng cung số lượng lớn nhiều thái giám rất nhiều, số lẻ của bên có nhiều gấp mấy lần số người có ở đây đúng là trọng nữ khinh nam ngược thời phong kiến mà, nhưng cung nữ là vạn nữ trong một đều không nói đẹp nhưng mỹ quan cũng rất tốt ít nhất không có bình thường quá, các nàng từ nhỏ đã học làm phục vụ rồi nên tâm tính không cao ngạo cũng chẳng tự hào gì cả.

"Hai...ngươi ngươi....tỉnh rồi?"

Tiểu cung nữ nói lắp bắp, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên vô tận, đây không phải lần đầu tiên nàng đưa thuốc đến cho thái giám nhưng đa phần thái giám đều đều trong tình trạng ngất đi dù tỉnh cơ thể cũng khó mà cử động dù là tu sĩ cũng khó có thể chịu được đau đớn đó, vậy mà trong căn phòng này lại có hai người cơ thể tựa tường khác với những thái giám sau khi thiến khác, thật quái lạ a.

"Ừm!"

Hai người động thanh đáp nhưng cơ thể không động đậy, tựa hồ muốn nói cho tiểu cung nữ rằng tuy hoạt động được chút nhưng chỉ là một chút mà thôi, vẫn rất đâu a.

"Được rồi, vậy thì tốt rồi, bồi bổ cơ thể rồi đi làm việc nha!" Tiểu cung nữ đặt mâm trên bàn nhẹ nhàng nói, biết nàng không cần phục vụ hai người cũng sẽ làm được còn hỏi tại sao hai người có thể hồi nhanh như thế phục thì nàng nghĩ bậy đổ quy công cho hai người điểu chủ tu mộc hệ nên mới có sức hồi phục tốt như thế rồi cũng cảm thấy rất hợp lý nên nàng cũng không nghi hoặc hỏi nhiều.

Mộc hệ thường là loại hồi thương trong thiên hạ thuộc tính nằm trong ngũ hành có thể cùng thủy đều là chữa thương loại bên trong, nhưng người tu thực chiến lại không cao nhưng chưa hẳn là yếu chỉ là người lợi dụng nó tốt hay sai thôi tùy vào cách của mỗi người a.

Tiểu cung nữ cũng không bàn nhiều chuyện nói xong liền bước chân đi ra ngoài phòng, để lại hai người trong phòng ngồi ngẩn ngơ mặt loại phi lý, trong lòng phần chấm hỏi không nói nên lời, nghi thì nghi nhưng hai người vẫn làm theo dù sao việc đang chờ đó a.

Hai người chân nhanh tay nhạy mỗi người cầm một bát lên húc uống vào trong, vị hơi đắng trong thuốc khiến Nam Thiên Vân hơi tái xanh nhưng xong liền bình thường cảm thấy cơ thể không có biến hóa gì cả Nam Thiên Vân cũng không nghi hoặc lắm bởi đến từng này tu vi hắn loại thuốc cấp thấp này đã không có hiệu nghiệm dù tạo ra từ linh vật thì nó là đẳng cấp thấp mà thôi, nhưng đó là với tu vi của Nam Thiên Vân cái này con quái vật, chứ người khác dưới luyện khí kỳ đều có hiệu quả tốt, tuy tu vi càng cao thì hiệu nghiệm càng thấp a.

Nam Thiên Vân húc xong liền để lại nơi đến cầm lên bộ quần áo thái giám trên tay chuẩn bị thay đồ, tuấn tú nam tử cũng húc xong để bát xuống chỗ cũ tay cũng cầm lên một bộ trong đó.

Nam Thiên Vân bắt đầu cưởi từng chút một bộ phần, chậm chậm không nhanh bình tĩnh mà vội vàng, nam tử tuấn tú bên canh giờ mới chú ý tên Nam Thiên Vân đang cởi đồ đã hơi lỏng ra nhìn một hồi nha.

"Ngươi...ngươi...làm gì vậy!" Nam tử tuấn tú mặt hơi hồng vân trên mặt chỉ trỏ Nam Thiên Vân lắm bắp nói một câu, thân thể điều đang run lên tựa hồ như bị đả kích tinh thần ấy vậy.

