Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1537 chữ

Khương Mật lúc trước tiêu sái rời đi, vác hành lý cầm tiền là vào thành, sau khi nàng đi, trong thôn cũng có nói chút chuyện phiếm. Lúc ấy có người đến hỏi Ngô thị, tam tức phụ của bà đi đâu? Sao không tự mình cho con bú? Ở nông thôn còn học người trong thành mời vú nuôi.

Ngô Thị thuận miệng bịa chuyện, nói lão Tam viết thư về, có đồ quan trọng bỏ quên ở nhà, nên để nàng đưa đi.

Người ta vừa nghe lời này thì kinh hãi, không phải Khương Mật chỉ đi ra ngoài ba năm ngày mà lên tận phủ thành?

Có cái gì quan trọng mà nhất định phải vội vàng đưa tới? Cho dù thật sự muốn có thể nhờ người mang đi cũng được mà.

Ngô thị nói là liên quan đến thi cử khoa cử, không đưa đi không được. Bà nói được một nửa, giống như nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn những người này một cái, mắng: "Con dâu ta mang cho con trai ta cái gì mà các người cũng quan tâm hả? ”

"Cho dù thật sự là đồ vật quan trọng không tiện giao phó cho người khác, sao ngươi không tự mình chạy một chuyến? Lại để cho tiểu tức phụ ra cửa đi xa như vậy. ”

Nếu đổi lại là người khác, bị nghi ngờ như vậy nhất định sẽ giải thích, cố gắng thuyết phục mọi người. Nhưng Ngô thị quả nhiên là Ngô thị, bà nhìn mọi người giống như nhìn kẻ ngốc: " Ngươu bảo ta đi phủ thành, để nàng lưu lại chăm sóc Nghiên Đài? Người khác yên tâm còn ta không yên tâm, nhìn tôn tử ta xem, vào tay ta nuôi mập mạp bụ bẫm bao nhiêu. Giao cho tiểu tức phụ trẻ tuổi sao có thể tốt bằng. Hơn nữa, một chuyến đi xa nào có dễ dàng. Nam nhân nàng thi cử, nàng nên chịu loại khổ cực này, sao ta lại phải đi bôn ba mệt nhọc? Dựa vào cái gì? ”

Bà nương trong thôn nghe xong, trợn mắt há hốc mồm.

Có không ít người trong lòng đồng tình với Khương thị một phen, lúc nàng ở nhà Ngô thị cả ngày con dâu trên con dâu dưới, nhìn thân thiết bao nhiêu, nàng vừa không có ở đây đã hiện nguyên hình. Nghe xem, đây không phải là mẹ chồng độc ác trong truyền thuyết hay sao?

Ngô thị động miệng là đem hỏa lực hấp dẫn đến trên người mình, người trong thôn đều không để ý đến chuyện Khương Mật đi đưa cái gì cho Vệ Thành, toàn bộ đều đau lòng Khương Mật, bình thường nàng tán gẫu cùng bà nương trong thôn luôn nói cha mẹ chồng hiền lành...

Nàng thật sự nên trở về nhìn mặt Ngô bà tử bây giờ.

Ngô thị ở trước mặt người khác cũng không lộ ra vẻ lo lắng, bà luôn mang tâm tình vô cùng tốt chăm sóc tôn tử, chỉ ở trước mặt lão đầu tử mới than thở hai câu. Người trong thôn cảm thấy Khương Mật chỉ đi ra ngoài nhiều lắm là một tháng, không nghĩ tới đã tháng tám mà người còn chưa trở về, vợ Đại Lang cách vách cũng đứng ngồi không yên. Trần thị không nhớ thương Khương Mật, nàng ta ngồi không yên là bởi vì chuyện cho con bú, dù sao cũng không thể để mẹ chồng cầm tiền đưa cho người ngoài.

Trần thị trực tiếp hỏi mẹ chồng vì sao không để nàng cho Nghiên Mực bú? Cái trứng đó cho nàng ta, nàng ta cho Nghiên Mực ăn sữa.

Ngô thị cũng không khách khí, nhìn lướt qua Xuân Sinh đang được đại tức phụ cõng trước ngực: "Sữa của ngươi loãng như canh gạo, cho Xuân Sinh ăn mà mặt mũi vàng vọt thân thể gầy gò, thế mà tâm nhãn còn không nhỏ, còn muốn cho Nghiên Mực ăn.”

"Mỗi ngày ăn một bát trứng đường là sữa của con cũng sẽ tốt."

