Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Ý của Vệ Thành là ngày mười lăm sẽ từ phủ thành Túc Châu khởi hành đi kinh thành, cho nên đầu tháng giêng bọn họ đã xuất phát từ nhà, lúc này thương hộ cũng đang ăn tết, hầu như không có đoàn xe nào xuất phát từ huyện Tùng Dương đến Túc Châu. Vệ Thành liên lạc xe mã hành, nói thẳng là chỉ cần đi Túc Châu để hội hợp với bạn đồng môn lên kinh thành thi, biết được chàng là cử nhân lên kinh ứng thi, cũng nguyện ý thêm chút tiền, xe mã hành mới bán nhân tình, tạm thời an bài một chút.

Họ sắp xếp một chiếc xe ngựa tốt, dọn dẹp sạch sẽ, trải thảm dày, mời cử nhân lão gia và cử nhân nương tử đi lên. Về phần hành lý xách tay, trước đó đã được sắp xếp thỏa đáng, trước khi xe ngựa khởi hành quản sự còn đưa lên một lò sưởi bằng đồng, mời cử nhân nương tử cầm tay cho ấm.

Khương Mật âm thầm nghĩ đúng là không giống nhau, vẫn là chuyến xe đến Túc Châu, lần trước không hề có được sự săn sóc kỹ càng như vậy, quản sự còn hỏi bọn họ trong hành lý xách tay có mang theo chăn bông hay không, nói xe ngựa lúc chạy có thể bị hở gió, ngồi bên trong sẽ bị lạnh, nên dùng chăn bông che chắn.

Vệ Thành cảm tạ ý tốt của quản sự, thấy xe ngựa chuẩn bị xuất phát, quản sự còn chắp tay chúc Vệ cử nhân sớm ngày vinh quy.

Nhìn nam nhân ứng đối thong dong, Khương Mật bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước lần đầu tiên nàng gặp Vệ Thành, chỉ là một bóng người ở trên đường làng, cảm thấy bộ dáng chàng mặc áo dài hơi cũ cõng sọt sách không giống với người khác ở nông thôn, nhưng không đến mức khác nhau một trời một vực, chỉ qua ba năm nay chàng đã có biến hóa quá lớn.

Đợi Vệ Thành ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi xuất phát, đoạn đường này đi rất chậm, sau khi lên quan đạo, bánh xe lăn nhanh hơn một chút. Dù cho đây đã là chiếc xe ngựa tốt nhất, còn cẩn thận trải đệm, nhưng vẫn lay động xóc nảy.

Vệ Thành hỏi hai ba lần,Khương Mật cảm thấy thế nào.

Khương Mật gật đầu, nói rất tốt.

"Có gì không thoải mái thì phải nói cho ta biết, để ta bảo xa phu dừng một chút l, chúng ta đi sớm, trên đường không cần quá vội."

Khương Mật duỗi tay rời khỏi lư đồng ấm áp, phủ lên mu bàn tay Vệ Thành, nói: "Thật sự rất tốt, thoải mái hơn rất nhiều so với tháng sáu năm ngoái khi đi phủ thành. Khi đó mới là vừa nóng vừa xóc nảy, nhẫn nhịn cực khổ, một bánh bột ngô mà gặm từ sáng đến tối cũng không xong. ”

"Tại sao đột nhiên lại nói đến bánh? Nàng có đói không? ”

Vệ Thành nói xong thì với lấy hành lý đựng lương khô, lúc này đang vào cuối mùa đông, trời còn rất lạnh, mang theo chút đồ ăn cũng không sợ bị hỏng, trước khi đi Ngô thị đã chuẩn bị không ít, hai mươi quả trứng luộc, đi đổi lúa mì, lột vỏ mài thành bột mì trắng mịn, làm thành cái bánh mì trắng to bằng bàn tay. Sợ nhạt nhẽo, còn gói theo chút dưa muối, rồi đậu phộng hạt dưa, trái cây và đường, để hai người bọn họ ăn chơi trên đường, coi như giải sầu.

Không còn là trẻ con tham ăn nữa, trước đi hai người muốn bỏ bớt lại nhưng không từ chối được.

Ngô thị cái gì cũng sợ không đủ, còn nhắc nhở Khương Mật đến phủ thành nhớ mua thêm một chút, đến mười lăm trên đường chắc chắn đông vui náo nhiệt, cái gì cũng mua được. Thà rằng mang thừa còn hơn là thiếu, đang giữa đường cần mà không có thì thật sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.