"Thay đồ!!, làm sao à?" Nam Thiên Vân nhìn nam tử tuấn nghi hoặc nói rồi hỏi luôn mặt rất khó hiểu, tại sao trên đời này lại có tên nam nhân mà tựa như nữ nhân vậy mà nhạy cảm với thay đồ vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì tên nam tử tuấn tú vốn là nam nhân nhưng bây giờ là một tên bán nam bán nữ a.

Nam tử tuấn tú thêm đỏ mặt thẫm lên, không phải vậy mà hắn có lý do a nhưng lại không thể nói ra được bởi hắn cảm thấy người trước mắt chưa tin tưởng được nên bí mật cứ cất sâu vào trong tâm trí đi,còn khi cần sẽ đến a.

"Sao vậy ngại à, nam nhân với nhau mà sao cần như thế thẹn, đàn ông với nhau có thể xảy ra sợ việc gì to tác sao mà nhìn ngươi như nhân vậy?, ngại ngùng, hay non tơ." Nam Thiên Vân nói ra câu nói khuyên bảo còn cuối hỏi thêm hai câu, lòng nghi hoặcj một lần nữa xâu thêm, cũng quá bất thướng a nhưng nhớ đến đam mỹ thì mới suy ra trong phòng đàn ông với nhau cũng có vấn đề ấy nha.

"Không...không..không có gì." Nam tử tuấn tú bây giờ lại như tiểu nương môn bị bắt nạt mặt đỏ vẻ túng chạy vào căn nhà vệ sinh lưu lại Nam Thiên Vân một mặt nghi hoặc xung thiên mà.

Thì ra trong đây còn có một cái phòng nhà vệ sinh nữa, tuấn tú nam tử trong lúc lúng túng đã phóng bừa biết được nên nhanh liền chạy vào, căn phòng vệ sinh cũng không lớn tầm diện tích ba trượng lớn nhưng đủ vài người vào.

Còn Nam Thiên Vân biết từ trước rồi nhưng nghĩ đến quan niệm đàn ông với nhau cũng có sao đâu nên cũng không đi vào, không ngờ tuấn tú nam tử lại có phản ứng nương môn to lớn như thể khiến hắn bất đắc dĩ cười cười kèm nghi hoặc ý vị trong.

Nam Thiên Vân cũng không quan tâm nhiều nữa, bàn tay nhanh chóng cởi bào phục ra rồi bỏ vào túi đồ, bào phục của hắn vẫn là bộ pháp ý hắc sắc lúc trước thôi hiệu quả thì hắn không quan tâm nhưng đẹp thì lọt mắt hắn a, nên bỏ túi đồ đến lúc nào đó sẽ có chỗ dùng.

Nhanh Nam Thiên Vân liền mặc xong bộ đồ thái giám mặc dù có hơi chút khó chịu nhưng rất vừa vật liệu làm tuy không quá xa xỉ nhưng cũng là loại thượng hạng nhất nha, búi tóc liền thành kiểu đuôi ngựa mái tóc vuốt hai bên.

Vừa xong nam tử tuấn tú cũng xong việc bên trong, đi ra nhất thời khiến Nam Thiên Vân hơ kinh, bởi bộ đồ quá hợp với nam tử tuấn tú a đơn giản là làm cho hắn, nhìn thân thể yếu nhược, tóc búi lên kiểu đôi ngựa, đôi mắc ngọc bích đẹp đẽ, thấp hơn Nam Thiên Vân một cái đầu, thân người cũng nhỏ hơn Nam Thiên Vân mấy vòng nha, nhìn rất gầy gò.

Nam tử tuấn tú lại dở trò nương môn mặt cũng thẹn tùng ửng đỏ thành vân tựa như rất bị kích thích tâm khi bị Nam Thiên Vân nhìn khiến Nam Thiên Vân không khỏi quái lạ trong lòng, dù sao nương môn đi quá nha.

Nam Thiên Vân cũng có chút hoài nghi bản thân có phải không có mị lực mê nhân quang hoàn dù sao thì hiệu nam nữ thông cật hiệu nghiệm ai ai cũng mê dù hắn ngũ quan bây giờ là rất bình thường không đẹp không xấu, haiz mị lực của bổn công tử quá mạnh đi.