Ngô Thị: " Ta nợ ngươi à? ”

Đại lang tức phụ muốn kiếm tiền, không kiếm được nên cả người khó chịu, Ngô thị mới mặc kệ nàng ta khó chịu hay là không, vẫn vui vẻ mang theo Nghiên Mực, dành thời gian lẩm bẩm nhi tử con dâu. Bà niệm từ tháng sáu đến tháng bảy đến tháng 8tám đến đầu tháng chín, ngày hôm đó, cổng làng có một chiếc xe ngựa, toa xe nhìn cũ kỹ, không tốt lắm, nhưng ở nông thôn, xe bò còn hiếm thấy, quanh năm cũng không thấy được xe ngựa hai lần. Nhìn xe ngựa dừng lại ở cửa thôn, có người tiến lên, còn chưa tới gần, cửa toa xe đã mở ra, người đi xuống rõ ràng chính là Vệ gia Tam Lang.

Vệ Thành đi xuống trước một bước, sau khi đứng vững mới vươn tay đỡ Khương Mật xuống, lại muốn lấy hành lý mang về từ phủ thành, chợt nghe thấy có người gọi mình.

"Đó không phải là Vệ gia Tam Lang sao? Sau khi thi xong đã trở lại rồi đấy à? ”

Vệ Thành đáp đúng là vậy.

“ Nương tử ngươi đi thi với ngươi? Nghe nương ngươi nói nàng mang cho ngươi đồ quan trọng, là cái gì đó? ”

Vệ Thành bảo bà con chờ một chút, trước tiên lấy hành lý xuống, đếm tiền trả cho người đánh xe, nhìn xe ngựa đi xa mới quay người lại cười nói: "Đó là nương lười giải thích nên mới thuận miệng nói để đuổi các ngươi đi. ”

Mấy nam nhân tràn đầy kinh ngạc, nói Ngô bà tử gạt người?

"Sự tình cũng có chút phiền toái, ta cũng không viết rõ ràng trên thư, chỉ dặn để Mật nương đến phủ thành, nói có việc gấp, nương ta mới nói thành như vậy."

"Vậy có chuyện gì thế? Còn muốn nương tử ngươi đi xa như vậy? Đến nhi tử mới sinh được hai tháng cũng không để ý. ”

Vệ Thành cầm hành lý chuẩn bị về nhà, thấy hai người bọn họ cố hết sức mới mang được, người trong thôn vội vàng đến hỗ trợ, mỗi người cầm một ít: "Chúng ta giúp ngươi đem đồ đạc trở về. Ngươi tiếp tục nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Lòng hiếu kỳ bị gợi lên mà không được nói rõ, ban đêm muốn ngủ cũng ngủ không được.”

"Là vì thi cử nhân."

“ Ngươi đi thi cử nhân thì nương tử ngươi có thể giúp được gì?

"Giúp ta nấu cơm giặt giũ an bài sinh hoạt."

“ Không phải là có khách điếm sao? Sao không ở đó. ”

Vệ Thành hạ giọng nói: "Sau này người thân bằng hữu các ngươi nếu có đi thi cử nhân thì nói cho hắn biết, tốt nhất là đi tỉnh thành sớm một chút, tìm một cái viện yên tĩnh, thuê khoảng một hai tháng. Tự mình nấu cơm tiết kiệm được không ít chi phí ăn uống, khách điếm tuy rằng thuận tiện, có người đưa cơm giúp giặt quần áo, thì càng dễ bị động tay động chân. Nghe đồng môn ta nói, các khóa trước từng xảy ra chuyện, trước khi thi bị người ta hạ thuốc xổ, vừa mới vào trường thi không bao lâu đã bị quan sai nâng ra, cứ như vậy uổng phí ba năm khổ công. Ta là đề phòng chuyện này mới để Mật nương tới đây, đúng là tiết kiệm được không ít cả tiền bạc lẫn tâm sức. ”

Người trong thôn cũng không phải kẻ ngốc, nghe hắn nói như vậy lập tức liền hiểu.

"Mình thi không được, còn hạ dược người khác, để người ta cũng không thi được. Tâm địa này cũng quá xấu xa rồi.”

"Thóc gạo nuôi trăm người, trên đời này loại người nào cũng có. Ta viết thư về nhà cũng không dám nói quá rõ ràng, sợ trong nhà lo lắng, chắc là nương ta bị hỏi gấp, mới thuận miệng nói thế. ”

Mấy người giúp cầm hành lý vừa nghe vừa gật đầu.

"Ta đã nói rồi, Ngô bà tử tuy là miệng lưỡi chua ngoa, nhưng tâm địa cũng không đen đến vậy?"

Nghe nói như vậy, Vệ Thành khó hiểu: " Nương ta nói cái gì? ”

“......”

" Ngươi về hỏi nương ngươi, để chính miệng bà ấy nói với ngươi."

"Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người bị hỏi nhiều đến nóng nảy mà há miệng tự bôi nhọ bản thân. Bà ấy nói ngươi đưa thư về dặn gia đình đưa một thứ quan trọng đi phủ thành, nói cái gì mà việc mệt chết người không đền mạng như thế này không để cho nương tử ngươi đi chả lẽ lại để cho bà ấy đi? ”

Vệ Thành:...

Khương Mật đi theo bên cạnh, từ đầu đến cuối không mở miệng.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.