Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Vệ Nhị Lang bị ăn quả đắng, không thể muối mặt quay đầu, nên đã từ bỏ, Lý thị lại không chịu. Lý thị định đem ruộng cạn trước kia nhà mình có cộng thêm hai mẫu ruộng mới mua cùng treo dưới danh nghĩa của lão tam, treo xong lại bàn bạc để lão tam giúp nhà mẹ đẻ nàng ta, xem xem thái độ của lão Tam là gì. Nếu hắn không chịu giúp thân thích xa, đến lúc đó để nhà mẹ đẻ treo ruộng dưới danh nghĩa nhà mình, tiếp một tay. Việc này cả Lý thị cả nhà mẹ đẻ nàng ta đã cân nhắc lâu, chỉ chờ Vệ Nhị Lang đi mở miệng, ai có thể nghĩ đến Vệ Thành từ chối, ngay cả đường sống cũng không lưu lại.

Nghe nam nhân nói, Vệ Thành nói một đống đạo lý lớn không hiểu có ý gì, nói chung là không đồng ý. Vệ Nhị Lang còn nói không đồng ý thì thôi, bây giờ đã nhìn rõ mặt, coi như không có người huynh đệ này.

" Huynh đệ Cử nhân của ngươi nói không thì là không? Không, để ta đi nói chuyện với đệ muội. ”

Lý thị đi tìm Khương Mật, hỏi rốt cuộc lão tam có ý gì?

Khương Mật lắc đầu.

"Đệ muội ngươi mặc kệ không quản?

Khương Mật nói nếu là chuyện vặt vãnh trong nhà nàng nói được, nếu là đại sự, Vệ Thành đã quyết định thì sẽ không có đường xen vào.

“ Chẳng lẽ ngươi không vì ngươi nhà mẹ đẻ mà nghĩ, nam nhân nhà ngươi trúng cử, nhà mẹ đẻ ngươi không treo ruộng? ”

Khương Mật nói nhà mẹ đẻ nàng chưa từng nhắc tới chuyện này, mà bây giờ có nhắc tới cũng không có cơ hội, Vệ Thành rất bận rộn, còn một hai tháng nữa lại phải đi xa, bây giờ không phải là thời điểm bàn bạc mấy chuyện này.

Lý thị còn muốn nói nữa, Khương Mật dừng chuyện trong tay, nhìn về phía nàng ta: " Đại tẩu ngươi nghe ta khuyên một câu, dù trong lòng có ngàn vạn đạo lý cũng đừng chọn ngay lúc chàng không muốn nghe để nói, hiện giờ Tam Lang cả ngày đọc sách luyện chữ, đến ta còn phải hạn chế ôm Nghiên Mực đến gần chàng, chỉ sợ quấy rầy. Đầu xuân chàng còn có một kỳ thi lớn, không còn tâm tư nghĩ đến những thứ khác. Vấn đề mà ngươi quan tâm chờ chàng thi xong về sẽ có câu trả lời, thật sự không cần phải vội vàng. ”

Khương Mật sợ không đủ uy hiếp nàng ta, lại thêm một câu: "Tam Lang xưa nay làm người thế nào đại tẩu ngươi chắc cũng đã biết, chàng đâu phải là loại người tính toán chi li so đo hay khắc nghiệt với huynh đệ. Trong lòng chàng chưa chắc đã không tính toán cho đại ca nhị ca, có lẽ chỉ là chưa đến lúc đó nói ra. Nhị tẩu nếu hiểu được, thì m về trấn an nhị ca một chút, ta chỉ sợ cứ cứng nhắc như vậy thật sự làm hỏng tình cảm huynh đệ, đến lúc đó thật..."

Lời này nếu là người khác nói, Lý thị không nhất định sẽ nghe, nhưng nếu là Khương Mật nói.

Khương Mật là ai?

Nàng là cử nhân nương tử, tình cảm với cử nhân lão gia vô cùng sâu đậm, sẽ không nói nhảm.

Nghĩ như vậy, Lý thị lại cảm thấy có lẽ lão tam thật sự có an bài khác, nếu để mặc cho nam nhân nhà mình tiếp tục gây chuyện, khiến cho cả thôn ai cũng nhảy ra mắng lão tam, nếu hắn thật sự có an bài, tức giận lên chỉ sợ cũng phải bỏ đi. Ai cũng thế, bị huynh đệ chỉ trích bạc tình bạc nghĩa thì chả cần phải tự ngược, lấy mặt nóng dán mông lạnh làm gì.

