Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Nghĩ tới đây, hai tẩu tử lập tức khó chịu, Lý thị còn biết nhẫn nại, Trần thị miệng lưỡi đụng một cái là nói ra trong lòng: "Hắn lại không nhận lễ, cũng không cho trong nhà thu, vậy thi cử nhân có ích lợi gì? Đã không kiếm được tiền còn phải bỏ tiền ra làm tiệc cơ động? Có phải là bị điên rồi không? ”

"Có nhận lễ hay không cũng không có phần của ngươi, làm tiệc cũng không tiêu của ngươi một xu, lải nhải cái gì?"

"Sao lại không có phần của ta? Trước khi phân gia chúng ta cũng ra sức vì hắn bao nhiêu.”

Ngô thị liền cười rộ lên: "Ngươi còn biết đã phân gia? Đúng vậy, Vệ gia hơn hai năm trước đã phân ra rồi. Lúc trước người đòi chia là hai người ngươi, các ngươi khinh thường lão tam, nói với ta cái gì nhỉ, đừng phí tiền, đã thi đến ba lần mà vẫn không trúng thì nhất định là không thi được, tiếp tục cho hắn đọc sách cũng là vô ích. Có phải lời này là ngươi nói không? Vợ Đại Lang ngươi dám nhận không? ”

Trần thị xấu hổ nhưng lại không thể không đứng ra giải thích cho mình rằng cho dù nàng ta có nhìn nhầm, nhưng lúc trước đó chẳng lẽ không xuất lực cho lão tam? Hiện tại hắn phát đạt, dựa vào cái gì mà không mang theo huynh đệ cùng nhau hưởng phúc?

Không đợi Ngô thị mở miệng, Vệ lão đầu nói chuyện xong với người khác trở về phòng, đúng lúc nghe được mấy câu này.

Vệ phụ đang rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy hồng quang, đột nhiên đen mặt: "Đây là tự ngươi nghĩ hay là lão đại bảo ngươi nói? ”

Ở trong nhà này, bình thường người làm chủ là Ngô thị, Vệ phụ ít khi mở miệng, nhưng mỗi một lần, chỉ cần ông nói thì nhất định là có chuyện lớn. So với việc bị mẹ chồng mắng, Trần thị càng sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cha chồng hơn. Nàng ta vùi đầu vào làm việc không dám trả lời, nhưng Vệ phụ lại không buông tha cho nàng ta, xoay người đi ra cửa, đứng dưới mái hiên gọi Vệ Đại Lang tới, chờ hắn tới rồi liền bảo hắn quỳ xuống.

Vệ Đại Lang còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nên vẫn còn đứng im bất động, Vệ phụ liền cầm một cây gậy quất vào đùi hắn: "Ta bảo ngươi quỳ xuống. ”

Vệ Đại Lang lảo đảo quỳ: "Cha đây là sao? Đột nhiên như vậy..."

" Là sao à? Lúc trước các ngươi muốn phân gia ta không đồng ý, huynh đệ các ngươi vẫn nhất định muốn chia, nói đã thành gia thì không thể chỉ nghĩ đến huynh đệ, cũng phải tính toán vì vợ vì con, lời này chính là ngươi nói? Lúc ấy ta đã nói rõ ràng với ngươi “hôm nay phân gia, nếu sau này lão tam thăng tiến, thì các ngươi cũng đừng hòng dựa vào, một chút cũng không được”, ta đã bảo ngươi suy nghĩ kỹ lại xem còn muốn chia hay không, ngươi lúc ấy đã nói gì, ngươi nói lại cho ta nghe.”

Chuyện phân gia có thể nói là một nỗi đau trong lòng Vệ Đại Lang, bình thường hắn không dám nghĩ nhiều đến nó, không ngờ hôm nay lại bị cha già nhắc tới.

Vệ Đại Lang cúi đầu, cắn chặt răng, không mở miệng.