Nam Thiên Vân hơi tự luyến a, không khí tự dưng lại nghột ngạt lên nha.

"Ta tên...Giang Tiểu Diệp...xin giúp đỡ ạ!!!" Nam tử tuấn tú nhẹ giới thiệu tên mình sau người cúi đầu xuống mặt đỏ bốc khói lên hét to dòng câu cuối thật lớn thật chân tình khó tả, Nam Thiên Vân nghe xong cũng cười cười khóe môi không nói nhưng ngụ ý ẩn trong Giang Tiểu Diệp lại biết a, dù mặt tâm lý hơi không giỏi nhưng hắn không phải kẻ ngu hiểu là chuyện đương nhiên nha.

"Được rồi, ta tên là Nam Thiên Vân, cùng cố gắng a!" Nam Thiên Vân cũng giới thiệu tên bản thân mặt cười cười đi lại vỗ lưng Giang Tiểu Diệp lực đạo không mạnh lắm nha.

"Vâng, Nam Đại Ca!!!" Giang Tiểu Diệp đã hơi quen bầu không khí, không còn lúng túng nữa, vâng vâng dạ dạ đáp mắt như bắt ra trời sao mặt vui mừng không tả siết, trong tâm hắn rất cô độc không chỉ từ nhỏ đến lớn không có người thân a, nay được quan tâm thể kêu luôn đại ca.

"HaHaHaHa....~~~."

Nam Thiên Vân cùng cười vui vẻ cảm thấy Giang Tiểu Diệp rất đáng yêu nha, nhất là vừa nãy câu nói càng khiến Nam Thiên Vân cười to hơn bao giờ hết hắn cảm thấy có chút ý tứ, không bài xích Giang Tiểu Diệp lắm bởi hắn không phải loại người thiên hạ có thể nghĩ đến.

Hai người không nhanh liền kết kết bạn với nhau vui vẻ tận tình giới thiệu bản thân cho đối phương sự việc từ nhỏ đến lớn, lúc nào bị phạt lúc nào vui điều chia sẽ hết, Nam Thiên Vân cũng kể lại từ nhỏ đến lớn việc cho Giang Tiểu Diệp nhưng cái cần giấu nên giấu cái cần lộ thì lộ ra thôi nha.

Qua đó Nam Thiên Vân biết được Giang Tiểu Diệp đáng thương, Giang Tiểu Diệp từ nhỏ đã mồ côi ra mẹ lạc giữa đường xá chợ một ngày có một lão nhân đưa hắn về cho ăn cho uống nuôi hắn lớn, ông lão nói muốn truyền y bát mình cho hắn, vậy liền dạy và nuôi hắn hơn chục năm liền tận thọ qua đời trước khi đi mặt nở nụ cười vui, khi nói đến đó qua vẻ mặt Nam Thiên Vân mười phần chắc chắn rằng Giang Tiểu Diệp đã khóc rất nhiều vào lúc đó.

Còn việc tại sao lại làm thái giám thì Giang Tiểu Diệp miệng kín vô cùng, không chịu trả lời nên Nam Thiên Vân cũng tra hỏi nhiều gây phản cảm.

Tuy trong Nam Thiên Vân qua trực giác bản thân thấy Giang Tiểu Diệp đang che giấu một số chuyện nhưng hắn không hỏi nhiều, chính bản thân hắn đang còn giấu bí mật đây chứ nói gì nghi bí mật người khác, ai cũng có bí mật cả, lạ gì chuyện đó nữa a.

Nam Thiên Vân an ủi Giang Tiểu Diệp, cho một cú ôm nồng nhiệt khiến Giang Tiểu Diệp ửng đỏ cả mặt đầu bốc khói lên, trong đây cũng khiến Nam Thiên Vân nghi hoặc như không hỏi vẫn cứ ôm ôn nhu nhẹ an ủi, tiến triển tình anh em cũng quá nhanh đi chứ a.Nếu gười ngoài thấy có lẽ hai người là gay đây mà nhìn giống như người đồng tính ấy mà.