Không thể! Náo không được! Ngàn vạn lần không thể náo loạn!

Lý thị vội vàng trở về phòng, tìm một vòng thấy Vệ Nhị Lang ở nhà, mới bảo hắn đừng giận lão tam nữa.

Vệ Nhị Lang cảm thấy không hiểu: "Ta khi nào giận dỗi với lão tam? Là trong mắt hắn không có người nhị ca là ta! ”

"Đừng nói lời này nữa! ngươi đi giải thích với bà con, nói Tam Lang không phải là không chịu giúp nhà chúng ta, chẳng qua là sau khi khai xuân hắn còn phải thi tiếp, gần đây không có tâm tư suy nghĩ những thứ này, nói ngươi đã hiểu lầm hắn! ”

"Tại sao ta phải đi? Ta không đi. ”

Lý thị bưng chén lên uống một ngụm nước, đặt chén lên bàn: "Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi ta đi. ”

“ Ngươi dám đi thì lăn về nhà mẹ đẻ. Hắn đối xử với ta như vậy, ta còn phải nịnh nọt hắn. Lần này là Vệ lão tam hắn không đúng, đáng lẽ phải là hắn đến chịu tội với ta. ”

Lý thị thật sự tức chết, nàng ta bình thường không dám lớn tiếng với nam nhân, nhưng đây là chuyện trọng đại. Nàng ta kể lại cho Vệ Nhị Lang nghe chuyện vừa nghe từ Khương Mật , nói lão tam có tính toán của hắn, nhưng giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để nói, trước mắt thật sự không có thời gian bàn bạc đến mấy chuyện này, người ta còn đang chuẩn bị thi cử, sau khi khai xuân còn phải đi xa.

Lý thị vừa nói vừa gấp gáp muốn khóc, người ta vốn đã có an bài, chỉ là còn chưa nói cho ngươi mà thôi, ngươi lại chờ không được mà chủ động đi đòi hỏi, đã không đòi được còn đi rêu rao cho tất cả mọi người cùng biết, nhỡ trộm nồi không được còn mất nắm gạo, liệu còn vớt được chỗ tốt nào không?

“ Bình thường lúc nào ngươi cũng nói ta là bà nương ngốc nghếch, nói tầm mắt ta thấp, thế thì tầm mắt ngươi cao đấy. Ngươi nhìn xem, ngay cả nhà mẹ đẻ đệ muội người ta còn chưa tìm tới, chúng ta thì hay rồi, xông lên đầu tiên. Không nói Khương gia, ngay cả đại ca bọn họ cũng chưa nói cái gì..."

Trong lòng Vệ Nhị Lang bây giờ cũng không xác định được.

Mà lão Tam hình như thật sự không phải loại người này, vậy thật sự là trách lầm hắn?

"Vậy phải làm sao? Còn không phải là tại ngươi lúc nào lẩm bẩm với ta, treo ruộng treo ruộng, ta mới nghĩ đến việc làm cho tốt chuyện này, đầu xuân vừa vặn có thêm mấy mẫu đất trồng trọt. Ta nào biết hắn trúng cử xong còn có chuyện khác không rảnh nói chuyện với ta. Không rảnh nói thì cứ nói thẳng là không rảnh, nói vòng vo nhiều chuyện như vậy làm gì. ”

Lý thị suy nghĩ một chút, nếu lão Tam thật sự nói không có thời gian nói chuyện, nam nhân nhà mình cũng sẽ không tin, chỉ biết nói treo một vài mẫu ruộng thì tốn mấy thời gian.