Khương Mật không còn cách nào khác, mới nhận bọc hành lý nặng trịch từ tay mẹ chồng, đồng ý với bà sẽ chiếu cố Tam Lang thật tốt, không để xảy ra chuyện gì, đi nhìn tiểu tử mập mạp đã bị dỗ ngủ một chút, cố nén không nỡ bước ra khỏi cửa.

Sau khi Khương Mật đi rồi, Nghiên Mực lúc đầu không có cảm giác gì, bởi vì lúc nàng còn ở nhà không phải lúc nào cũng trông chừng nhi tử, thường xuyên bỏ tay đi làm cái này cái kia, nửa ngày không gặp người cũng bình thường.

Nhưng từ sáng đến tối không gặp, đến giờ cơm, người bón từ nương biến thành bà nội, Nghiên Mực là một đứa trẻ rất tinh ranh, hắn cảm thấy không đúng.

Bữa trưa hắn vẫn ăn rất thành thật, đến bữa xế chiều, hắn không chịu há miệng nữa. Nghiên Mực ngửa đầu nhìn chằm chằm Ngô thị, trong lòng Ngô thị cũng bất an lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm khuyên nhủ hắn há miệng, dỗ dành tôn tử ngoan đến ăn một miếng.

Miệng thì vẫn há ra, nhưng hắn y y nha nha kháng nghị với Ngô thị, còn lấy cánh tay mập ú vỗ lên người bà, ra vẻ đang tức giận.

Bình thường vào xế chiều đều phải cho Nghiên Mực ăn chút gì đó, nhưng hôm nay không được. Nghiên Mực ầm ĩ muốn tìm nương, không có nương đút cái gì cũng không chịu ăn, Ngô thị sốt ruột không chịu nổi. Cũng may sau đó cái bụng nhỏ của hắn trống rỗng kêu ùng ục, không còn cách nào vẫn phải ăn mấy miếng, bụng no một chút lại nháo, ồn ào xong đói bụng lại ủy khuất ăn mấy miếng.

Chỉ mới qua hai ngày, hai vợ chồng già đã cảm thấy cháu trai mập mạp bị đói đến gầy cả người, cũng không hoạt bát thích cười như lúc trước, biết nương không ở nhà cả ngày hắn chỉ muốn bò ra cửa nhìn, chờ nương trở về.

Vệ phụ sốt ruột, nói với Ngô thị ” Không phải lúc nào bà cũng nói Nghiên Mực thông minh đấy à, bây giờ bà đi nói với hắn, có lẽ hắn sẽ nghe hiểu mà không náo loạn nữa? ”

" Hắn có thông minh đến đâu cũng chưa tới chín tháng tuổi, có thể nghe hiểu cái gì?"

"Không còn cách nào khác, bà cử nói thử xem."

Ngô thị nghĩ đến cũng đúng, vậy thì lấy chết ngựa làm ngựa sống, bà ôm Nghiên Mực thủ thị, nói cha đi ra ngoài thi, hắn vận khí xui xẻo, mỗi lần thi đều sẽ có chuyện, nương phải đi theo hắn, thi xong sẽ trở về, không phải bỏ lại không cần con. Lại nói nương thương nhớ con, mùa đông này còn tranh thủ thời gian làm xiêm y mới, cho dù nàng không ở nhà con cũng vẫn sẽ có xiêm y mới mặc.

"Nghiên Mực nhà chúng ta ngoan ngoãn, ở nhà ăn cơm thật tốt, như vậy chờ nương về nhà mới cao hứng, nếu nàng trở về thăm con thấy đói gầy, không biết nàng sẽ đau lòng tự trách nhiều như thế nào."

"Nghiên Mực ngoan ngoãn một chút, đừng náo loạn nữa nhé."

......

Ngô thị ôm hắn lặp đi lặp lại lời nói, cứ hai ba câu của bà lại có một tiếng "nương", làm cho Nghiên Mực đã canh giữ cạnh cửa nửa ngày cảm thấy mệt mỏi, càng nghe càng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhịn không được ngủ thiếp đi.

Mấy ngày đầu tiên, Nghiên Mực phản ứng rất lớn, không khóc, mà lúc nào cũng muốn đi tìm nương, mỗi ngày đều tìm. Tìm cũng không tìm thấy, về sau không biết là do tự cam chịu hay đã quên, hắn chậm rãi tiếp nhận chuyện Khương Mật không ở nhà, dần dần trở về bình thường.

Mấy ngày nay, Nghiên Mực gầy đi một chút, đương nhiên so sánh với Xuân Sinh cách vách, hắn vẫn mập hơn nhiều.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.