Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sảy thai

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

Chương 28: Sảy thai

Bầu không khí của tiệc mừng thọ Thái hậu diễn ra vô cùng náo nhiệt, mọi người liên tục kính rượu lẫn nhau trong đó có cả Thái hậu, ban đầu bà cũng vui vẻ uống vài ba ly nhưng do tuổi tác đã cao nên bà lấy trà thay rượu để chung vui cùng mọi người, bên dưới các vũ nương động tác uyển chuyển trong từng tiếng nhạc.

Uyển Thanh cũng bị thu hút bởi sự náo nhiệt đó, nàng vừa ăn vừa chăm chú xem vũ khúc, một lúc sau, Uyển Thanh bắt đầu buông đũa xuống, cẩn thận lấy ly trà mở nắp gẩy gẩy nhẹ lá trà, thổi nhè nhẹ đang định đưa lên miệng, bỗng nàng cảm thấy bụng dưới đau thắt lại nàng cố nín nhịn nhưng cơn đau càng ngày càng thêm nặng, nàng khó chịu, hạ mạnh ly trà xuống nước trà theo đó bắn một ít ra ngoài, mọi người vì động tĩnh của nàng mà hướng tầm mắt của mình nhìn sang. Phu thê Phương đại nhân vội vàng đứng dậy hốt hoảng chạy đến chỗ nàng:"Thanh nhi!"

Thừa Phong ở bên cạnh quay vội sang thấy Uyển Thanh khuôn mặt trắng bệch, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, tay nàng đang ôm chặt lấy bụng, Thừa Phong lo lắng hỏi:"Thanh nhi! Nàng sao vậy?" Uyển Thanh giọng yếu ớt cố nói:"Bụng...Bụng thiếp... Bụng thiếp đau...đau quá!" dứt lời nàng ngất lịm đi trong lòng Thừa Phong, hắn vội đỡ lấy nàng hốt hoảng không ngừng gọi nàng:"Thanh nhi! Thanh nhi! Nàng đừng làm ta sợ, Thanh nhi!" Bây giờ trong Ngọc Loan điện loạn hơn bao giờ hết, văn võ bá quan cùng gia quyến mỗi người một tâm trạng lo lắng có, sợ hãi có,bất ngờ cũng có,... Thái hậu cũng bị cảnh tượng này doạ đến nỗi ngất đi phải đưa về Từ Ninh cung nghỉ ngơi, Hoàng thượng, Hoàng hậu và Hoàng Quý phi lo lắng bước xuống dưới. An Nguyệt công chúa nhìn thấy váy của Uyển Thanh thẫm đẫm toàn là máu hốt hoảng chỉ tay nói:" Máu! Tẩu...Tẩu tẩu chảy nhiều máu quá!" Thừa Phong theo hướng tay muội muội mà nhìn thì thấy máu đã loang phần lớn váy của Uyển Thanh hắn quát lớn:"Truyền thái y, người đâu! Mau truyền thái y"

Bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu cũng vì thế mà kết thúc, nghi ngờ có người giở trò Hoàng thượng ra lệnh trừ Hoàng hậu và Hoàng Quý phi còn lại phải ở lại Ngọc Loan điện không được ra ngoài. Phu thê Phương đại nhân dù đang rất lo lắng cho nữ nhi nhưng lệnh vua khó cãi nên chỉ biết thầm cầu cho Uyển Thanh bình an.

Uyển Thanh được đưa đến tẩm điện của Trường Xuân cung, tất cả thái y trong thái y viện ngay cả thái y lần trước bố trí chăm sóc Uyển Thanh ở Ngọc Thành phủ đã có mặt, bên ngoài tẩm điện Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng Quý phi, Thừa Phong đều lo lắng đứng chờ bên ngoài cửa tẩm điện. Nhìn cung nữ hết lượt này đến lượt khác ra ra vào vào trên tay bưng ra không biết bao chậu máu, tuy có lẫn cả nước nhưng vẫn làm trái tim ai cũng thấp thỏm nhất là Thừa Phong, Hoàng hậu nhẹ nhàng bước đến gần Thừa Phong dịu dàng nói:" Phong nhi! Đừng quá lo lắng hại sức khỏe, Uyển Thanh sẽ không sao đâu? Con bé cát nhân tự hữu thiên tướng" *Thừa Phong nghe Hoàng hậu nói vậy cũng chỉ khẽ thở dài vâng một tiếng nhưng hắn vẫn đang rất lo lắng.

Tầm hơn một canh giờ sau, các thái y lần lượt bước ra, khuôn mặt ai nấy đều chất chứa sự mệt mỏi, Hoàng thượng lúc này cao giọng hỏi:"Tình hình Ngọc Thành Vương phi sao rồi" một vị thái y đại diện đứng ra bẩm báo:" Bẩm Hoàng thượng, tình hình của Ngọc Thành Vương phi đã không còn gì đáng ngại nhưng cơ thể của Vương phi còn rất yếu phải điều dưỡng một thời gian, chỉ có điều..." Ngừng một lúc thái y mới ngập ngừng nói:" Chỉ có điều đứa bé không thể giữ lại được"

Mọi người nghe thái y nói xong liền say sẩm mặt mày, Hoàng Quý phi nghe tình hình của chất nữ đau lòng nói:" sao đang yên đang lành lại sảy thai chứ?" Hoàng thượng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên ra lệnh:" Người đâu! Đem hết thức ăn, cả thì đũa Ngọc Thành Vương phi vừa dùng đến đây không được bỏ xót bất cứ thứ gì" vị thái giám tổng quản ở bên cạnh nhận lệnh liền vâng một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

CHÚ THÍCH: * Cát nhân tự hữu thiên tướng: Dân gian Trung Quốc có câu tục ngữ : “Cát nhân Thiên tướng.”, hoặc “Cát nhân tự hữu thiên tướng”. Nghĩa là gì ? có nghĩa là người tốt tự sẽ được sự giúp đỡ của Trời, “thiên tướng” có nghĩa là Trời giúp đỡ. Câu nói này là một câu tục ngữ của bá tánh, xuất xứ cụ thể không thể khảo cứu, nhưng lại cùng với câu “Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân 天道無親,常與善人” trong “Đạo Đức Kinh” của ông tổ Đạo Gia là Lão Tử có hàm nghĩa tương đồng. Ý nghĩa câu đó muốn nói Thiên đạo là công bằng, sẽ không mỏng chỗ này dày chỗ kia, sẽ chỉ giúp đỡ người lương thiện.

Kết hợp câu nói của Lão Tử và câu tục ngữ “Cát nhân tự hữu Thiên tướng”, tôi nghĩ chúng ta nên minh bạch “Cát nhân” là như thế nào ? Cái gọi là “Cát nhân” chính là “Thiện nhân” mà Lão Tử nói. Thiện nhân không nhất định là người có nhiều bản lĩnh, càng không nhất định là vĩ nhân hoặc thánh nhân, nhưng thiện nhân nhất định là người “lạc thiện hiếu thí”, “tâm địa lỗi lạc”, “tự cường bất tức”.

Bạn đang đọc Vương phi của Ngọc Thành Vương sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.