“ Bây giờ cũng đừng nói những thứ này nữa, tốt hơn hết là ngươi giải thích với người khác, nói lúc trước là hiểu lầm, lão tam hiện tại đang đóng cửa khổ đọc không có tâm tư quản chuyện khác, ngươi cũng nên khuyên bọn họ một chút, bảo bọn họ đừng làm phiền người ta lúc này... còn ta sẽ đi nói chuyện với đệ muội một chút để hoà giải xem sao, không thể để cảnh huynh đệ vừa phát đạt đã ân đoạn nghĩa tuyệt với người ta, ngươi có phải là ngốc hay không? ”

Vệ Nhị Lang trong lòng trống rỗng, nhớ ra lão tam đã nói đầu năm sau còn muốn lên kinh đi thi, lúc này hắn mới hối hận, nghĩ thầm chả lẽ là mình thiếu kiên nhẫn làm hỏng chuyện. Huynh đệ còn chưa thi xong hắn đã không đợi được vội vàng đòi hỏi lợi ích, cái này... Lão Tam trong lòng suy nghĩ gì?

Lần này hắn thật sự đứng ngồi không yên, nghĩ cách đi giải thích, nói lúc trước trong lòng sốt ruột suy nghĩ lung tung nên mới hiểu lầm, ý của lão tam thật sự không phải như vậy.

Bà con bị quay đến hồ đồ, thật sự không hiểu được hai huynh đệ Vệ gia đang làm cái gì.

Trước đó Vệ Nhị Lang nói huynh đệ có lỗi với hắn, người ta đi hỏi, Vệ Thành nhận, rồi Vệ Nhị Lang lại lật mặt nói không có chuyện này.

" Ngươi nói thật?

"Thật sự, thật sự là ta hiểu lầm."

"Vậy có nghĩa là cử nhân lại đồng ý cho ngươi treo ruộng?"

“ Treo ruộng không treo ruộng cái gì, tiếp theo Tam Lang còn phải ra ngoài thi, nào có thời gian nói mấy chuyện này với ta. Ba năm mẫu đất của ta sao có thể quan trong hơn thi tiến sĩ được. ”

Dân chúng không hiểu Vệ Nhị Lang đang làm gì, lúc trước có người giúp hắn nói chuyện, hắn lại nói không cần các ngươi giúp ta, là ta không đúng.

Là rất không đúng, cảm giác đầu óc hắn có vấn đề.

Phát hiện ra bầu không khí trong thôn thay đổi, Ngô thị cảm thấy lạ, thầm nghĩ lão nhị sao lại có thể suy nghĩ thông suốt? Còn biết ở thời điểm mấu chốt này hắn gây chuyện có thích hợp hay không? Ngô thị không hiểu Vệ Nhị Lang nghĩ như thế nào, ngược lại Vệ Thành, đóng cửa trịnh trọng cúi người với Khương Mật "Nương tử mới là Nữ Gia Cát, chỉ cần một lời đã bình ổn được phong ba, cũng giúp ta một đại ân. ”

Khương Mật nghiêng người muốn trốn tránh lễ của chàng, hỏi: "Tại sao đột nhiên chàng lại như vậy?”

"Lúc trước nàng nói chuyện với nhị tẩu ở dưới mái hiên, ta nghe thấy. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, lời này quả thật không sai, vẫn là nhị ca ra mặt mới tạm thời bình ổn sóng gió. Chuyện này ta cũng có chỗ không đúng, phải rút kinh nghiệm từ vết xe đổ này . ”

"Cái gì mà chuông với chẳng cởi chuông, thiếp nghe không hiểu chàng nói cái gì. Thiếp chỉ nghĩ là trên đời này không có người nào hoàn hảo cả, đôi khi sự việc xảy ra đột ngột, ai cũng có lúc nhất thời xử lý không tốt, tướng công gặp phải phiền toái thì thiếp phải giúp đỡ một tay, nếu không sao lại gọi là vợ chồng? Tuy rằng thiếp không biết ngày thường chàng đang suy nghĩ cái gì, thiếp chỉ biết thiếp gả cho người như thế nào, với tính cách của chàng, cho dù đã phân gia, nếu chúng ta phát đạt chắc chắn chàng cũng muốn chỉ đường cho huynh đệ, sẽ không đứng nhìn người thân nghèo khổ. Nếu hiện tại không nói ra, thì chắc là chưa đến lúc phải nói. ”

Vệ Thành không ngờ Khương Mật tin tưởng mình như vậy, trong lòng vô cùng xúc động, sau đó càng chăm chỉ hơn.

Đầu tháng xảy ra chuyện , giữa tháng mới bình yên, chớp mắt qua một tháng, đến tháng chạp, Hậu Sơn thôn lại tràn ngập không khí đón Tết.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.