Nam Thiên Vân trong lòng có chút đồng cảm giác bởi kiếp trước hắn cũng là cô nhi lang thang được sư phụ nhận nuôi, kiếp này cũng không khác là bao nhiêu đều là cô nhi chỉ khác rằng đã được người nuối dưỡng từ nhỏ mà không lang thang bị nhận nuôi. Chính thật sự hắn không có gay nha chỉ là đồng cảm giác mà thôi tựa như thấy đồng loại vậy, trong tâm có sự ấm áp a.

Ôm hồi nhanh liền thả ra chỉ thấy Giang Tiểu Diệp mặt đỏ ửng hồng vân, nhìn biết là xấu hổ rồi như Nam Thiên Vân cảm thấy hắn rất khả ái nha không thẻ nói sai vào đâu được.

Nhưng Nam Thiên Vân thật cảm thấy Giang Tiểu Diệp lạ lạ ở chỗ nào đi á, cảm thấy thân thể ngoại hình hơi sai sai mà quen ở đâu rồi nhỉ, một loại vi diệu cảm giác không giải thích được, nhưng Nam Thiên Vân cũng không có tình trời có số rất nhanh sẽ biết thôi, chứ không được thì chẳng có mà biết a.

Nam Thiên Vân cũng đi ngồi giường không nói nhìn thấy Giang Tiểu Diệp mặt đỏ lòng rối nhìn vài lần cũng không để ý nhiều, bây giờ Giang Tiểu Diệp nghĩ gì thì hắn không biết nhưng điều làm hắn rối loạn như thế hẳn là không nhỏ đâu nhỉ, nhìn đơn giản thì do cai ôm sao a.

Nghĩ lung ta lung tung cuối cùng cũng định thần xóa bỏ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, bây giờ cần làm là phải chờ đợi người kêu đi làm việc, dâm tặc chi lộ muốn bắt đầu thì cũng khó lâu nhỉ nhưng không sao đâu, tương lai thời gian còn nhiều đi, Nam Thiên Vân căn bản là không quan trọng thời gian mà hắn muốn từ từ tận hưởng từng chút một kiểu cấp thấp a.

"Đi ra nơi quảng trường, tập hợp lại, không ồn ào, không cãi cọ im lặng và đứng thẳng, nếu phạm, bất tuân thủ thì, Chết!!!"

Đột nhiên một âm thanh trong đầu vang lên khiến hai người giật mình, giọng điệu trong đầy uy nghiên khó chống lại được câu cuối uy hiếp ý vị thâm trường nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng mồn một, không cần nói cũng biết nghĩa là gì a.

Hai người không nói gì ngó xung quanh một lát trong đầu liền hiểu đây là gì 'Truyền Âm' là dùng thần thức truyền với não người khác tiến hành truyền âm cách vạn dặm tựa như bên canh vậy, nhìn khí tức trong hẳn là hậu thiên hay tiên thiên gì đó, cũng khẳng định rằng không chỉ hai người được truyền nghe ý nghĩa trong câu liền biết truyền âm cho nhiều người kẻ ngu cũng biết nha.

Nam Thiên Vân và Giang Tiểu Diệp nhanh chóng xông ra cửa ngoài, các tòa nhà thái giám được xoay thành vòng tròn mà chính giữa vòng xoáy là quảng trường mà người truyền âm nói đến không thể nào sai được, bởi ở thái giám viện chỉ có một quảng trường này thôi.

Chính giữa quảng trường một lão giả đang ngoài ở ghế ghỗ đơn sơ nhìn rất bình thường nhưng mọi người hiểu đây tuyệt đối là tiên thiên kỳ trở lên cao thủ, sau lưng chính là tên thái giám chọn người hôm qua không sai, người có thực lực như thế mà đứng sao lão giả thì đủ biết thân phận và thực lực sẽ mạnh hơn nhiều rồi nên đám người đi ra không dám bất kính một mực làm theo a.

Rất nhanh một đội ngũ chỉnh tề xếp ngay ngắn không lệch một ly nào, Nam Thiên Vân và Giang Tiểu Diệp đều ở trong đó đứng cạnh nhau xếp hàng cuối, tổng số lượng vừa tròn ba mươi người thêm hai người thượng vị trên là ba hai quả là một con số không nhỏ đâu, nhưng so với hoàng cung rộng lớn này thì chẳng bằng số lẽ một phần trăm a, ít ít vô cùng nha.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.