Vệ phụ đứng trước mặt hắn, nhìn xuống từ trên cao: " Ngươi không nói ta thay ngươi nói, lúc đó ngươi cũng quỳ gối trước mặt ta như thế này, nói nhi tử bất hiếu, cầu xin ta thành toàn. ngươi cảm thấy huynh đệ liên lụy đến ngươi, không tin rằng hắn có thể trở mình, ngươi muốn phân gia. Lúc ấy có bao nhiêu cứng rắn, thì bây giờ có bấy nhiêu hèn mọn, còn khuyến khích nương tử đến lấy lòng đòi lợi ích. Làm đại ca làm đến mức này có biết xấu hổ hay không. Nếu là ta, đã phân gia thì sẽ không nhìn chằm chằm vào nhà huynh đệ, người ta ăn sơn hào hải vị chuyện của người ta, bản thân mình ăn cỏ ăn trấu là tự mình chuốc lấy, thì cũng tự mình nhận. Hơn hai năm trước các ngươi náo loạn tách ra, bây giờ lại muốn hợp lại hay sao. Ta sống đến tuổi này cũng chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, bây giờ nói rõ ràng cho cả nhà ngươi biết, cửa cũng không có đâu, dẫn nương tử ngươi về nhà tự mình hiểu rõ, không tranh bánh bao cũng nên tranh khẩu khí, đừng để người khác khinh thường ngươi. ”

Vệ phụ rất ít khi dạy dỗ người khác, cũng không giống Ngô thị to tiếng chửi bới truyền ra ngoài, từng câu từng chữ của ông vẫn có thể làm cho Vệ Đại Lang mặt đỏ tai hồng nghe xong không ngẩng đầu lên được. Vệ phụ nói xong thì ngồi sang một bên, Vệ Đại Lang cúi đầu quỳ một lát, đứng lên kéo Trần thị rời đi.

Hai người bọn họ trở về làm gì Vệ phụ cũng lười quản, dù sao thái độ của ông như thế nào cũng đã thể hiện ra rồi.

Là các người muốn phân gia, muốn tách ra tự mình sống. Lúc đó cũng đã chia đầy đủ tiền bạc đồng ruộng để các ngươi tự lập môn hộ. Cho dù vẫn là huynh đệ ruột thịt thì cũng đã là hai nhà, chưa từng nghe nói qua chuyện huynh đệ nghèo túng thì ngại hắn kéo chân sau, lúc hắn phát đạt lại dựa dẫm vào. Cùng nhau trải qua khó khăn đến lúc hưởng phúc mới có phần của ngươi, ích kỷ chỉ muốn lợi ích về mình thì nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.

Vệ phụ cũng đoán được hôm nay là Trần thị tự mình gây chuyện, Đại Lang chưa đến mức đó.

Nhưng sao ông lại mắng hắn, chẳng qua là ông muốn ép hắn quản lý nương tử mình, ông mặc kệ người khác nói như thế nào? Với ông phu thê vốn là một thể, Trần thị hay sinh sự phiền phức này cũng là người của Vệ Đại Lang hắn.

Lý thị chứng kiến toàn bộ quá trình, nàng ta bị dọa đến choáng váng, vừa mới sinh ra một chút tâm tư nhỏ đã bị cha mẹ chồng hợp lực dập tắt. Chờ nàng ta giúp đỡ xong về nhà, vừa uống được một ngụm nước, đã nghe thấy ngoài phòng có người gọi mình, ra ngoài nhìn là nương của nàng ta..

"Nương đến có chuyện gì không?"

"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi nói chuyện? Đã lâu không thấy ngươi về qua nhà, ta cùng cha ngươi còn có ca ca tẩu tử ngươi đều muốn gặp ngươi. ”

Lý thị không ngu xuẩn, sao có thể không biết lý vì sao nương nàng ta lại tới? Bình thường quanh năm suốt tháng không thấy để ý gì đến mình, giờ mới đột nhiên nhớ thương còn không phải là đến lôi kéo quan hệ? Chắc là nghĩ mình đi rút ngắn quan hệ thì mới có thể nhờ vả. Nếu bình thường, nàng ta sẽ giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt cho qua, nhưng bây giờ thật sự không có sức lực mà vòng vo, Lý thị xoay người vào phòng, bảo nương nàng ta đi theo vào, rót chén nước, mới ngồi xuống nói: "Nương đừng phí tâm tư vào việc này, vô dụng. ”

"Ta chỉ là muốn tới thăm ngươi ..."

Lý thị nhìn chằm chằm bà, một hồi lâu mới hỏi: "Lời này nương nói ra chính mình tin được không? ”

" Vậy có nghĩa là ngươi không muốn giúp nhà mẹ đẻ? Làm người phải có lương tâm, chúng ta nuôi ngươi lớn, tìm cho ngươi cửa hôn dự tốt như này, để ngươi đến Vệ gia hưởng phúc… Ngươi sao có thể mặc kệ cha mẹ huynh đệ? Chúng ta có chỗ nào đặc tội với ngươi mà vừa phát đạt đã muốn bỏ rơi nhà mẹ đẻ? ”

Lời này như cái gai đâm vào tâm, Lý thị nghe xong thì nức nở, nói: " Sao ta lại không muốn giúp? Nhưng ta thì có thể giúp được gì? Người trúng cử không phải là nam nhân nhà ta. Nương người có phải đã quên rồi không, Vệ gia đã sớm phân gia. Bây giờ nhà ai lo phận nhà ấy, ta không chiếm được tiện nghi gì thì phải giúp như thế nào? ”

Nương nàng ta hỏi Lý thị nói thế là có ý gì, phân gia rồi thì không phải là huynh đệ ruột thịt nữa hay sao? Có nhà nào huynh đệ phát đạt mà lại không giúp đỡ lẫn nhau?

"Nương người có nói với ta cũng vô dụng, vừa rồi đại tẩu ta náo loạn một hồi bên nhà cũ, cha chồng ta không thèm không nói đại tẩu mà trực tiếp gọi đại ca đến trước mặt bắt quỳ xuống, hỏi hắn lúc trước nói như thế nào? Người muốn chia nhà có phải là hắn không? Người giơ tay lên trời thề sau này huynh đệ có phát đạt cũng sẽ không tới cửa đòi cơm ăn có phải là hắn hay không? Đại ca bị hỏi đến mức không ngẩng đầu lên được, cuối cùng chỉ biết kéo đại tẩu trở về, ta ở bên cạnh nghe, một tiếng cũng không dám hé răng, những lời này không chỉ nói cho đại ca đại tẩu nghe, mà cũng là nói cho ta nghe, ta có làm gì thì cũng sẽ có kết cục như này.”

“ Nếu nương không tin thì ta cam đoan với nương, lão tam mà chịu giúp nhà ta, lúc đó nhất định ta sẽ không quên nhà mẹ đẻ, như vậy được không?"

Cho dù có được lời này, nươnh Lý thị cũng không có nửa điểm cao hứng.

Với thái độ này của Vệ lão đầu và Ngô bà tử, bọn họ làm sao cao hứng được?

Ngày hôm sau, Vệ gia mở tiệc cơ động, từ sáng đến tối, thức ăn cứ hết là sẽ mang thêm ra, Ngô thị thu xếp như thế nào? Bà lên trấn mời đầu bếp tới, đầu bếp tửu lâu trên trấn nghe nói là nhà tân cử nhân mở tiệc, vội vàng đáp ứng, hắn mang theo học đồ đến, sử dụng hết bản lĩnh trấn cửa, ở nông thôn hiếm khi được nhìn thấy món ăn tốt như vậy, khách nhân tới chúc mừng hoặc lôi kéo giao tình ai cũng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, ăn ngon uống say người trước vừa đi, người sau lại đến, Vệ gia náo nhiệt suốt một ngày, mười dặm tám thôn người quen hay không quen toàn bộ đều đến, cũng không đến tay không.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.